Chung Cực Truyền Thừa

Chương 489

Chỉ nghe hắn hét thảm một tiếng, cười đứng lên, hai mắt trừng trừng, cơ hồ ngay cả con mắt cũng lồi ra. Một hồi thanh âm nặng nề mang lên từ trên người hắn...Chỉ thấy da thịt lộ ra ngoài của hắn, các sợi kinh mạch đã bắt đầu bị đứt đoạn, bất quá chỉ một lát, hắn đã biến thành một huyết nhân.

Huyết sắc năng lượng bắt đầu hoàn toàn lui xuống, sau một lát, chỉ còn lại một tầng hơi mỏng thôi. Toàn thân hắn run rẩy, hai mắt trừng thật lớn, đã hoàn toàn mất đi tập trung, trống rỗng mà tuyệt vọng. Sau một lát, thân thể run rẩy đã hoàn toàn dừng lại, quay đầu đi, mang theo vẻ tuyệt vọng không cam lòng mà vẫn lạc.

Đồng thời khi huyết sắc trên người biến mất, lục lạc màu vàng kia, cũng chậm rãi nhỏ đi, cuối cùng rơi xuống đáy biển. Mà thân thể đã mất đi năng lượng bảo hộ, lập tức liền bị nước biển bao phủ. Bất quá hắn là người của Chiến Đạo Minh, mà Chiến Đạo Minh dùng chiến luyện thể, cường độ thân thể so với người của Thanh Nguyên Kiếm Tông mạnh hơn nhiều, cho nên cũng không bị biến thành thịt nát.

Lâm Dịch hít sâu một hơi, thần thức lập tức tập trung lại, trong đôi mắt hắn lộ ra hào quang tỉnh táo, trên người, đã bắt đầu dần xuất hiện bộ lông hắc bạch giao nhau...Hắn biết rõ, chiến đấu của hắn, sắp phải bắt đầu rồi.

Đáy biển khôi phục bình tĩnh, mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, nhưng dưới hải áp khổng lồ như vậy, bất kỳ vật gì trên mặt đất đều không bị mạch nước ngầm xoáy lên. đáy biển âm trầm không có một tia ánh sáng, giống như Cửu U chi địa vậy, trong trẻo nhưng lạnh lùng không có chút sinh khí nào cả.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của Lâm Dịch, thanh niên trúng độc vừa chết, tên ẩn nấp kia liền có chút rục rịch. Bất quá tâm trí của người này cũng rất kiên định, cũng không lập tức đi ra ngoài, mà chờ đợi một thời gian rất dài, sau đó Lâm Dịch mới cảm giác được hắn bắt đầu di động qua.

Mặc dù dưới đáy biển không có hào quang, nhưng mà với thị lực của Lâm Dịch, có thể nhìn thấy rõ ràng rành mạch.

Khoảng cách của người nọ và nơi này, còn khoảng chừng mười dặm. Nhưng mà dưới sự rà soát của thần thức, hơn mười dặm cũng không tính là xa, nhưng thời gian trôi qua, hắn đã xuất hiện trong tầm mắt của Lâm Dịch.

Tâm thần và tu vi của đối phương không kém, tuy thần thức của Lâm Dịch có thể cảm ứng được đối phương, nhưng không cách nào nhìn ra tướng mạo cả, hôm nay xuất hiện trong tầm mắt của Lâm Dịch, Lâm Dịch mới nhìn thấy rõ ràng.

Người này mặc một bộ cẩm phục Chiến Đạo Minh màu đen, mặt trắng không râu, tướng mạo cực kỳ cường tráng, vừa nhìn đã biết tu vi của người này không kém.

Hai mắt của hắn bắn ra tinh quang chói mắt, cẩn thận cảnh giác nhìn bốn phía, Lâm Dịch có thể cảm giác rõ ràng, thần thức của đối phương, đang cẩn thận tỉ mỉ quét qua bất cứ vật gì, vô cùng cẩn thận.

