Chung Cực Truyền Thừa

Chương 552

Sau khi làm xong động tác này, Lâm Dịch nhìn chung quanh, nói:

- Đã trôi qua bao lâu rồi?

Khuôn mặt của Lâm Phỉ đỏ ửng, vừa rồi Lâm Dịch làm động tác thân mật nàng không có ngăn lại. Đợi đến lúc Lâm Dịch thả tay xuống, Lâm Phỉ mới có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống. Nghe Lâm Dịch hỏi, nàng cũng sửng sờ một chút, sau đó mới cười nói:

- Đã qua ba mươi năm...Hiệu quả nhất định không tệ a?

Lâm Dịch khẽ cười cười, nhưng không có trả lời nàng, mà chỉ nói:

- Nàng ngây ngốc ở chỗ này ba mươi năm rồi, nhất định rất nhàm chán đúng không? Chúng ta đi ra ngoài nhé?

Lâm Phỉ ở đây ba mươi năm rất nhàm chán, nhưng bởi vì mối thù của mẫu thân, nàng vẫn chăm chỉ tu luyện tăng thực lực của mình lên. Nhưng dù sao cũng chỉ là tiểu nữ nhi, ngây ngốc ba mươi năm ở Hổ Thần Cư, khó mà vượt qua được, nếu không phải thời gian tu hành trôi qua rất nhanh, chỉ sợ nàng đã không chịu nổi...

Nghe xong Lâm Dịch nói phải rời khỏi nơi này, khuôn mặt lập tức hưng phấn ửng đỏ, liên tục gật đầu:

- Quá tốt sống ở chỗ này đúng là nhàm chán muốn chết!

Hiện giờ Lâm Phỉ đã làm cao thủ ngũ giai, ở trong Thiên Giới cũng được xem là cao thủ nhất lưu, hôm nay đi ra ngoài, cũng có chút yên tâm.

- Vậy chúng ta đi thôi!

Lâm Dịch cười một chút, vươn tay ra.

Khuôn mặt của Lâm Phỉ vui mừng, nhìn thấy Lâm Dịch vươn tay ra, nàng cũng đem bàn tay nhỏ của mình đặt vào tay của hắn,

Ba mươi năm trước, Lâm Phỉ thường vùi đầu vào trong ngực của Lâm Dịch, đó là vì cảm xúc của nàng không ổn định, vô ý thức cho rằng chỉ có ở trong ngực của Lâm Dịch là an toàn nhất, cho nên cũng không có ý thức được ngượng ngùng. Nhưng hiện giờ thời gian trôi qua lâu như vậy, cảm xúc của nàng cũng ổn định, đương nhiên cảm thấy ngượng ngùng.

Thậm chí Lâm Phỉ cảm thấy bàn tay của mình có chút run nhẹ, trong lòng bàn tay xuất hiện một lớp mồ hôi vì hồi hộp.

Lâm Dịch cảm giác được trong lòng bàn tay nhỏ của đối phương ướt át, có chút sững sờ một chút, nhưng trong mắt lại hiện ra thần sắc phức tạp. Nhưng trôi qua tức thì, mà Lâm Phỉ cúi đầu, bên tai cũng ủng đỏ, trên mặt mang theo một màu hồng, cho nên không nhìn thấy thần sắc của Lâm Dịch,

Lâm Dịch than nhẹ một tiếng, sau đó mới khẽ cười nói:

- Đi!

Lâm Phỉ nhẹ nhàng gật gật đầu ân một tiếng, một tia sáng bạc lóe lên, biến mất trong Hổ Thần Cư.

Lâm Dịch và Lâm Phỉ xuất hiện. Chính là nơi năm đó hắn chiến đấu với Diệp Khô, gió trên đây lăng lệ ác liệt, thổi quần áo của hai người phất phơ.

Lâm Phỉ nắm tay Lâm Dịch, tò mò đánh giá chung quanh một phên, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Lâm Dịch, hỏi:

- Đây là địa phương nào?

Lâm Dịch cười nói:

- Phía dưới mấy trăm km, chính là phường thị, chúng ta đi xuống thôi.

