- Tôn nhi Lâm Dịch bất hiếu bái kiến bà nội!
- Cháu ngoan...cháu ngoan...
Đôi mắt phụ nhân rõi xuống hai hàng nýớc mắt, nàng nhanh chóng đỡ Lâm Dịch dậy, nói:
- Mau đứng lên, mau đứng lên...
Lâm Dịch từ dýới mặt đất đứng lên. Phụ nhân nhìn Lâm Dịch đứng trýớc mặt, cao hõn mình hẳn một cái đầu mà nýớc mắt không kìm đýợc, nàng vuốt mặt Lâm Dịch rồi nói:
- Cháu ngoan đáng thýõng của ta...Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.
Lâm Dịch xúc động, đôi mắt cũng rýng rýng vài giọt nýớc mắt. Trong nháy mắt, Lâm Dịch đột nhiên cảm giác đýợc sự ấm áp trýớc nay chýa từng có. Phụ nhân trýớc mặt mình chính là bà nội của mình.
Nói thật, phụ nhân trýớc mặt thoạt nhìn chẳng có chút nào giống bà nội của hắn, ngýợc lại giống huynh muội hõn. Thế nhýng cýờng giả Tinh Vị Cảnh thọ mệnh gần nhý vô hạn. Bề ngoài hình dáng không có gì thay đổi nhýng tuổi tác cũng rất lớn. Hõn nữa, từ trên ngoài phụ nhân toát ra tình thýõng yêu nồng đậm, một cỗ khí tức hiền hòa đủ để giúp cho ngýời ta nhận ra đýợc bối phận của hai ngýời.
- Đừng ở bên ngoài nữa, mau vào trong phòng, mau vào trong phòng.
Đứng ở bên ngoài một lúc lâu, phụ nhân mới phản ứng lại. Nàng lôi kéo Lâm Dịch vào trong lòng. Thanh Long cũng hỉ hả đi vào. Mà khóe mắt Lâm Thiên Ngạo cũng đã ươn ýớt, nhýng lập tức biến mất không thấy đâu.
Đi vào trong phòng, phụ nhân nhất quyết không buông tay Lâm Dịch ra, mới vào đến cửa nàng đã bắt đầu hỏi han về cuộc sống của Lâm Dịch trong những năm gần đây.
Đối phýõng chính là bà nội và ông nội của chính mình, đều là những ngýời thân thiết nhất. Lâm Dịch tự nhiên không có giấu diếm điều gì. Hắn kể lại cuộc sống của mình trong những năm qua, từ nhỏ đến lớn. Nghe tới khi còn bé Lam Dịch đã gian khổ tu hành, sau khi rời khỏi trấn Hi Mạn lại gặp phải một loạt biến cố, nguy hiểm vô cùng. Phụ nhân không nhịn đýợc mà rõi nýớc mắt. Nàng không ngừng nắm tay Lâm Dịch mà nói:
- Cháu ngoan đáng thýõng của ta.
Nàng nói nhiều đến nỗi khiến cho Lâm Dịch cảm thấy có chút ủy khuất, tựa hồ chính mình thực sự có bộ dáng rất đáng thýõng.
Mọi ngýời hàn huyên một ngày một đêm.
Tuy rằng Lâm Dịch đã giải thích qua một chút cho Lâm Thiên Ngạo nhưng cũng không quá tỉ mỉ. Lần này lại giải thích lại một lần nữa mới giúp cho Lâm Thiên Ngạo và Thanh Long hiểu được tại sao hắn có được thực lực như hiện nay. Như Lâm Dịch đã đi ra ngoài lịch lãm được một thời gian, mà Lâm Thiên Ngạo hay Thanh Long đều chỉ có ở trong tông phái khổ tu thì làm sao có được những kinh nghiểm từng trải phong phú được?
Quả nhiên, thiên tài cũng chỉ có một phần là của trời cho, còn chín phần là nỗ lực cùng với vận may của bản thân. Có những thiên tài dưới vỏ bọc hào quang chớp nhoáng cất dấu ít nhiều nguy hiểm không thể tưởng tượng được. Sợ rằng chỉ có bản thân thiên tài mới biết được.