Hô hấp của Lâm Dịch trở nên kéo dài và vững vàng, phía trên tay trái còn có một tia hỏa diễm đặc biệt màu đen, Hắc Viêm của Hắc Viêm Long cực kỳ thần kỳ, cho dù ở dưới nước, vẫn có thể bốc cháy, dưới sự khống chế của Lâm Dịch, quá trình bốc cháy không xuất hiện một tia chấn động năng lượng nào.

Hai mắt Lâm Dịch nhìn chằm chằm vào tên nam tử này, hắn đi tới bên cạnh xác chết của thanh niên kia.

Hô hấp của Lâm Dịch nhanh hơn, chú ý tới từng cử động của người này.

Thời điểm ánh mắt của thanh niên kia nhìn vào cái lục lạc vàng, tâm tính kiên định của hắn nhảy lên, một vẻ mặt mừng như điên không cách nào che dấu xuất hiện, phải biết rằng, đây chính là hư thần khí, cũng không phải dễ dàng có được, nếu có có, mới có tư cách và vốn liếng hành tẩu khắp Thiên Giới.

Nhưng mà, Lâm Dịch chờ đợi chính là trong khoảng khắc này.

Thời điểm thanh niên kia xuất hiện vẻ mặt mừng như điên, Lâm Dịch không chút do dự dùng toàn bộ lực lượng, đánh về phía đối phương.

XÍU...UU!

Một cảm giác nguy hiểm nhanh chóng kích thích toàn bộ đại não của thanh niên, hắn không cần suy nghĩ nhiều, thân thể của hắn làm ra phản ứng trước cả suy nghĩ, cũng không quản hư thần khí dưới chân, thân hình bắn ra huyết sắc quang mang, mạnh mẽ lui về phía sau.

Oanh!

Một cổ năng lượng khổng lồ lóe lên bên cạnh của hắn, nhưng may mắn là hắn phản ứng nhanh, tránh né được công kích.

- Hừ!

Một tiếng hừ tức giận từ trong mũi của thanh niên kia phát ra, cơ hồ trong thời gian tránh né, tay trái của hắn vung lên, một đạo uy áp từ năng lượng huyết sắc tản ra, đánh về phía phát ra công kích.

Đáy biển lập tức bị năng lượng kích động nên quay cuồng, từng đợt bọt khí xuất hiện, mà hắn, cũng nhìn thấy Lâm Dịch tiến tới trước mặt.

Hôm nay Lâm Dịch đã hoàn toàn biến sử dụng Bạch Hổ chiến văn gia trì thân thể, dáng người khôi ngô, gương mặt tuấn tú.

Nhưng năng lượng huyết sắc trước mặt cũng không vì gương mặt của Lâm Dịch tuấn tú mà cải biến, chỉ thấy hai mắt của hắn lóe hào quang tỉnh táo, sau đó thân hình sáng ngời, trở nên mơ hồ, lập tức, năng lượng huyết sắc kia, đâm thấu qua thân thể của Lâm Dịch.

Thanh niên Chiến Đạo Minh kia quay đầu liếc nhìn, sắc mặt biến đổi, không cần nghĩ ngợi, lao nhanh về phía trước, mà phía sau hắn, cơ hồ cùng lúc đó một đạo thanh mang từ phía dưới đâm lên, đâm thẳng vào mặt biển, bùn nhão bị quấy lên, chung quanh biến thành đục ngầu.

Trong nội tâm của Lâm Dịch cả kinh...Phản ứng của đối phương quá nhanh.

Trong lúc nội tâm của Lâm Dịch thất kinh, thanh niên kia cũng âm thầm đổ mồ hôi lạnh, nếu phản ứng của hắn hơi chậm một chút, chỉ sợ đầu thân một nẻo rồi.

Hai ngươi không nói câu nào, cũng đã giao thủ ba lượt, đều âm thầm cân nhắc cho riêng mình.

Tuy trong nội tâm Lâm Dịch kinh dị, nhưng cánh tay không ngừng lại, hai mắt bắn ra sát khí lạnh lẽo, trong đó xen lẫn hào quang tỉnh táo, vận dùng bí quyết kiếm kỹ trong tay, xuất hiện bảy đóa kiếm hoa, đánh về phía đối phương.