Lâm Phỉ nhu thuận gật đầu, hai người sóng vai nhau đi xuống.

Ba mươi năm sau, cái phường thị Bạch Vân này cũng khôi phục lại náo nhiệt và phồn hoa như cũ, trên đường mua bán các loại vật phẩm, hai bên đường có đủ các cửa hàng, cùng với đám người chen chút đi lại như thủy triều ở nơi này, đều biểu hiện ra vẻ phồn vinh của nơi này.

Chuyện này cũng khó trách, dù sao cũng là phường thị mở ra cạnh Luyện Yêu Sơn, cũng chỉ có bốn người mạnh nhất mới có thể mở được, nếu không, sẽ bị người ta xóa đi dễ dàng, mà Luyện Yêu Sơn với tư cách là địa phương săn bắn khổng lồ, người đi vào rất nhiều, mỗi một phường thị, mỗi một ngày đều có lượng người ra vào kinh người. Tuy phường thị Bạch Vân này có chút chuyện không thoải mái, làm cho lòng người bàng hoàng, nhưng qua một đoạn thời gian, chuyện này cũng lắng xuống, cũng có người qua lại.

Lâm Dịch và Lâm Phỉ sóng vai mà đi, sắc mặt của Lâm Phỉ bởi vì quá hưng phấn mà ửng đỏ, tuy nàng cũng đã hơn ba trăm tuổi, nhưng phần lớn thời gian đều vượt qua trên hòn đảo, hòn đảo dân tình thuần phác, Thiên Giới nguy cơ tứ phía, cho nên Lâm Phỉ cũng không có cơ hội đi xa nhà, nếu lần đầu tiên không phải bởi vì lo lắng cho thương thế của mẫu thân, nàng cũng không chạy ra ngoài.

Đơn giản mà nói, tuy nàng đã hơn ba trăm tuổi, nhưng trên thực tế tâm tính vẫn là tâm tính của nữ tử, ngây ngốc trong Hổ Thần Cư suốt ba mươi năm, đi ra lần nữa, có chút hưng phấn cũng có thể hiểu được.

Lâm Dịch thấy Lâm Phỉ giống như chim sẻ, khóe miệng cũng tươi cười, nhìn thấy bộ dáng của nàng chốc chốc lại chạy tới bên quầy hàng, trong chốc lát lại chạy tới đụng vào hàng hóa của người ta, sau khi phát hiện có thứ mới lạ, cũng ngoắc Lâm Dịch lại, làm cho Lâm Dịch có chút bực bội, cũng tan biến đi rất nhiều.

- Lâm Dịch, chúng ta đi đâu bây giờ?

Sau khi chạy đi trong chốc lát, Lâm Phỉ mới nhớ tới Lâm Dịch ở bên cạnh, chủ động đi tới bên Lâm Dịch, ôm tay của hắn, nét mặt tươi cười như hỏa, hỏi.

Lâm Dịch sững sờ một chút, lập tức cười nói:

- Để chúc mừng chúng ta xuất quan, đi tửu lâu ăn chút gì đó đi.

Tuy hắn sốt ruột trở về Đông Nam Thiên, nhưng thực sự không vội trong một hai ngày. Nhìn đối phương có chút giống tinh linh, Lâm Dịch âm thầm than nhẹ một tiếng. Nguồn truyện: Truyện FULL

Lâm Dịch cũng không phải chính nhân quân tử gì, đối với nữ hài như Lâm Phỉ có sức hấp dẫn quá lớn, nhưng Lâm Dịch không thể không khống chế mình, một mặt là vì Mộng nhi và Linh Lung. Một nguyên nhân khác, cũng là vì hắn muốn về Đông Nam Thiên.

Mà Bạo Loạn TInh Hải quá khủng bố, nhưng hắn vẫn ghi nhớ trong lòng, hắn không muốn Lâm Phỉ và hắn cùng đi vào nơi nguy hiểm như thế.

Lâm Phỉ nghe Lâm Dịch đề nghị, cũng tỏ vẻ đồng ý. Cái đầu nhỏ nhìn chung quanh, nhìn thấy tửu quán có ba tầng, chỉ vào nó, hỏi Lâm Dịch:

- Chính là nơi này à?