Mà hiện tại, tay Lâm Dịch bị phụ nhân lôi kéo khiến cho nội tâm Lâm Dịch cảm thấy ấm áp.
Đoạn thời gian kế tiếp, Lâm Dịch an tâm làm một người cháu ngoan ngoãn, hưởng thụ tình yêu thương, chiều chuộng của ông bà nội của mình.
Đảo Bạch Hổ đích thực là một nơi có phong cảnh tuyệt đẹp, giống như một bức tranh. Trên hải đảo có nhiều thực vật nhiệt đới. Gió biển thổi qua, mang theo đó là một mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái. Chậm rãi bước đi trên bờ biển, hoặc là bay lượn lờ trên đỉnh núi đều mang lại một cảm giác thư thái. Trong lòng Lâm Dịch không khỏi cảm khái, đây chính là nơi mà phụ thân đã sinh sống hơn một nghìn năm qua.
Ở đây cũng có rất nhiều người là thuộc hạ của phụ thân hắn trước đây. Lâm Dịch chỉ mới đến đây chưa đến một tuần thì đại bộ phận cường giả Tinh Vị Cảnh trên hải đảo đều gặp qua hắn luôn mồm hô Dịch thiếu gia. Nhưng từ nét mặt của mỗi người đều có một loại ánh mắt trưởng bối nhìn về phía vãn bối.
Đương nhiên Lâm Dịch đối với những thứ này không có phản cảm. Dù sao những người này đều là thuộc hạ thân cận của phụ thân, quan hệ như bạn bè. Bọn họ dùng ánh mắt như vậy nhìn mình cũng không quá đáng.
Chỉ là từ điểm đó có thể nhìn ra người trên Bạch Hổ đảo sống rất tình cảm. Ở chỗ này, mặc dù có phân chia đẳng cấp nhưng lúc bình thường không hề lộ ra. Mọi người sinh sống cùng với người dân chất phát sống trên đảo cũng rất chân thành. Nơi này làm cho Lâm Dịch nhớ tới trấn Hi Mạn. Rốt cuộc đảo Bạch Hổ và trấn Hi Mạn đều là những địa phương khiến cho Lâm Dịch thấy ấm áp tình người.
Đương nhiên, ngoại trừ đảo Bạch Hổ ra thì Thanh Long cũng lôi kéo hắn đến những đảo nhỏ xung quanh đi một vòng. Tổng thể mà nói người dân nơi đây đều thuần phác.
Cuộc sống như vậy cũng diễn ra được ba tháng.
Một ngày này, Lâm Dịch chậm rãi bước trên biển hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời không có chút dị thường nào, trong lòng âm thầm nghĩ đến việc rời đi.
Hắn còn có đại sự quan trọng hơn cần đi làm.
Nếu như không phải chỉ thời gian hơn một năm phải rời khỏi đại lục này thì Lâm Dịch thật sự muốn sống ở đây mãi. Ông nội và bà nội rất mực yêu thương, chiều chuộng hắn. Điều này khiến cho Lâm Dịch từ nhỏ vốn thiếu thốn tình cảm có chút không muốn rời đi. Chỉ là những điều này không thể làm dao động được con đường leo lên đỉnh phong của hắn. Ngoài ra Lâm Dịch còn muốn đi đến Thiên Vị giới, hắn nhất định phải đi.
Thân hình nhảy lên, biến mất trong không trung.
- Ngày hôm nay con sẽ rời đi?
Nghe Lâm Dịch nói, Lâm Thiên Ngạo hơi sủng sốt, lập tức hỏi lại.
Lâm Dịch gật đầu, sau đó nói:
- Ông nội! Người có biết Cổ Thuật ở đâu không?
- Cổ Thuật?
Lâm Thiên Ngạo hơi sửng sốt nói:
- Con tìm Cổ Thuật làm cái gì?
