Chung Cực Truyền Thừa

Chương 476

Không gian Truyền Tống Trận không còn người nào đi ra nữa, sau một lát, từ bên trong Lộng Kiếm Các đi ra một đám người. Không ngờ lại lấy hai gã cường giả áo xám cầm đầu.

Trên mặt thanh niên tóc bạc mang theo nụ cười, nhìn quanh một vòng sau đó nói một câu:

- Chờ đợi ngày này đã lâu rồi phải không? Hôm nay, chúng ta sẽ gia nhập chiến đấu a!

Tất cả mọi người sững sờ, lập tức, lại bộc phát ra tiếng trầm trồ khen ngợi vô cùng hưng phấn...

- Ha ha, rốt cục đến phiên chúng ta rồi!

Có người vô cùng hưng phấn, hai mắt tỏa ánh sáng.

- Hắc hắc, lần này chiến đấu, nhất định phải kiếm đủ vốn mới được!

Có người cười hắc hắc, xoa tay.

- Nếu như vận khí tốt thì..., nói không chừng đợi sau khi chiến đấu chấm dứt, có thể có vài ngàn linh thạch a!

- Đúng đấy, hắc hắc, ta đã nhìn đám con cháu rùa này không vừa mắt lâu rồi. Lần này, không hảo hảo nhổ ra một ngụm ác khí thì không được.

Tiếng nghị luận ông ông ông ông vang lên bên tai Lâm Dịch, cái này khiến Lâm Dịch rất nghi hoặc...Chẳng lẽ bọn hắn không hề nghĩ đến người chết sẽ là mình sao?

Lâm Dịch không cách nào hiểu được, đó là vì vốn liếng bản thân hắn so với những đệ tử áo lam này cao hơn nhiều lắm. Thiên tư siêu cấp, có một sư phó hào phóng, lại có tài phú hơn trăm vạn linh thạch...Tất cả những thứ này, đều khiến hắn trong hoàn cảnh bình thản vẫn có thể bảo trì được tốc độ tiến bộ kinh người.

Nhưng những đệ tử áo lam này lại không phải vậy.

Nhưng đệ tử áo lam này, thiên tư của đa số đều không quá xuất sắc. Mặc dù có gặp được một sư phó thật tình đối đãi, nhưng sao có thể so được với Tiêu Dụ? Bọn hắn càng không có nhiều tài phú như Lâm Dịch. Sau khi tiến vào Thiên Vị Cảnh, mỗi lần tu hành đều cần năng lượng cực kỳ lớn, bọn hắn không thể nào gánh nổi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://truyenfull.vn

Nếu là bình thường, phương pháp duy nhất của bọn hắn chính là đến Liệp Ma Xử của sư môn để săn giết yêu thú ma thú, từ đó đạt được một ít linh dược và nội đan tăng lên linh lực. Có thể nói, bắt đầu từ khi tiến vào đệ tử áo lam, mỗi lần tiến bộ của bọn hắn, đều được thành lập trong điều kiện tiên quyết là nguy hiểm cực độ. Đối với bọn họ mà nói, chiến đấu với yêu thú ma thú và chiến đấu với người, cũng không có gì khác nhau cả.

Hơn nữa, yêu thú ma thú, nhiều nhất chỉ đạt được một ít nội đan thôi, nhưng chiến đấu với những người của Chiến Đạo Minh bọn hắn còn có cơ hội đạt được nhiều thù lao hơn nữa...Nếu đều đã là liều mạng chiến đấu, đương nhiên bọn hắn sẽ có khuynh hướng chiến đấu với hai phái Chiến Đạo Minh hơn rồi.

Thắng, vậy tự nhiên không có gì để nói. Tất cả mọi thử của đối phương đều sẽ trở thành chiến lợi phẩm của mình, trở lại sư môn còn có điểm cống thể sư môn, một lần được cả hai.