Lâm Dịch cũng đi vào bên trong.

Gọi tiểu nhị an bài một bàn cạnh cửa sổ lầu hai, gọi chút điểm tâm, ngồi đối diện Lâm Phỉ, bắt đầu chè chén.

- Lâm Dịch, muội mời huynh một ly...Mặc dù biết đại ân không lời nào cảm tạ hết được, nhưng muội vẫn phải nói cảm tạ huynh.

Lâm Phỉ đứng dậy, sau khi rót cho Lâm Dịch một ly, mà ly rượu này được tửu quán gọi là Mỹ Nhân Tửu, nói rất chân thành với Lâm Dịch.

Lâm Dịch có chút sững sờ, cười lắc đầu, nhưng cũng bưng ly rượu lên, cụng với ly của Lâm Dịch, sau đó uống cạn.

Lâm Phỉ hình như mới uống rượu lần đầu tiên, cho nên không quen với loại nước nóng bỏng này, sau khi uống một chén vào bụng, lập tức ho khan vài tiếng rất nhỏ, gương mặt của nàng cũng hồng lên, càng động lòng người.

Lâm Dịch lắc đầu cười khẽ, sau đó đưa cho nàng một chén nước trà, cười nói:

- Không uống được cũng đừng miễn cưỡng, uống chút nước đi.

Lâm Phỉ nghe vậy khuôn mặt càng đỏ hơn, nhưng cuống họng nóng bỏng, cho nên vẫn tiếp nhận chén trà của Lâm Dịch, uống hết, cảm giác khó chịu giảm đi không ít.

Lâm Phỉ xấu hổ nhìn Lâm Dịch, khuôn mặt ửng đỏ. Lâm Dịch cũng không thèm đề ý, nhìn ra cửa sổ bên ngoài.

Người đi lại ngoài cửa sổ rất náo nhiệt, đột nhiên Lâm Dịch có một loại cảm giác bao quát muôn dân trăm họ, nhìn bọn họ vì một khỏa đan dược cấp thấp mà cãi lộn đỏ mặt tía tai, đột nhiên cảm giác có chút buồn cười, khóe miệng hiện ra nụ cười, bất tri bất giác, trên khuôn mặt tuấn tú của hắn có thêm vài phần khí tức yêu dị.

Lâm Phỉ ngồi đối diện Lâm Dịch, nhìn Lâm Dịch mà si ngốc, khi thấy khóe miệng của hắn xuất hiện nụ cười tà dị, khuôn mặt nóng bừng lên, cúi đầu xuống.

- Ha ha ha...Không ngờ ở chỗ này, cũng có thể gặp được nữ nhân đẹp thế này!

Thời điểm Lâm Dịch lạnh nhạt nhìn qua cửa sổ, mà Lâm Phỉ si mê nhìn Lâm Dịch, một âm thanh âm dương quái khí rất khó nghe, vang lên bên tai của hai người.

Lâm Dịch nghe xong liền nhíu mày, đương nhiên hắn biết có người tiếp cận, nhưng cũng không nghĩ tới là tới gây phiền toái cho mình. quay đầu lại, nhìn thấy hơn mười nam nhân mặc bộ quần áo da thú. Mở miệng nói chuyện, là một tên có vết sẹo trên mặt, thần sắc kiêu căng, nụ cười mang theo ý tứ lỗ mãng.

Lâm Phỉ đương nhiên cũng nghe được, làm cho sắc mặt của Lâm Phỉ lạnh xuống, quay đầu nhìn qua, nhìn thấy tên mặt thẹo này. Lông mày nhíu mày, nhưng cũng vụng trộm liếc nhìn Lâm Dịch.

- Cô nàng, như thế nào đây? Đi ra ngoài sảng khoái với đại gia ta nhé? Yên tâm, cho ngươi một ngàn linh thạch, như thế nào?

Tên mặt thẹo cười hắc hắc ghé sát vào mặt của Lâm Phỉ và nói, cười rất dâm đảng nhìn gương mặt xinh đẹp của Lâm Phỉ.

