Chung Cực Truyền Thừa

Chương 344

Hảo hữu nhiều năm có thể bởi vì chút thiên tài địa bảo mà trở mặt, thế nhưng ma thú lại không hề...trên thực tế, lần này bọn họ tới đây giúp đỡ Lâm Cường, phần lớn đều là ma thú đã nhận qua ân huệ của Lâm Cường và Vân Băng.

Chỉ bởi vì ân cứu mạng năm đó mà những ma thú kia dứt khoát lựa chọn cùng mạo hiểm với Lâm Cường...nói thật, trong nhân loại có tình cảm chân thành tha thiết như vậy vô cùng ít.

Vân Băng lập tức thi lễ với Ba Đế nói:

- Vân Băng tạ ơn Ba Đế đại ca.

Ba Đế mỉm cười nói:

- Không cần cảm ta. Nếu không có các ngươi thì Ba Đế ta sớm đã chết. Hôm nay có thể giúp đỡ các ngươi, tự nhiên Ba Đế không thể lưu dư lực.

Vân Băng nghe vậy không khỏi cảm kích nhìn Ba Đế.

Lúc này Lâm Cường mới mở miệng nói:

- Băng nhi, nàng đã từng thấy Dịch nhi chưa?

Vân Băng nghe Lâm Cường nhắc tới Lâm Dịch, nàng mới nhớ tới con trai mình còn đang ở trong hiểm cảnh. Khuôn mặt nàng lập tức nghiêm chỉnh, gật đầu nói:

- Muội đã thấy, trên thực tế vừa rồi thiếu chút nữa muội có thể rời khỏi Cổ Năng cùng Dịch nhi.

- A? Đến tột cùng là đã có chuyện gì xảy ra? Vừa rồi ta tới đây nghe được những trưởng lão kia đang đề cập tới chuyện này...

Vân Băng nghe lời nói của Lâm Cường, nàng nhanh chóng thuật lại sự tình đại khái ngày hôm nay cho hắn một lần. Khi nhắc tới chiêu công kích của Lâm Dịch khiến người người kinh hãi kia, trên mặt Lâm Cường cũng không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.

Hắn biết rõ chiến văn của Lâm Dịch hiện giờ đã có thể tăng phúc hơn bảy mươi lần, hơn nữa chính mình truyền cho hắn phương pháp áp súc năng lượng, sức chiến đấu chắc chắn không thấp. Vốn lấy năng lực của hắn cũng không có khả năng tuôn ra lực lượng cường đại như vậy, chẳng lẽ...

Lâm Cường nghĩ tới đây liền lộ ra thần sắc kinh hãi.

- Chẳng lẽ...là lực lượng của bông hoa tai sao?

Lâm Cường cũng không biết hiện giờ thực lực Lâm Dịch đã đạt tới Đại tinh vị hạ giai, hắn chỉ có thể phỏng đoán trên phương diện này. Mà vừa rồi Vân Băng nói chuyện cũng không đề cập tới lực lượng của Lâm Dịch...nàng nghĩ rằng Lâm Cường cùng Lâm Dịch ở chung một chỗ. Lâm Cường phải biết lực lượng của Lâm Dịch rõ ràng mới đúng.

- Nếu quả thật là lực lượng của bông tai thì vô cùng phiền toái...với lực lượng của Dịch nhi hiện giờ tuyệt đối không có khả năng thao túng...

Lâm Cường không khỏi lo lắng, hắn ngẩng đầu hỏi:

- Hiện giờ Dịch nhi đang ở chỗ nào?

Vân Băng cau mày nói:

- Ở trong Ám các của Đại trưởng lão. Hiên ca, nhất định huynh phải nghĩ cách cứu Dịch nhi ra ngoài...thực lực của nó đã bị Đại trưởng lão phong ấn, nếu như nó cự tuyệt...căn bản không có sức chống lại.

Lông mày Lâm Cường nhăn tít, hắn gật đầu nói:

- Yên tâm, không có việc gì đâu. Hết thảy đã có ta.