Mà bại, cũng chỉ là chết thôi. Ở nơi như Thiên Giới, không có được thực lực siêu cường thì không thể nào có địa vị cao được. Mà những người này có người nào không phải là tồn tại đỉnh cao ở vị diện của mình? Bọn hắn tự nhiên đều khát vọng có một ngày cũng có thể leo lên đỉnh phong ở Thiên Giới...Tuy nhiên trong năm tháng dài dằng dặc, người có thể chính thức leo lên đỉnh phong đã ít càng thêm ít...Nhưng bọn hắn đều nguyện ý trả giá, dù là tánh mạng.

Mỗi người ở Thiên Giới, đều không chấp nhận thua người khác.

Mà cái này cũng là nguyên nhân vì sao Lâm Dịch vốn có tất cả không thể nào hiểu được.

Trên mặt thanh niên tóc bạc mang theo dáng cười, hiển nhiên rất thỏa mãn với biểu hiện của mọi người. Mà thanh niên khôi ngô ở một bên hắn, lại càng cười vô cùng sáng lạn. Bản thân hắn là một phần tử cực kỳ hiếu chiến, hội nghị nửa năm trước, cũng chính hắn là người đầu tiến muốn khai chiến với đối phương.

Nhưng cuối cùng, lại bị Lộng Kiếm Đường và Tâm Kiếm Đường ngăn cản, cái này khiến hắn vốn rất phiền muộn. Hôm nay tông chủ đột nhiên lại phái hắn đến chiến trường Lộng Kiếm Đường, sao hắn có thể không hứng phấn được?

Chỉ thấy hắn bước tới trước một bước, cười to nói:

- Tốt! Không hổ là là đệ tử Kiếm Tông ta! Không hổ là đệ tử Lộng Kiếm Đường ta! Đợi đến ngày sau lên chiến trường, tất sẽ khiến cho Chiến Đạo Minh và Kỳ Tuyệt Môn nhìn thấy tư thế oai hùng của đệ tử Lộng Kiếm Đường ta!

Nghe được lời này của thanh niên khôi ngô, người ở phía sau bắt đầu hoan hô, nguyên một đám vô cùng hưng phấn, hận không thể lập tức xuất phát.

Mà thanh niên tóc bạc kia làm một thủ thế đè xuống, thanh âm liền dẫn yên tĩnh lại. Sau một lát, toàn bộ phù phong đều trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người hưng phấn nhìn thanh niên tóc bạc kia.

- Hiện giờ, phân phối một chút. Về cơ bản tựu là phân thành hai đội. Một đội theo đường chủ đến Chiến Đạo Minh, một đội khác thì theo ta đến Kỳ Tuyệt Môn. Phía dưới các ngươi phân thành hai đội, đứng hai bên trái phải đi.

Thanh niên tóc bạc vừa cười vừa nói. Phía dưới lập tức bắt đầu chuyển động.

Chỗ đứng của Lâm Dịch vốn là ở bên phải cho nên hắn ngược lại không nhúc nhích. Chỉ những người ở vị trí trung ương là dời về hai bên, lộ ra một thông đạo dài đến hai thước.

Phân đội, bất quá một lát là đã xong.

- Tốt, như vậy bên phải theo đường chủ đến Chiến Đạo Minh, bên trái theo ta đến Kỳ Tuyệt Môn. Giờ chúng ta liền xuất phát.

Thanh niên tóc bạc ra lệnh một tiếng, chúng đệ tử lập tức cảm xúc tăng vọt! Chỉ thấy thanh niên tóc bạc và thanh niên khôi ngô nhìn nhau, lập tức lập tức phân thanh hai đạo lưu quang vọt lên không trung.

Theo sát phía sau hai người, là mười ba tên cường giả áo tiếm. Trong đó bảy tên đi theo sau lưng thanh niên khôi ngô, sáu tên đi theo thanh niên tóc bạc. Cũng hóa thành lưu quang, theo sát trên xuống.