Lâm Phỉ nhìn thấy bộ dáng của Lâm Dịch vẫn tiếp tục uống rượu, biết rõ ý tứ của đối phương, lúc này đè tức giận trong lòng xuống, nhẹ nhàng nhìn đối phương, lạnh nhạt nói:

- Lăn đi.

Lâm Phỉ ở trước mặt Lâm Dịch biểu hiện như tiểu hài tử, nhưng cũng không phải ở trước mặt người khác nàng cũng bày ra như thế, trên thực tế, trải qua nhiều trắc trở như vậy, Lâm Phỉ cũng ôm một phần cảnh giác với người khác, trừ Lâm Dịch, người khác đừng hòng được nàng cho sắc mặt tốt đẹp gì...Nhất là loại gia hỏa chỉ biết t*ng trùng thượng não.

Thanh niên thần sắc kiêu căng sững sờ, nhưng lập tức bày ra nụ cười hắc hắc càng hèn mọn bỉ ổi hơn nữa:

- Hắc hắc, tiểu nữu có tính tình tốt đấy, ta càng ưa thích những người như vậy...Như thế nào? Một ngàn linh thạch không đủ? Hai nghìn thì sao?

- Hắc hắc, đây chính là hai ngàn linh thạch a! Mỹ nữ, đáp ứng đại nhân ta đi!

- Hắc hắc, đi với chúng ta nào...

Một đám người ở sau lưng tên thanh niên thần sắc kiêu căng này, lập tức thét to, sau đó cùng cười lên thật quái dị.

Tuy khách nhân chunh quanh phát hiện biến cố ở nơi đây, nhưng mỗi người đều ôm thần sắc xem kịch vui. Tại Thiên Giới, có thể sẽ có người trượng nghĩa ra tay, nhưng có không ít người không nguyện ý ra tay với người xa lạh, có thể trêu chọc người mình không chọc nổi.

- Ai, đừng, đừng, đừng, xin cho ta mặt mũi, có thể không nháo sự ở đây hay không? Ha ha, thế này nhé, tiêu phí của Thiên Lực đại nhân ở đây, sẽ do ta chi trả, được không?

Đúng vào lúc này, lão bản đã chạy tới, liền cười làm lành, chuyện vừa rồi, đã có một tiểu nhị đã nhanh chóng báo cho cho hắn, hắn đã chạy tới đây.

Tên Thiên Lực này, hắn không thể trêu vào, hậu trường của đối phương chính là một đội phòng thành vệ ở thành Bạch Vân phái tới phường thị này, hắn không dám trêu chọc, thế lực này rất lớn nha!

Tên Thiên Lực này nghe xong sắc mặt trầm xuống, trở tay tát một cái, đánh lui lão bản, sau đó mới ngồi dậy, hừ lạnh nói:

- Ngươi là ai? Tại sao lão tử phải cho ngươi mặt mũi?

Lão bản trừng to mắt, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Thiên Lực bất thiện, cho dù có giận cũng không dám nói gì, liền khúm núm vài tiếng, không dám lên tiếng nữa.

Tên Thiên Lực quay đầu lại, trên mặt lộ ra thần sắc dâm đãng, cười quái dị với Lâm Phỉ, nói:

- Tiểu nữu nhi, cân nhắc xong chưa?

Tiếng cười chung quanh vang lên rất chói tai, làm cho Lâm Phỉ nhíu mày. Nhìn thấy bộ dáng của Lâm Dịch vẫn đang uống rượu, cho nên hiện ra một tia không vui.

Đương nhiên, đó không phải là không vui với Lâm Dịch, mà là vì những người này, đám người này quấy rầy bữa ăn chúc mừng của nàng và Lâm Dịch.

Cho nên Lâm Phỉ quay đầu sang một phía, nhìn về phía tên gia hỏa thần sắc kiêu căng, nói:

- Ta nói lại lần nữa, lăn đi!

Làm chon người ta không ngờ là, Lâm Phỉ lại dám nói ra lời lẽ kinh người như thế.