Ba Đế ở bên cạnh đột nhiên mở miệng nói:

- Đệ muội, lực lượng của muội...dường như bị phong ấn?

Vân Băng nghe vậy gật đầu nói:

- Từ lúc trở về vẫn bị phong ấn như vậy...

Lâm Cường nghe thế mới chú ý tới người Vân Băng, quả thật không có chút dao động của năng lượng. Lông mày hắn xiết chặt...phải biết rắng một lát nữa bọn họ ly khai sẽ có một hồi ác chiến. Với trạng thái hiện giờ bị phong ấn của Vân Băng...chỉ sợ không lạc quan được a.

Hắn không khỏi nhìn về phía Ba Đế nói:

- Ba Đế dại ca, huynh có phương pháp giải trừ phong ấn này không?

Ba Đế suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói:

- Để ta xem một chút...

- Phiền toái huynh rồi.

Lâm Cường gật đầu.

Ba Đế lập tức đi đến trước mặt Vân Băng, chỉ thấy một cỗ năng lượng màu xanh từ trên người hắn tiến vào trong cơ thể Vân Băng, còn hắn thì nhắm mắt lại. Sau nửa ngày, quang mang thanh sắc trên người Ba Đế tiêu tán, hắn quay sang Lâm Cường gật đầu nói:

- Khá tốt, đây chỉ là phong ấn do con người tạo ra, cũng không phải do thần khí phong ấn. Hơn nữa lực lượng của người phong ấn cũng không phải quá mạnh mẽ. Ừm...đại khái mất hơn mười phút.

Lâm Cường nói:

- Vậy làm phiền đại ca.

Ba Đế gật đầu nhìn về phía Vân Băng nói:

- Đệ muội, kiên nhẫn một chút, thời gian muội bị phong ấn đã quá dài. Kinh mạch có chỗ đã bị héo rút...lúc ta phá vỡ phong ấn ra cũng sẽ bắt đầu đả thông một ít kinh mạch của muội, lúc đó có thể sẽ có chút đau đớn.

Vân Băng hít sâu một hơi, lập tức gật đầu.

Ba Đế nhắm mắt lại...chỉ thấy một hồi quang mang thanh sắc lóe lên trên người hắn, phía sau lưng hắn xuất hiển ảo ảnh của một con Thanh Long, ảo ảnh Thanh Long bay thẳng về phía Vân Băng bao phủ lấy nàng. Thân thể Vân Băng bỗng nhiên run lên, trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ.

Mồ hôi nhỏ từng giọt to như hạt đậu xuống nhưng Vân Băng vẫn cắn chặt răng. Nàng nhắm nghiền hai mắt lại để chịu đựng...lực lượng cường đại của Ba Đế đã bắt đầu trùng kích tới những kinh mạch khô héo của nàng, loại đau đớn từ trong cơ thể như vậy thường thường là khó thừa nhận nhất...nhưng Vân Băng vẫn tiếp chịu đựng được.

Lâm Cường ở bên cạnh cũng có chút khẩn trương, hắn nhìn Vân Băng thống khổ mà cau mày lại, Lâm Cường cũng nắm chặt hai tay...

Cả gian phòng được bao phủ bởi một mảnh quang mang thanh sắc...quá trình trọn vét mất hơn mười phút. Khuôn mặt Vân Băng cũng sớm bởi vì đau đớn mà chảy đầy mồ hôi. Thế nhưng nàng vẫn cắn chặt răng, chịu đựng không phát ra một âm thanh nào.

Mãi cho tới khi mọi thứ hoàn toàn biến mất, Vân Băng mới kêu nhẹ một tiếng ngã lăn xuống đất. Lâm Cường ở bên cạnh nhanh tay đỡ lấy nàng, chỉ thấy toàn thân nàng tựa hồ không còn một tia lực lượng. Vân Băng mệt mỏi nằm trong ngực Lâm Cường thở hổn hển, ánh mắt ảm đạm.

- Đại ca, đây là...