Lâm Dịch lập tức nói chuyện mình ở trong Phong Vân Thư Các đoạt được Cửu Chuyển Tử Kim Thân cùng với địa cấp Huyền Băng Trảm nói cho Lâm Thiên Ngạo biết. Đồng thời hắn cũng nói ra dự định của bản thân.
- Vì thế mà con dự định đi Cổ Thuật trộm bí tịch?
Lâm Thiên Ngạo nhíu mày hỏi.
Lâm Dịch gật đầu.
Lâm Thiên Ngạo nhíu mày, trâm ngân một phen mới gật đầu nói:
- Cũng tốt, trên người con có Thú Văn chi nguyên, cường độ thân thể cũng rất cường mạnh mẽ, đối với con cũng có chỗ hữu dụng. Ta biết cổ thuật ở nơi nào.
Lập tức, Lâm Thiên Ngạo nói tỉ mỉ cho Lâm Dịch nghe một lần. Nói xong trong tay Lâm Thiên Ngạo xuất hiện một tinh thể màu sắc rực rỡ đưa cho Lâm Dịch nói:
- Tuy rằng đều là bản nguyên chi tháp nhưng bản nguyên thải tinh này cùng với địa phương con muốn đi có chỗ hữu dụng. Bản nguyên thải tinh này là do trước đây trong lúc vô tình ta từ trong tay một gã trưởng lão Cổ Thuật đoạt được. Con cầm lấy đi. Tuy rằng thực lực hiện tại của con đích xác không cần e ngại nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn. Người của Cổ Thuật đều có những chiêu thức rất kỳ quái khiến cho người khác phải đau đầu.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Lâm Dịch cũng không khách khí nhận thải tinh ở trong tay Lâm Thiên Ngạo. Để vào tronng không gian giới chỉ, hắn gật đầu nói:
- Ông nội, ông cứ yên tâm.
Lâm Thiên Ngạo gật đầu, nhìn thấy sắc mặt Lâm Dịch đột nhiên có vài phần xấu hổ, tựa hồ muốn nói gì đó. Lâm Thiên Ngạo hơi sửng sốt, lập tức cười mắng:
- Tiểu tử thối, có chuyện gì? Lại còn khách khí với cả ông nội con sao?
Sắc mặt Lâm Dịch nhất thời đỏ lên, nhẹ nhàng gật đầu, hắn ghé sát vài tai Lâm Thiên Ngạo nói nhỏ.
Lâm Thiên Ngạo nghe xong, sắc mặt lộ ra vài phần kinh ngạc rồi phá lên cười ha ha, nói:
- Hảo, hảo, hảo! Ha ha...Yên tâm đi, ông nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này. Tuyệt đối không bạc đãi nàng! Ha ha...
Lâm Dịch nhất thời bị Lâm Thiên Ngạo cười khiến mặt mũi đỏ tới tận mang tai, hắn cũng chỉ có thể ngượng ngùng cười làm lảnh.
Lâm Thiên Ngạo cười xong liền nhìn về phía Lâm Dịch nói:
- Mấy năm nay con đi lịch lãm khắp đại lục, bây giờ ta cũng không có cái gì để căn dặn con. Nhưng ta vẫn muốn nói hai chữ "cẩn thận.
Gặp phải chuyện gì không giải quyết được thì trở về đây. Ông sẽ giúp ngươi.
Lâm Dịch vô cùng cảm động, nhẹ nhàng gật đầu. Lúc này Lâm Thiên Ngạo mới nói:
- Con không nói lời từ biệt với bà nội của con sao?
Lâm Dịch suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói:
- Có lẽ không nên.
Lâm Thiên Ngạo cũng biết Lâm Dịch mà đi nới lời từ biệt thì phụ nhân nhất định sẽ khóc lóc, cho nên hắn gật đầu nói:
- Cũng tốt, ta sẽ đi nới với nàng. Vậy, con hiện tại đi luôn sao.
Lâm Dịch gật đầu, lại cúi chào Lâm Thiên Ngạo rồi mới xoay người rời đi.