Hiện giờ, Lâm Phỉ là cường giả ngũ giai, nhưng tên Thiên Lực kia chỉ là tứ giai sơ kỳ mà thôi, lực lượng của Lâm Phỉ đều thu liễm vào người, dấu diếm toàn bộ, cho nên tên Thiên Lực không dò xét được sân cạn của Lâm Phỉ. Mà Lâm Dịch hiện giờ đã là cường giả Hư Thần, sao có thể bị dò xét ra chứ?

Tên Thiên Lực này khi nam bá nữ trong phường thị được một thời gian. Ỷ vào mình có ít quan hệ với đội phòng vệ, cho nên đa số người trong phường thị có bực bội cũng không dám nói gì...Phải biết rằng, đội phòng vệ đều do cường giả ngoài tứ giai tạo thành! Bên trong thậm chí còn có ngũ giai, siêu cấp cường giả lục giai! Người bình thường đám đắc tội bọn họ sao?

Đây chính là nguyên nhân Thiên Lực dám khi nam bá nữ như thế.

Hiện tại đi tới đây uống rượu, không nghĩ tới lại gặp được Lâm Phỉ và Lâm Dịch. Thăm hỏi vài lần, nhưng không cách nào nhìn ra tu vi của hai người, hắn vốn do dự, nhưng nhìn thấy sắc thái linh lung mê người của Lâm Phỉ, cho nên nhịn không được mà đi tới đây.

Hiện giờ nghe giai nhân nói "Lăn" hai lần, làm cho tên Thiên Lực này không nhịn được nữa.

- Kỹ nữ thúi, Thiên Lực đại nhân xem trọng ngươi đó là vinh hạnh của ngươi, đừng có con mẹ nó không biết phân biệt nặng nhẹ!

- Đúng đấy, chẳng lẽ ngươi cho rằng tên tiểu bạch kiểm này có thể cứu ngươi được sao?

- Hắc hắc, xú tiểu tử, thức thời thì ngươi nên lăn xa một chút, ở đây không có chuyện của ngươi...

- Ơ? Còn giả bộ cao thâm mạt trắc? Tiểu tử, ngươi muốn hù dọa ai?

...

Thiên Lực biến sắc, đám tiểu lâu la phía sau của hắn kêu gào lên, chiến hỏa, từ từ lan tới người của Lâm Dịch.

Lâm Dịch đang giơ chén rượu lên cũng dừng lại. Nhẹ nhàng liếc mắt nhìn đám tiểu lâu la phía sau Thiên Lực, mỉm cười:

- Nếu như ta là các ngươi, ta sẽ lập tức rời đi!

Thiên Lực dùng sắc mặt âm trầm nhìn Lâm Dịch, nhìn thấy bộ dáng của đối phương vẫn lạnh nhạt như trước, lửa giận ngút trời, một cái tát đập qua, mắng:

- Con mẹ của mày, đi chết đi!

Nhưng không đợi tay của hắn đánh trúng Lâm Dịch, Lâm Phỉ ở bên cạnh không ngồi yên nữa, ngón tay thon dài vung lên.

- Ba" một tiếng, vang vọng khắp tửu quán, mà Thiên Lực, cũng bị một cú phất tay này đánh bay ra ngoài.

Oanh! Một tiếng thật lớn, trên vách tường của tửu quán, đã xuất hiện một cái lỗ lớn.

Yên tĩnh!

Tất cả mọi người há hốc mồm, ngơ ngác nhìn cảnh này, Lâm Phỉ cũng ngồi trở lại vị trí cũ, hiện tại bọn họ đã kịp phản ứng...Lần này Thiên Lực kia, đã đá trúng thiết bản.

Một cái phất tay đơn giản, có thể đập Thiên Lực bay đi...Trong cả phường thị này cũng có, nhưng tuyệt đối không nhiều lắm! Mà làm được trình độ hời hợt như thế này, ít nhất cũng là cường giả ngũ giai.

Toàn thân những tên tiểu lâu la run rẩy, những lơi mắng chửi người cũng ách tại cổ họng, có thể một cái phất tay đánh bay Thiên Lực, tuyệt đối có thể dùng bàn tay đó tiêu diệt bọn họ, hơn nữa, bọn họ không dám trốn.

- Lâm Dịch, bọn này xử trí thế nào?

Bình Luận (0)
Comment