Lâm Cường có chút sốt ruột quay đầu nhìn về phía Ba Đế. Lúc này Ba Đế cũng mở to mắt, hắn nghe vậy cười nói:

- Không cần lo lắng. Chuyện này là bình thường. nàng bị phong ấn hơn ba mươi năm. Năng lượng trong thân thể sớm đã bị lực lượng phong ấn nàng mài loạn thất bát lên. Vừa rồi cởi bỏ phong ấn, toàn thân không có chút năng lượng cũng là bình thường. Chỉ cần hít thở sâu, hấp thu một ít năng lượng thì có thể khôi phục dần dần.

Lúc này Lâm Cường mới yên tâm, mà Vân Băng ở trong lồng ngực của hắn nghe được Ba Đế nói vậy, nàng cố gắng giãy dụa thoát khỏi ngực Lâm Cường ra ngồi xuống dưới đất. Trên khuôn mặt đẹp đầy vết tích của mồ hôi, thế nhưng nàng vẫn miễn cưỡng nói:

- Hiên ca...chàng không cần phải giúp muội. Trước tiên cứu Dịch nhi quan trọng hơn...

- Ừm.

Lâm Cường gật đầu nói:

- Ta đi cứu Dịch nhi, nàng cố gắng nghỉ ngơi cho tốt. Khôi phục một chút đi.

Vân Băng gật đầu, Lâm Cường nhìn nàng thêm vài lần nữa mới xoay người rời đi. Đột nhiên Vân Băng hô lên:

- Hiên ca...

Lâm Cường quay đầu nhìn về phía nàng. Vân Băng cứ như vậy đừng nhìn hắn, mãi một lúc lâu sau mới khẽ cắn răng nói:

- Hiên ca...các ngươi. Nhất định phải cẩn thận.

Thân thể Lâm Cường rung động, hắn kiên định gật đầu cười với Vân Băng.

- Tin tưởng ta...nhất định một nhà chúng ta sẽ đoàn tụ. Đây là lời hứa hẹn của ta.

Dứt lời, hắn liền xoay người đi cùng Ba Đế ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại một mình Vân Băng đứng sững nhìn cửa ra vào. Thật lâu sau nàng mới hít sâu một hơi, nhắm mắt lại. Một tầng hào quang nhàn nhạt chậm rãi hiện ra trên người nàng...

Ra khỏi gian phòng Vân Băng, hiện giờ cả hành lang đã trở nên yên tĩnh...Lâm Cường biết rõ những người này không phải khổ tu trong phòng mình thì cũng là xuống gian phòng của mấy tầng dưới khổ tu...Tính mạng của cường giả cảnh giới tinh vị rất dài thế nhưng mỗi một người đều là kẻ tu hành điên cuồng. Mỗi một cường giả cảnh giới tinh vị đều không ngừng nỗ lực để tiến vào cảnh giới cao xa hơn. Cho nên rất ít có cường giả cảnh giới tinh vị nhàn nhã tản bộ trên hành lang. Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://truyenfull.vn

Loạn thế của ngày hôm nay đã khôi phục lại vẻ bĩnh tĩnh vốn có, những cường giả tinh vị cảnh kia cũng trở về gian phòng của mình hoặc là đi tu hành tăng cấp. Hiện giờ trên hành lang đã không còn bất kỳ kẻ nào nữa. Lông mày Lâm Cường có chút nhíu lại, suy tư điều gì đó.

- Hiện giờ chúng ta nên làm gì?

Ba Đế đứng sau lưng nhẹ nhàng hỏi một câu.

Lâm Cường nhíu mày suy tư cả buổi, cuối cùng lắc đầu nói:

- Ta cũng không biết...hiện giờ đi tới bước này cũng chỉ có thể vừa đi vừa tính tiếp.

- Vậy đi.

Đột nhiên Ba Đế mở miệng nói:

- Ngươi đợi ở nơi này. Ta đi thông tri cho Tát Mông để hắn mang một ít ma thú cấp thấp tới bên ngoài Cổ Năng nháo sự...lúc đó có thể hấp dẫn một đám người đi. Đến khi đó ngươi lại nghĩ biện pháp cứu Lâm Dịch ra.