Chỉ một thoáng, chỉ nghe tiếng khí bạo vang lên rầm rầm rầm liên tiếp không dứt! Mấy ngàn đệ tử áo lam đồng thời bay lên trời, hóa thành lưu quang, cảnh tượng phân ra bắn về hai bên như thế, quả thực khiến người nhiệt huyết bành trướng!

Ở biên giới Lộng Kiếm Đường còn có rất nhiều đệ tử áo vàng vô cùng hâm mộ nhìn lưu quang như nước lũ từ mặt đất phóng lên trời, phân bắn về hai phía chân trời!

- Các sư thúc sư tổ quả nhiên lợi hại! Lúc nào chúng ta mới có thể theo đường chủ thái sư tổ đi ra ngoài tác chiến đây!

Một gã đệ tử áo vàng ngẩng đầu nhìn lưu quang như nước lũ trên không trung, lộ ra vẻ ao ước.

- Đúng vậy a, đúng vậy a...

Tất cả đệ tử áo vàng bên cạnh hắn đều ngẩng đầu nhìn lưu quang trên không trung, mắt lộ ra hâm mộ. Bọn hắn biết rõ, có thể tham gia chiến đấu, chính là một loại thể hiện của thực lực. Mà hôm nay, bọn hắn thậm chí ngay cả tư cách tham gia chiến đấu cũng không có.

Lâm Dịch đi theo trong lưu quang, tốc độ bảo trì không nhanh không chậm. Chung quanh toàn bộ đều là người đã hóa thành lưu quang, mặc dù đang trong phi hành, nhưng những người này thực lực siêu quần cũng có thể bắt chuyện với nhau.

- Lúc đây, nhất định phải giết nhiều người một chút. Lần trước ta ở chủ đường Thanh Nguyên Kiếm Đường đã thấy ma thú ma hạch phong thuộc tính tam giai...Nhưng tiếc, phải mất một ngàn linh thạch, ta tổng cộng cũng chỉ có ba trăm linh thạch...Lần này, vừa vặn đoạt lấy từ chỗ những tên cháu rùa Chiến Đạo Minh...

- Ma thú ma hạch phong thuộc tính? Quả thật hiếm thấy ah. Hắc hắc, ta định trở về sẽ mua một thanh kiếm Tương phẩm trung giai. Hiện giờ thanh này là Tương binh hạ cấp, hơi chút phế vật.

- Hắc hắc...Ta lại định mua một cây linh dược hỏa thuộc tính, giờ ta rất nhanh sẽ đột phá tầng thứ sáu, vừa vặn dựa vào nó...

Tất cả mọi người đều hào hứng bừng bừng bàn tán.

Đối với những người này, mấy ngàn linh thạch, thậm chí mấy trăm linh thạch, cũng đã đủ để khiến bọn hắn quên mình rồi.

Lâm Dịch không khỏi hẽ thở dài một tiếng. Nếu trong giới chỉ của Khổng Lập không có những linh thạch này, chỉ sợ mình hiện giờ, vì tăng thực lực lên, cũng không kém những người này là bao a?

- Thiên Giới này, quả nhiên vẫn cần tài phú.

Lâm Dịch cảm khái trong lòng.

Kỳ thật lấy tốc độ của thanh niên khôi ngô, so với đệ tử áo lam phải nhanh hơn cả trăm lần, nhưng vì đợi bọn họ, hắn đã chậm đi rất nhiều.

Đây là lần đầu tiên Lâm Dịch rời khỏi sư môn, sau khi xuyên qua một tầng kết giới năng lượng màu xanh, Lâm Dịch quay đầu lại nhìn thoáng qua...Những phù phong và kiến trúc có thể thấy được rõ ràng, đã hoàn toàn biến mất không còn một mảnh. Phảng phất như không tồn tại vậy. Lâm Dịch không khỏi cảm khái, cấm chế chi pháp của Thiên Giới này, quả nhiên vô cùng thần diệu.