Tên thanh niên Chiến Đạo Minh bị Lâm Dịch đánh lén, công kích của Lâm Dịch liên tiếp không dứt, căn bản không cho hắn có cơ hội ổn định lại, sau đó là dùng thanh mang công kích hắn, kế tiếp lại sử dụng bảy đóa kiếm hoa, cũng đã chặn đứng đường đi của hắn.
Sắc mặt thanh niên Chiến Đạo Minh lạnh lẽo, hừ lạnh một tiếng, thân hình nhanh chóng dừng lại, sau đó lao lên phía trên, muốn ra khỏi biển cả.

Nhưng mà, vào lúc hắn xông lên trên, Lâm Dịch đã sớm đoán được lộ tuyến của hắn, trên đỉnh đầu của hắn, Lâm Dịch xuất hiện, thanh mang trong tay bắn ra mũi tên, quấy nước biển chung quanh, vừa nhìn đã biết có uy lực bất phàm, chặn đứng toàn bộ đường đi của đối phương.

Sắc mặt thanh niên khẽ biến đổi, nhưng ngay lập tức, huyết quang chunh quanh thân thể mạnh hơn, không ngờ lao về phía của mũi tên.

Mấy lần giao thủ ngắn ngủi, hắn đã biết rõ năng lượng của đối phương, cũng không thể tạo thành thương tổn cho hắn.

Nhưng khóe miệng của Lâm Dịch xuất hiện nụ cười lạnh vui vẻ.

- A!

Một tiếng hét thảm, từ trong miệng của thanh niên kia truyền ra, chỉ thấy thân hình của hắn lui nhanh về phía sau, nhưng trong quá trình lui về sau, hắn đã nhìn thấy rõ ràng, cánh tay trái của hắn, ở nơi đây là đáy biển, lại bị một tầng hỏa diễm màu đen thiêu đốt!

- Hắc Viêm!

Thanh niên kinh hô thành tiếng.

Thanh niên này đi nhiều biết nhiều, chỉ thấy huyết quang trên cánh tay trái không cách nào ngăn cản Hắc Viêm lan tràn, hắn lập tức nhớ tới Hắc Viêm, cơ hồ không chút do dự, huyết quang ở tay phải lóe lên, chém xuống tay trái.

Sắc mặt của thanh niên kia tái nhợt, kên rên một tiếng, tay trái tách ra khỏi người, trong quá trình rơi xuống, hóa thành một đám tro tàn, xuất hiện một đáo hỏa diễm màu đen đang thiêu đốt.

Sắc mặt thanh niên tái nhợt, cắn chặt hàm răng, vọt về phía bên trái.

Kỳ thật thực lực của thanh niên này, nếu chính diện chống đỡ, cũng không có khả năng chật vật như thế, dù sao, luận công kích hay phòng ngự của Lâm Dịch, tuyệt đối không phải là đối thủ của thanh niên này, nhưng Lâm Dịch lại đánh lén, trong nháy mắt thanh niên này vui mừng mà phát động thế công, cho nên hắn lâm vào hạ phong, sau đó phân thân của Lâm Dịch làm cho hắn phân tâm, liên tục tính toán hắn, nhưng qua một thời gian, thanh niên này bị mất cánh tay, làm cho nội tâm của hắn phát lạnh.

Tâm trí của đối phương không kém mình chút nào, mặc dù thực lực của đối phương không mạnh bằng mình, nhưng lại có rất nhiều công kích kỳ quái! Làm cho thanh niên cảm thấy cố kỵ, chính là Hắc Viêm trên tay của Lâm Dịch.

Cho dù có nghĩ thế nào cũng không thông...Năng lượng của một trong những cường giả chí cao vô thượng ở Thiên Giới như Hắc Viêm Long, lại có thể xuất hiện trong tay của một tên đệ tử Thanh Nguyên Kiếm Tông? Hơn nữa nhìn đối phương ăn mặc, mà còn là đệ tử áo lam?