Lâm Cường suy nghĩ thêm một chút, cuối cùng bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng:

- Hiên giờ cũng chỉ có thể như vậy. Phiền toái đại ca rồi.

Ba Đế cười cười, lập tức bay thẳng tới tầng thứ tám...tốc độ cực nhanh giống như là thuấn di. Mà Lâm Cường thì lại đứng nguyên tại chỗ nhìn ngó xung quanh. Sau khi suy nghĩ một chút liền đi xuống tầng thứ sáu.

Thời gian trôi qua.

- Đại trưởng lão, chẳng lẽ để cho tiểu tử này một mực dông dài?

Trong phòng Đại trưởng lão, Mộc Nhu đợi chừng hơn một tiếng đồng hồ, rốt cục không nhịn được mở miệng nói.

Hắn ám chỉ tự nhiên là Lâm Dịch...nói thật, Sinh Linh quả trên người Lâm Dịch hắn vẫn nhớ mãi không thể nào quên...phải biết rằng Sinh Linh quả không chỉ là bảo bối bảo vệ tính mạng. Người tu hành có được Sinh Linh quả sẽ có tác dụng cực kỳ to lớn trong khi tu hành. Có thể nói một khỏa Sinh Linh quả hoàn toàn không kém một kiện bảo bối thứ thần khí. Vốn Tạp Bá Lý muốn thu Lâm Dịch vào Cổ Năng thế nhưng trong lòng Mộc Nhu không hề cam lòng. Hiện giờ thấy Lâm Dịch còn kéo dài thời gian, hắn càng cảm thấy bực bội liền nói ra.

Tạp Bá Lý nghe vậy hơi chút nhăn lại lông mày, lập tức đứng dậy nói:

- Đi xem.

Nói xong, hắn bước ra khỏi phòng.

Mở cửa buồng ra liền thấy Lâm Dịch đang ngồi trên ghế. Lâm Dịch nghe được tiếng mở cửa liền quay đầu lại nhìn về phía bọn họ.

Trên mặt Tạp Bá Lý mang theo dáng vẻ tươi cười nhàn nhạt, hắn đi tới trước mặt Lâm Dịch.

- Thế nào đây? Cân nhắc được không nào?

Tạp Bá Lý nhu hòa cười.

Không thể không nói, với tư cách là cường giả Đại tinh vị thượng giai, trên người Tạp Bá Lý vốn có một loại khí chất rất mượt mà khiến cho người khác cảm thấy thân cận. Hình tượng của hắn không giận mà uy, vẻ cười cười kia càng thêm sức cuốn hút.

Lâm Dịch nghe vậy không khỏi than nhẹ một tiếng:

- Lực lượng của ta đã bị phong ấn, ở nơi này cũng không đi được chỗ nào khác...Đại trưởng lão, ngài cần gì phải gấp gáp như vậy? Ngài biết...lựa chọn này đối với ta mà nói thật sự không phải một lựa chọn dễ dàng. Một bên là cha ta, còn bên kia là mẫu thân cùng tính mạng của ta...ta cho rằng ta cần phải có nhiều thời gian để suy nghĩ hơn. Có thể cho ta thêm một ít thời gian được không?

Lâm Dịch vừa dứt lời, Mộc Nhu ở bên cạnh đã biến thành âm trầm, hắn đứng sau lưng Tạp Bá Lý lạnh lùng nhìn Lâm Dịch nói:

- Tiểu tử, đừng uổng phí công phu. Kéo dài thời gian đối với ngươi có chỗ gì tốt? Đáp ứng là đáp ứng, không đáp ứng là không đáp ứng...ta không cho rằng ngươi cần phải cân nhắc gì thêm. Tính nhẫn nại của con người luôn có giới hạn, nếu như theo lời ngươi nói, một ngày ngươi còn không đáp ứng thì chúng ta còn phải chờ ngươi một ngày, một năm không đáp ứng thì chúng ta phải nuôi sống ngươi một năm sao? Tuy rằng Đại trưởng lão cọi trọng tư chất của ngươi thế nhưng ngươi cũng đừng tưởng mình là nhất. Đại trưởng lão không đành lòng để một nhân tài như vậy chết đi nên mới cho ngươi cơ hội như vậy. Nếu như coi ngươi là một canh bạc...ta chỉ có thể nói đó không phải cách làm của một người thông mình.