Cúi đầu nhìn lại, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh biển cả bao la. Trên mặt biển, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một hai hòn đảo, trên đảo chim chóc lượn lờ, trông rất đẹp mắt.

Nhưng càng nhiều hơn chính là những phù phong đột ngột xuất hiện trên không trung. Những phù phong này nhìn qua đều không có người ở, cũng giống như những ngọn núi có thể tùy ý nhìn thấy ở Bạch Đế đại lục. Hình dạng những phù phong này cũng không hề giống nhau. Có giống như một đạo lợi kiếm, mũi kiếm trực chỉ mặt biển. Có giống như một cái chén đĩa, dẹp mà rộng lớn...Có lớn có nhỏ, tất cả không giống nhau.

Cảnh sắc ở Thiên Giới quả thật đẹp không sao tả xiết. Lâm Dịch chỉ nhìn về phía dưới liền nhịn không được có chút ngây dại.

Thật lâu về sau mới nhịn không được cảm thán trong lòng:

- Thiên Giới quả nhiên thần kỳ...Mượn những phù phong này mà nói, không có người gia trì năng lượng cho chúng, nhưng chúng vẫn có thể lơ lửng trên không trung như trên mặt đất. Chung quanh nơi này lượn lờ mây mù, trên thực tế lại là linh lực tương đối mỏng manh. Mặc dù là ở nơi linh lực mỏng manh nhất, cũng nồng đậm hơn nhiều chỗ dùng để tu hành trong Bổn Nguyên Chi Tháp ở đại lục Bạch Đế. Hơn nữa, còn không phân ra thuộc tính, bất luận kẻ nào, bất luận thuộc tính gì, đều có thể tiến hành lợi dùng hấp thu...Quả nhiên thần kỳ!

Thời gian ba ngày ba đêm chậm rãi trôi qua, bọn hắn đã chạy đi ba ngày rồi. Lâm Dịch đánh giá một chút, đoạn đường này bay nhanh, dùng tốc độ như vậy, chỉ sợ đã bay được hơn ức dặm rồi. Trong nội tâm thầm than...Lúc ở đại lục Bạch Đế, khoảng cách một ngàn km, phi hành với tốc độ cao nhất cũng cần ba bốn ngày. Nhưng ở Thiên Giới này, khoảng cách ức dặm, dưới tình huống không toàn lực, rõ ràng lại bay được hơn ức dặm...Thực lực kém quá lớn.

Mà những đệ tử áo lam kia ngay từ đầu còn có thể trò chuyện, nhưng theo thời gian trôi qua, bọn hắn vẫn một mực bảo trì phi hành với tốc độ cao nhất, cũng đã có vài người ăn không tiêu, toàn bộ đều trầm mặc lại, toàn lực chạy đi.

Mà Lâm Dịch lại không có cảm giác gì cả. Dù sao, tốc độ của hắn so với đệ tử áo lam phải nhanh hơn rất nhiều, tốc độ như vậy, với hắn mà nói, căn bản không coi là gì cả.

Mà dọc theo con đường này, Lâm Dịch cũng phát hiện nhiều người cũng đang phi hành trên không trung. Nói chung là đám tán nhân ở Thiên Giới. Nhìn thấy đội hình lớn như vậy bay qua, những người kia cũng không dám tiến lên, chỉ đứng trên không trung nhìn xa xa.

- Cường giả ở Thiên Giới quả nhiên rất nhiều.

Nhìn thấy tình huống này, Lâm Dịch không khỏi cảm khái. Ban đầu lúc ở Bạch Đế đại lục hắn phi hành trên không trung, còn chưa từng thấy qua cường giả thánh giai khác. Nhưng ở Thiên Giới, phi hành chính là cơ bản trong cơ bản.

- Thả chậm tốc độ, còn hơn nghìn dặm nữa là đã vào chiến khu rồi. Tốc độ thả chậm, điều chỉnh trạng thái của mình.