Lâm Thiên Ngạo nhìn bóng lưng Lâm Dịch xa dần, trên mặt mang theo một nét tươi cười rạng rỡ. Nhớ tới sự tình Lâm Dịch trước khi đi cầu khẩn mình, sắc mặt Lâm Thiên Ngạo lại lộ ra vài phần tiếu ý. Hắn xoay người lên núi lễ phật.
Ngoại trừ Lâm Thiên Ngạo ra thì khi Lâm Dịch rời đi không có kinh động bất cứ người nào. Bốn ngày sau, Lập Dịch một lần nữa trở về bãi biển lúc xuất phát.
Chỉ là lúc này Lâm Dịch đang ở trên cao mấy vạn mét, đảm bảo không cần lo lắng có người nhìn thấy.
Hắn cũng không dự định hạ xuống phía dưới, mà một đường bay về phía thành thị đằng trước.
Địa điểm của Cổ Thuật, hắn đã biết. Nó nằm ở hành tỉnh Đông Á ở phía đông đại lục. Từ đây đi tới đó cần phải đi qua sáu tỉnh thành nữa. Bóng đêm dần buông xuống, Lâm Dịch không còn nhiều thời gian lắm.
May mà ở đây có không gian truyền tống, giúp cho Lâm Dịch tiết kiệm chút ít thời gian. Lâm dịch tính toán một chút, nhiều nhất thì mất khoảng một hai tuần là hắn có thể đứng trước cửa lớn Cổ Thuật.
Bay nhanh về phía trước, hắn dùng ba bốn ngày để bay đến một tòa thành thị thật lớn trên một hòn đảo.
Trước đây Lâm Dịch đã từng sử dụng qua không gian truyền tống của tòa thành thị này. Đảo này cũng không tính là nhỏ, tuy rằng trông giống một trăm con chim nhạn nhưng so với Thiên Diệp đảo vẫn có chênh lệch không nhỏ.
Lâm Dịch đã quá quen với nơi này, hắn trực tiếp bay vào trong võ môn.
Trên thực tế võ môn ở các thành thị đều giống nhau, trong vòng một năm đều có một vài cường giả Tinh Vị Cảnh đến. Cho nên khi thấy Lâm Dịch bay đến, những đệ tử võ môn tuy đều lộ ra sự kinh ngạc, thần sắc tôn kính nhưng cũng không bị kinh động.
Môn chủ võ môn lập tức đi ra đón. Lâm Dịch mới rời khỏi nơi này có ba tháng, môn chủ võ môn tất nhiên là nhận ra Lâm Dịch, hắn cung kính dị thường, ân cần thăm hỏi vài tiếng.
Lâm Dịch tươi cười nói:
- Lần này lại phải làm phiền tới đại nhân.
Vị môn chủ kia nhất thời sợ hãi:
- Đại nhân nói quá lời, có thể bang trợ đại nhân là niềm vinh hạnh cho tiểu nhân.
Lâm Dịch nhẹ nhàng cười cười, lập tức nói:
- Được rồi, ta cũng không nói nhiều. Ta muốn mượn không gian truyền tống của võ môn dùng một lát.
Môn thủ trịnh trọng nói:
- Tất nhiên là được. Đại nhân! Mời đi bên này!
Lâm Dịch gật đầu, đi theo sau môn chủ võ môn. Dưới sự tiếp đón ân cần của môn chủ võ môn, Lâm Dịch chậm rãi bước lên lầu. Một lát sau hắn đã đi vào bên trong không gian truyền tống.
- Đại nhân! Xin hỏi người muốn đi đâu?
Không gian truyền tống khỏi động, môn chủ quay đầu nhìn về phía Lâm Dịch dò hỏi.
Lâm Dịch suy nghĩ một lúc nói:
- Đi thành Bách Nhạn ở hành tỉnh Khắc Lâm.
- Thành Bách Nhạn, hành tỉnh Khắc Lâm...Đại nhân, mời.
Môn chủ võ môn lập tức liên hệ, chỉ thấy không gian truyền tống bắt đầu lóe sáng ngân quang.
Ngân quang xuất hiện được một lúc thì xuất hiện sóng gợn, một bóng người xuất hiện.
- Ngài là?