Nhưng thời điểm này, chuyện này không phải là vấn đề, bởi vì nguy cơ mà hắn gặp phải hôm nay, mới là vấn đề mà hắn quan tâm nhất!

Lại có một cái phân thân ra bên cạnh hắn, khuôn mặt trầm tĩnh như nước. Trên tay trái cũng có một đoàn hỏa diễm màu đen sền sệt! Đồng tử của thanh niên kia co rút lại một cái, thấy quyền trái của đối phương đánh ra một cái thật mạnh, một đoàn tiểu Hắc Viêm bay ra, dùng tốc độ cực nhanh đánh về phía hắn!

Đau đớn của cánh tay bị chặt không coi vào đâu, nhưng thiếu đi một cánh tay, thời điểm nghênh địch khó tránh khỏi luống cuống tay chân, nhưng phản ứng của thanh niên này rất nhanh, hạ xuống dưới...Mà Hắc Viêm kia, lập tức từ xoẹt qua đỉnh đầu!

Nhưng không đợi thanh niên này buông lỏng một hơi, công kích của Lâm Dịch lại đến, ở bên phải của hắn, lại xuất hiện một gã Lâm Dịch, thanh mang đánh qua, cơ hồ muốn chặt đứt đối phương ra làm hai.

Ngoài ý muốn hơn là...Thanh niên đó lại buông lỏng một hơi.

Bởi vì, Lâm Dịch dùng Thanh Nguyên Kiếm Quyết tuyệt đối không phá vỡ phòng ngự của hắn. Vì vậy, hắn không tránh không né, huyết quang rực rỡ, muốn ngạng kháng lần công kích này...Chỉ cần hắn hồi khí lại, người xui xẻo sẽ biến thành Lâm Dịch.

Lâm Dịch nhếch miệng lên, lộ ra nụ cười vui vẻ.

Một vết rách không gian trống rỗng xuất hiện,

- Cái này...Không, không có khả năng...

Đột tác của thanh niên kia như dừng lại, hai mắt mở lớn, giống như nhìn thấy cái gì không thể tưởng tượng nổi...Sau một lát, thân thể của hắn bị xé rách, biến thành mấy khối.

- Có thể chết dưới lĩnh vực của ta sau khi biến dị, cũng coi như ngươi có phúc phận.

Bốn Lam Dịch tiêu tán, lộ ra bản tôn, sau khi đối phương chia năm xẻ bảy, lúc này hắn mới buông lỏng một hơi...

Giao chiến trong chốc lát ngắn ngủi vừa rồi, nhìn thi thấy Lâm Dịch chiếm thế thượng phong, kỳ thật, nếu thanh niên kia hồi khí trở lại, con đường ra duy nhất của Lâm Dịch, chính là trốn, dù sao, năng lượng của đối phương mạnh hơn mình quá nhiều. Mặc dù gia trì thêm chiến văn, nhưng lượng vẫn kém đối phương quá xa, thì chất cũng không thay đổi được gì.

Đây chính là trận chiến đấu vượt cấp chân chính đầu tiên của Lâm Dịch khi bước vào Thiên Giới này, có thể lấy được hiệu quả như vậy, đã làm Lâm Dịch cảm thấy thỏa mãn.

Nghĩ đến đây, hắn thở nhẹ một hơi, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía thi thể của Nghiêm Nộ và tên thanh niên kia. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

Thân hình trầm xuống, Lâm Dịch muốn dùng thần thức điều tra một phen.

Thần thức lập tức tràn ngập ra, rất dễ dàng tìm được mấy thứ. Lâm Dịch vui sướng hài lòng chạy tới, từ trong nước bùn, tìm được cái lục lạc vàng và không gian giới chỉ của Nghiêm Nộ.

Sau khi tìm kiếm một phen, từ trên thi thể của tên thanh niên kia tìm được một chiếc không gian giới chỉ, thi thể của hắn đã biến thành thịt nát.

