Chung Cực Truyền Thừa

Chương 387

Lâm Dịch không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Tiếu Thiên, chỉ thấy trên mặt Bạch Tiếu Thiên tươi cười hòa hoãn, bộ dáng phảng phất như đang đàm tiếu với bằng hữu cũ vậy. Tuy nhiên ý đối lập trong lời nói, căn bản không hề che lấp.

Quả nhiên không ngoài sở liệu của Lâm Dịch, ở bên trong đám người, một gã trung niên mặt trắng sắc mặt lập tức âm trầm xuống, một mảnh tái nhợt. Trong đôi mắt bắn ra một mảnh sát ý lành lạnh, lạnh lùng nhìn Bạch Tiếu Thiên. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

Mà Bạch Tiếu Thiên há lại sợ hắn? Thấy đối phương thanh thế kinh người, Bạch Tiếu Thiên lại thong dong bình tĩnh đối mặt. Không thể không nói, chỉ tâm tình này thôi, đã hơn đối phương vài phần rồi.

Lâm Dịch nhất thời không rõ tình huống lắm. Tuy rằng hắn biết rõ chuyến đi Cực Trú Hàn Viên này, mấy thế lực lớn tự nhiên lục đục với nhau, tranh đấu lẫn nhau. Nhưng hắn vẫn thật không ngờ mùi thuốc súng lại đậm đặc như vậy, có chút vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn. Tràng cảnh đối mặt gay gắt như vậy, thật sự không nên xuất hiện trên người những cường giả đại tinh vị thượng giai này mới phải.

Bạch Linh ở một bên tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của Lâm Dịch. Truyền âm nói ra:

- Mở miệng nói chuyện chính là Cổ quyền trưởng lão Lưu Quang Hồng của Cổ Thuật truyền thừa. Lần trước kia Cực Trú Hàn Viên mở ra, phụ thân của hắn bị người của đế quốc hoàng tộc chúng ta giết chết, cùng chúng ta có thể nói tử địch.

Lâm Dịch lúc này mới chợt hiểu...Nguyên lai là phụ thân bị giết. Việc này cũng có thể hiểu được.

Đại thù như vậy, tự nhiên có lý do khiến đối phương căm thù Bạch gia rồi. Mà Bạch gia với tư cách là chúa tể đại lục, tự nhiên cũng không sợ hắn. Đối chọi gay gắt tựa hồ có thể hiểu được. Dù sao, phụ tử hai người đều có thể đạt tới trình độ Đại tinh vị thượng giai, vẫn tương đối hiếm thấy. Cho nên giữa các thế lực khác tuy rằng cũng là quan hệ đối địch, chém giết lẫn nhau nhiều năm, nhưng cũng không có tổn thương đến thân nhân, nên lời nói ngược lại cũng không ác liệt như vậy.

Mấy thế lực khác thấy Bạch gia vừa tới đã chống lại Cổ Thuật, tự nhiên vui cười xem náo nhiệt, không người nào nói chuyện cả.

Sát ý trong mắt Lưu Quang Hồng kia có lẽ đã như thực chất rồi. Nhưng đều là cường giả Đại tinh vị thượng giai, Bạch Tiếu Thiên lại là cường giả lĩnh vực, tự nhiên không sợ hắn. Hai người cứ như vậy trừng mắt sau một lát, nhưng Lưu Quang Hồng kia lại hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi. Tựa hồ có ý áp chế tính tình của mình lại.

Bạch Tiếu Thiên cũng không muốn triển khai một hồi quyết đấu với người của Cổ Thuật ở chỗ này. Dù sao, một tầng cuối cùng sắp mở ra, hiện giờ nếu song phương đánh nhau, sẽ chỉ làm thế lực khác ngồi thu ngư ông đắc lợi thôi, không có chút tác dụng nào cả.

Lập tức không hề để ý đến Lưu Quang Hồng kia nữa, tìm một chỗ, sau khi gọi bọn người Lâm Dịch một tiếng, trực tiếp tự đi tới.

Sau khi ngồi xuống, ánh mắt Lâm Dịch quét qua, người của Cổ Năng đã đến, chỉ là trong bọn họ lại thiếu đi hai người. Chính là tên trung niên nhân Mộc Thanh có chút anh tuấn mà lạ lẫm cùng với nữ tử lạnh lùng tên Phạm Ni Tạp giống Khoa Lâm Na cũng không thấy. Xem ra, bọn hắn có lẽ đã ngỏm củ tỏi ở hai tầng trước rồi.

Hai tầng trước đích thật là nguy hiểm khắp nơi. Cũng may bọn người Lâm Dịch không phải thế hệ hời hợt, lại có thần khí, thứ thần khí thủ hộ, thật đúng là không dễ dàng vượt qua.

Sau khi nhìn Cổ Năng vài lần, ánh mắt Lâm Dịch lại chuyển về phía Cổ Văn. Bên này, Lâm Thiên Ngạo y nguyên phóng đãng lạnh lùng, hắn hai mắt khép hờ, hư không ngồi xếp bằng, đang nhắm mắt dưỡng thần.