Lâm Dịch nghe vậy liền nhàn nhạt nhìn về phía hắn, sau một khắc lạnh nhạt nói:

- Ta muốn ngươi hiểu rõ một điều, từ đầu tới giờ dường như ta cũng không khẩn cầu các ngươi cho ta cơ hội gì. Mà lý do ta cân nhắc hoàn toàn là đứng lập trường của mẫu thân...Mộc trưởng lão đã nói như thế, vậy xin mời Mộc trưởng lão động thủ. Hôm nay lực lượng của Lâm Dịch đã bị phong ấn toàn bộ, dùng thực lực của Mộc trưởng lão muốn giết chết Lâm Dịch có lẽ rất đơn giản.

- Tiểu tử, ngươi cho rằng ta không dám sao?

Mộc Nhu trừng mắt, lập tức để lộ ra sát ý lạnh lẽo...

Tạp Bá Lý ở bên cạnh thò tay ra ngăn hắn.

- Đại trưởng lão, tiểu tử này...

Mộc Nhu muốn nói điều gì thế nhưng Đại trưởng lão lại khẽ làm ra động tác ngăn lại lời hắn nói.

Tạp Bá Lý nhìn về phía Lâm Dịch, trên mặt vẫn như cũ mang theo nụ cười có chút cảm khái:

- Trong một hoàn cảnh xấu mà ngươi còn có thể bảo trì tư thế ngông nghênh như vậy...quả thật rất đáng được người khác tán thưởng. Nhưng Mộc Nhu nói cũng không sai, bất kể thế nào ngươi cũng không thể kéo dài quá lâu! Ừm, ta cho ngươi thêm thời gian hai canh giờ, đến lúc đó nói cho ta đáp án...nói thật, tuy rằng phụ thân ngươi là người Cổ Văn thế nhưng đối với ngươi mà nói dường như không có quan hệ gì. Thậm chí ngươi còn không biết Cổ Văn ở tại chỗ nào. Mà mẹ cùng bà ngoại của ngươi đều là người trong Cổ Năng. Gia nhập Cổ Năng đối với ngươi mà nói cũng không quá đáng, chỉ là về nhà mà thôi...ta hy vọng ngươi có thể cam tâm tình nguyện gia nhập Cổ Năng...suy nghĩ thật kỹ.

Nói xong, hắn gật đầu với Lâm Dịch rồi quay người ra khỏi phòng.

Mộc Nhu nghe thấy Tạp Bá Lý nói như vậy không khỏi hừ lạnh một tiếng. Tuy rằng trong lòng không cam tâm thế nhưng vẫn lạnh lùng nhìn Lâm Dịch nói một câu:

- Tiểu tử, tốt nhất là ngươi nên cự tuyệt.

Nói xong, hắn cũng xoay người đi ra ngoài. Xoạt một tiếng, cánh cửa bị đóng lại.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Lâm Dịch. Sau khi hai người kia đi ra ngoài, Lâm Dịch mới than nhẹ một tiệng, ngồi trên mặt đất lộ ra thần sắc buồn rầu.

Lâm Dịch biết rõ, lời này của Tạp Bá Lý xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ. Đồng thời hắn cũng biết Tạp Bá Lý nói không sai...tuy rằng Lâm Dịch có cảm tình đặc thù nhất định đối với Cổ Văn nhưng trên thực tế cũng không mạnh hơn Cổ Năng là bao nhiêu. Nếu quả thật theo lời hắn mà nói, gia nhập Cổ Năng cũng không tính là sai.

Nhưng vấn đề hiện giờ là...hắn không thể không suy nghĩ cho phụ thân hắn.

Bình Luận (0)
Comment