Nhìn đồ vật trong tay, Lâm Dịch bật cười...Lúc này đây, tuy mạo hiểm vạn phần, nhưng thu hoạch cực kỳ sung túc, có thể đền bù hung hiểm trong quá trình chém giết.

Nghĩ tới đây, Lâm Dịch càng phát ra nụ cười vui vẻ.

Nhưng nơi đây không có thái bình...Tuy đánh lén giết được một tên cường giả Sát Ý Đạo, nhưng Lâm Dịch cũng biết mình có bao nhiêu cân lượng, mình đang ở trong vùng biển của Chiến Đạo Minh, nếu như nàng ta đuổi tới, chỉ sợ mình chỉ có con đường chết mà thôi.

Tục ngữ nói...Sợ cái gì, đến cái gì, vào thời điểm Lâm Dịch muốn rời đi, một cổ thần thức vô cùng khổng lồ, quét tới.

Lâm Dịch biến sắc, cơ hồ cái gì cũng không cần, bước chân đạp vài cái, thân hình vèo một tiếng, hóa thành lưu quang bỏ chạy! Tốc độ cực nhanh, ngay cả nước biển, cũng bị tách ra...

XÍU...UU!

Một tiếng xé gió lăng lệ ác liệt tiếng, vang lên dưới đáy biển rất rõ rang! Chỉ thấy một đạo bạch tuyến từ trên không trung lao thẳng xuống đáy biển, đánh vào vị trí Lâm Dịch vừa đứng.

Người này, chính là Băng Tâm!

Băng Tâm nhìn về phương hướng Lâm Dịch vừa bỏ chạy thục mạng lúc nãy, khẽ nhíu mày, lập tức ánh mắt nhìn khắp bốn phía. Khi thấy thi thể của n sư đệ dưới đáy biến bị biến dạng hoàn toàn, cả người nàng giống như bị sét đánh trúng, thân thể run lên bần bật.
- Ly, Ly nhi?

Băng Tâm không dám tin, thân thể nàng run nhè nhẹ, sững sờ nhìn nam tử họ n trên mặt đất.

Nhưng mà, tên nam tử họ n đã sớm chết không còn chết lại. Sắc mặt tái nhợt, cái trán và thân thể đều bị Kỳ Tuyệt Tán nổ tung thành nhiều cái lỗ.

Băng Tâm sững sờ đứng nguyên tại chỗ, vẻ lạnh lùng trước sau như một đã biến mất, giống như mất đi tâm thần.

Đúng, nàng thừa nhận bản thân của mình không có thương nam tử n Chính kia, thậm chí nàng rất hận hắn, hận hắn dùng cách bá đạo chiếm đoạt mình, nhưng dù sao trong cuộc sính, n Chính rất tốt với nàng, nhưng nàng vẫn hận hắn, tiếp sau đó, nàng cũn hận luôn nhi tử của nam nhân đó...Mặc dù, này nhi tử cũng là con nàng.

Nhưng mà, thời điểm nhìn thấy thi thể con của mình lạnh như băng nằm dưới đáy biển, nàng sửng sốt...Một cổ cảm giác bi thương và đau đớn chưa từng có xuát hiện trong lòng nàng, làm cho nàng hít thở không thông!

- Là ai...Là ai giết ngươi?

Băng Tâm sững sờ hỏi, đột nhiên, ánh mắt của nàng biến thành lạnh lùng, quay đầu về hướng tên kia vừa bỏ chạy.

- Cho dù là ai, ta cũng muốn ngươi chôn cùng nhi tử của ta!

Biểu tình của Băng Tâm vốn đáng lạnh lùng càng biến thành lạnh lùng hơn, trong đôi mắt băng diễm bắn ra sát khí lành lạnh, không thấy nàng làm động tác nào, thân hình nhoáng một cái, dưới đáy biển đã nổ mạnh một cái...Nhưng nàng đã ở cách đó mấy chục km.

Phạm vi thần thức của nàng bao trùm tới ngàn km, hơn nữa trong thần thức của nàng, cái tên thoát đi kia, đã bay ra hơn ba trăm km.

Bình Luận (0)
Comment