Bên tai đột nhiên vang lên một thanh âm, đúng là thanh niên khôi ngô kia. Lâm Dịch sửng sốt một chút, cũng cảm giác được tốc độ của toàn bộ đội ngũ chậm lại. Hắn tự nhiên cũng thả chậm tốc độ. Người chung quanh, đều thở dài một hơi, trên mặt mang theo vẻ mỏi mệt.

- Thực con mẹ nó mệt mỏi...Chiến Đạo Minh này xa như vậy, còn mỗi ngày động cái liền phá rối chúng ta, quả thực khiến người tức giận! Lần này, tất nhiên không thể bỏ qua cho bọn hắn được.

Có đệ tử áo lam lớn tiếng mắng.

Lúc trước công kích chủ yếu nhất của Chiến Đạo Minh và Kỳ Tuyệt Môn, ngoại trừ tập kích bất ngờ những thế lực ở bên ngoài của Kiếm Tông ra, chính là đợi sau khi có có đệ tử Kiếm Tông sẽ giết chết. Cái này khiến rất nhiều đệ tử áo vàng không dám ra khỏi sư môn, tự nhiên thống hận Chiến Đạo Minh và Kỳ Tuyệt Môn gần chết rồi.

- Điều chỉnh một chút đi, còn một ngàn km nữa là chúng ta chính thức gặp bọn hắn rồi.

- Đúng, đúng vậy. Điều chỉnh tốt trạng thái, mới có thể giết nhiều thêm mấy tên.

Thả chậm tốc độ, đệ tử áo lam cũng bắt đầu chậm rãi điều chỉnh.

Mà đó cũng là nguyên nhân vì sao hôm nay tốc độ lại chậm dần, chỉ bay được mấy trăm km.

Mộ địa, một hồi năng lượng chấn động vô cùng kịch liệt, truyền đến từ tiền phương.

Trên mặt thanh niên áo xàm hơi đổi, lập tức lại lộ ra thần sắc hưng phấn không thể chờ được nữa, lẩm bẩm nói:

- Hắc hắc, rốt cục đã tới rồi, ta đã chờ ngày này lâu lắm rồi.

Sau khi nói xong, hắn quay đầu lại, mở miệng nói:

- Sắp tiến vào chiến trường, mọi người nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái của mình đi.

Một chi đội ngũ này chừng mấy ngàn ngươi, đi theo sau lưng thanh niên áo xám từ đầu tới đuôi, trọn vẹn kéo dài chừng ngàn mét. Đây chính là phi hành trên không trung, tất cả mọi người hóa thành một đạo lưu quang. Chẳng qua hiện giờ tốc độ đột nhiên biến ảo, lưu quang cũng chỉ ẩn ẩn lưu chuyển trên người mọi người, không sáng ngời như khi phi hành với tốc độ cao nhất thôi.

Nhưng một câu nói kia của thanh niên áo xám, lại như vang lên bên tai từng người, tất cả mọi người đều nghe rất rõ.

- Rốt cục đã tới rồi.

- Ta thật có chút không chờ được nữa.

Bên người Lâm Dịch lộ ra một ít tiếng nghị luận không chờ được nữa. Lại bay mấy giờ, Lâm Dịch đột nhiên cảm giác được một năng lượng chấn động vô cùng hỗn loạn, ẩn ẩn truyền đến từ tiền phương.

- Đã tới rồi!

Lâm Dịch cảm ứng một phen lập tức biết rõ giờ cách chiến trường chỉ chừng trăm km nữa thôi. Hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra trình độ kịch liệt trên chiến trường. Năng lượng chấn động kia tuy rằng không được kịch liệt, nhưng lại cực kỳ hỗn loạn. Có lẽ là do giờ đã không cách bao xa nữa a?

Thanh niên áo xám đã cảm được vào mấy canh giờ trước, mà mãi cho đến vừa rồi Lâm Dịch mới cảm ứng được...Có thể tưởng tượng được chênh lệch giữa hắn và thanh niên áo xám lớn đến bao nhiêu a.

Bình Luận (0)
Comment