Một trung niên nam tử xuất hiện ở trong ngân quang nhìn về phía môn chủ võ môn, nhất thời lộ ra vài phần nghi hoặc.
- Xin chào! Xin hỏi ngài có phải là môn chủ của Vũ môn ở thành Bách Nhạn hành tỉnh Khắc Lâm?
Môn chủ Võ môn lễ phép cười hỏi.
- Đúng vậy! Xin hỏi ngài là...
- Xin chào! Ta là Lạc Khắc môn chủ Võ môn ở hành tỉnh Kim Nguyên.
Môn chủ võ môn chào hỏi đối phương một tiếng.
Nét mặt trung niên nam tử kinh ngạc nhưng hắn cũng lập tức nói:
- Xin chào!...Xin hỏi ngài có chuyện gì không?
- Là như thế này! Có một vị đại nhân muốn sử dụng không gian truyền tống của quý thành một chút. Xin hỏi có thể chứ?
Môn chủ võ môn trực tiếp nói.
Nam tử kia nghe vậy thì bừng tỉnh...Đại nhân trong miệng của môn chủ võ môn đại biểu cho cường giả Thánh giai. Mà những cường giả Thánh giai này mượn dùng không gian truyền tống không phải là việc xa lạ gì. Trung niên nam tử lập tức cười nói:
- Đương nhiên có thể. Đây là niềm vinh hạnh của ta.
Lúc này, môn chủ võ môn mới gật đầu cười nói:
- Mời các hạ chuẩn bị một chút.
Trung niên nam tử gật đầu, bóng ảnh liền biến mất. Một lát sau, ngân quang đại thịnh, năm tinh thể trên không gian truyền tống lóe sáng. Môn chủ võ môn cười nói với Lâm Dịch:
- Đại nhân, mời.
Lâm Dịch gật đầu nói:
- Làm phiền rồi!
Sau đó hắn trược tiếp bước vào bên trong không gian truyền tống.
Trời đất quay cuồng.
- Đại nhân! Hoan nghênh người tới thành Bách Nhạn ở hành tỉnh Khắc Lâm.
Vừa mới khôi phục ý thức, bên tai Lâm Dịch vang lên âm thanh cung kính của một người. Lâm Dịch quay đầu lại nhìn thì thấy trung niên nam tử vừa nãy.
Lâm Dịch khách khí cười nói:
- Môn chủ khách khí. Lâm mỗ mới nên cảm tạ các hạ.
Trung niên nam tử mỉm cười, lập tức nói:
- Kính xin đại nhân nghỉ ngơi trong chốc lát, tiểu nhân đi chuẩn bị yến hội.
Lâm Dịch cười nói:
- Không cần. Ta rời đi ngay bây giờ.
Nam tử kia nghe vậy cũng không có kiên trì, lập tức gật đầu nói:
- Mời.
Sau đó, nam tử kia dẫn Lâm Dịch đi ra ngoài.
Vừa nhìn thấy thành Bách Nhạn rộng lớn, đường đi hoa lệ. Trong lòng Lâm Dịch lại có thêm một lại cảm giác quen thuộc. Hắn nhìn người người đi trên đường phố, khiến cho bản thân giật mình cảm giác cách một thế hệ.
Từ biệt môn chủ vũ môn, Lâm Dịch trực tiếp bay đi.
Phi hành trên không trung, Lâm Dịch nhớ tới biểu hiện của mình trong lần đầu tiên đi đến con phố rộng lớn kinh người của thành Bách Nhạn, lại nghĩ đế hiện nay dĩ nhiên mình đang đứng trên đỉnh phong của đại lục...Nét mặt của Lâm Dịch cũng không khỏi toát ra bộ dáng tươi cười nhàn nhạt.
Đứng ở trên bầu trời thành Bách Nhạn một hồi, Lâm Dịch xác định phương hướng rồi bay ra ngoài.
Mục tiêu của hắn rất đơn giản, chính là đi thăm hai vị bằng hữu La Á và Ám Tương, cùng với con nuôi Lâm Tử cho tới bây giờ vẫn chưa rõ giới tính.