Lâm Dịch nhìn thấy Lâm Thiên Ngạo, trong ánh mắt lại hiện lên vài phần thần sắc phức tạp, hắn là gia gia của Lâm Dịch! Hơn nữa lúc trước là phụ thân rời hắn mà đi, cũng không phải hắn có lỗi với phụ thân. Trong nội tâm Lâm Dịch, hoặc nhiều hoặc ít vẫn có một phần tâm lý áy náy với hắn bắt nguồn từ phụ thân.

Bạch Tiếu Thiên ở bên người chú ý tới thần sắc của Lâm Dịch, sau khi suy nghĩ một chút lại cười cười, truyền âm nói:

- Đang lo lắng sao?

Lâm Dịch có chút sửng sốt một chút, nhưng lập tức lại khẽ thở dài một tiếng, nhẹ gật đầu. Hôm nay hắn và Lâm Thiên Ngạo lại thuộc hai trận doanh khác nhau, mặc dù nói nếu mình biểu hiện ra thân phận, rất có thể có thể vào được Cổ Vân, mâu thuẫn này cũng được giải quyết, nhưng Lâm Dịch tự hỏi mình không làm được chuyện như vậy. Bạch Tiếu Thiên một đường đi tới, đối với mình thật sự không tệ, tuy rằng hắn có lẽ có mục đích, nhưng trước khi người khác lộ ra thần sắc không có hảo ý với mình, Lâm Dịch cũng không thể làm ra chuyện vong ân phụ nghĩa kia được. Dù sao, Bạch Tiếu Thiên cho tới nay, đều đối xử tử tế với mình.

Bạch Tiếu Thiên biết được trong lòng Lâm Dịch có chút mâu thuẫn, lập tức cười nói:

- Yên tâm đi, chỉ cần dựa theo ta nói đi làm, lấy được vật đó rất dễ dàng. Chỉ cần chúng ta đạt được, sau đó lập tức rời đi từ cửa không gian truyền tống, tự nhiên cũng không cần lo lắng đến chuyện là địch với Lâm Thiên Ngạo, yên tâm đi.

Lâm Dịch khẽ thở dài một tiếng, đáp lại nói:

- Hi vọng như thế đi.

Bạch Tiếu Thiên sửng sốt một chút, nhưng lại nở nụ cười, không nói gì.

Bạch Tiếu Thiên cũng hiểu rằng trong nội tâm của Lâm Dịch còn chưa xác định được rõ ràng. Dù sao, hơn mười người tái chiến, toàn bộ cũng không phải là người cùng thế hệ. Những người này, có người nào không sống ngàn vạn năm? Có ai là người dễ gạt đâu? Từ chuyện bọn hắn có thể thông qua nguy hiểm trùng trùng điệp điệp của các tầng trước để đến được đây, cũng có thể thấy được. Những người này, hoặc nhiều hoặc ít, đều có tuyệt chiêu cả.

Bất quá, Bạch Tiếu Thiên đối với phương thức của mình lại cực kỳ có lòng tin...Nếu như tàn cuốn truyền thừa không biết bao nhiêu năm kia lại là đúng...Tràng diện trở nên cực kỳ áp lực. Trong đại điện khổng lồ này, lại ngay cả một tia hít thở cũng không có. Người của mấy thế lực lớn ngoại trừ bọn người Bạch Tiếu Thiên lúc vừa tiến vào trợn mắt nhìn ra, thời gian còn lại, đa số đều nhắm mắt dưỡng thần. Thế lực Tam đại truyền thừa thế lực cùng với Bạch gia thì không cần nhiều lời. Thế lực do mấy tán nhân tạo thành, khi nhìn thấy những người của thế lực trong truyền thuyết này cũng nhao nhao gặt hái, cũng đã biết rõ trong đó tất nhiên có bảo vật càng thêm kinh thiên. Bọn họ đều đi tới từ những ngọn núi thần khí kia, tầng thứ hai đã có nhiều thần khí như vậy, nhưng vẫn không cách nào làm cho những người này dốc sức liều mạng ở đó, có thể tưởng tượng trọng bảo trong một tầng cuối cùng này quý trọng đến cỡ nào.

Lập tức, tất cả mọi người lẳng lặng chờ một khắc cuối cùng đến...

Thời gian nhanh chóng trôi qua, bất tri bất giác, thời gian một ngày, lại lần nữa trôi qua.

Cửa không gian truyền tống một mực lóe lên hào quang màu bạc kia đột nhiên bắt đầu lập lòe kịch liệt. Không gian chấn động, làm cho tất cả mọi người đồng thời bị bừng tỉnh, nhìn về phía cái kia cửa không gian truyền tống. Chỉ thấy kịch liệt chấn động về sau, cái cửa không gian truyền tống rõ ràng dần dần biến mất...Lộ ra đại điện đằng sau.

Bình Luận (0)
Comment