Chung Cực Truyền Thừa

Chương 694

Vừa nghe việc này liên quan tới bản thân mình, Lâm Dịch tức thì ngừng lại.

Thư Mộng, Thủy Linh Lung, Sa ở bên cạnh thấy hai người đột nhiên ngừng nói, không khỏi nghi hoặc.

- Lâm Dịch, làm sao vậy?

Thư Mộng bay về phía trước, nghi hoặc hỏi.

Lâm Dịch nhìn nàng một cái, sau đó lắc đầu, nhìn về phía Lâm Phỉ nói:

- Có nguy hiểm không?

Lâm Phỉ sửng sốt, tức thì lắc đầu cười nói:

- Dịch ca, chàng quên thực lực của muội rồi sao? Yên tâm đi, muội không có việc gì.

Lâm Dịch nghe vậy hít sâu một hơi, nói:

- Mặc kệ là chuyện gì, dù quan trọng như thế nào cũng phải bảo vệ tốt cho chính bản thân mình. Hiểu chưa?

Lâm Phỉ cảm động gật đầu.

Thư Mộng mở to mắt, nói:

- Phỉ nhi muội muội phải rời khỏi đây sao?

Lâm Phỉ nhìn nàng gật đầu, sau đó hành lễ với ba người nói:

- Phỉ nhi có chuyện quan trọng nên phải rời đi, Dịch ca sẽ giao cho mấy vị tỷ tỷ chiếu cố rồi.

Đám người Thư Mộng vội vã nâng nàng lên, Thủy Linh Lung có chút trách cứ nói:

- Muội nói cái gì đó? Lâm Dịch chính là phu quân của muội, cũng chính là phu quân của chúng ta a? Người một nhà sao có thể nói như vậy? Nếu còn nói như vậy, sau này chúng ta không thèm để ý tới muội.

Tuy rằng biết Lâm Phỉ chính là cường giả Thần Cấp, thế nhưng Thủy Linh Lung và Thư Mộng lần đầu tiên lên Thiên Giới, đương nhiên cũng không rõ hàm nghĩa chân chính của cường giả Thần Cấp. Sự kính nể đối với nàng sẽ không từ đáy lòng. Mọi người đều là thê tử của Lâm Dịch, đều là người một nhà, đương nhiên cũng sẽ không sinh ra sự sợ hãi.

Lâm Phỉ nghe vậy tức thì ngạc nhiên, sau đó mới cảm kích nhìn về phía Thủy Linh Lung. Thủy Linh Lung nói những lời này đã chân chính coi nàng là người một nhà.

- Mộng nhi tỷ tỷ, không bằng hiện tại Phỉ nhi đề thăng thực lực của tỷ đi a.

Lâm Phỉ nhìn về phía Thư Mộng nói.

Thư Mộng ngạc nhiên, sau đó lại nhíu mày nói:

- Có phiền phức hay không? Nghe ngữ khí của muội, chuyện lần này khẳng định vô cùng quan trọng. Nếu như tổn thương tới nguyên khí, thì tạm thời không cần. Có Lâm Dịch ở đây, ta nghĩ cũng không có ai có thể uy hiếp tới chúng ta.

Lâm Phỉ cười lắc đầu nói:

- Yên tâm đi, rất đơn giản.

Nói xong, nàng nhìn một tòa Phù Phong cách đó không xa, nàng chỉ vào đó rồi nói:

- Vậy thì đi vào tòa Phù Phong kia đi.

Thấy Lâm Phỉ kiên trì, những người khác cũng không có nhiều lời, liền hướng về phía tòa Phù Phong bay đi.

Lâm Phỉ nhấc tay phá cấm chế, sau đó nói với Thư Mộng:

- Tỷ tỷ, toàn thân thả lỏng, những cái khác giao cho Phỉ nhi là được.

Thư Mộng gật đầu có chút khẩn trương, nàng hít sâu một hơi rồi nói:

- Vậy thì làm phiền Phỉ nhi muội muội rồi.

Nói xong, nhắm hai mắt lại.

Lâm Phỉ nhấc tay điểm một cái, ngón tay điểm vào trên trán của Thư Mộng.

Tức thì thấy biểu tình trên mặt Thư Mộng chấn động, toàn bộ thân thể khẽ run lên. Một cỗ linh lực nồng đậm tới cực điểm tức thì xuất hiện.

Biểu tình trên mặt Lang Sa hơi đổi, cường độ của cỗ linh lực này vượt xa dự liệu của nàng. Đối với người không biết thực lực của Lâm Phỉ mà nói, tạo thành đả kích thật lớn.

Linh lực điên cuồng khởi động, chui vào bên trong thân thể Thư Mộng.

Thân thể của Thư Mộng dưới tác dụng của cỗ linh lực mạnh mẽ này tức thì bay lên. Khuôn mặt Lâm Phỉ bình tĩnh, ngón tay phải vẫn điểm nhẹ lên trán Thư Mộng, dường như mọi việc đối với nàng không hề tốn một chút khí lực nào.

Thời gian trôi qua, linh lực ngày càng mạnh mẽ, mà thực lực của Thư Mộng bằng cảm giác cũng có thể thấy nó đang được mạnh mẽ đề thăng.

Aaa...

Thư Mộng thống khổ đột nhiên gào lên một tiếng.

Ánh mắt Lâm Dịch tức thì căng thẳng, Thủy Linh Lung và Lang Sa đều không nhịn được mà tiến lên phía trước một bước.

- Thực lực đề thăng quá nhanh dẫn tới kinh mạch của tỷ ấy bị trùng kích một ít. Đây là chuyện bình thường, không cần lo lắng.

Giọng nói của Lâm Phỉ vang lên.

Mấy người lúc này mới thở ra một hơi, chỉ là tuy vậy nhưng vẫn còn chút lo lắng ngẩng đầu nhìn Thư Mộng. Lúc này khuôn mặt của Thư Mộng đã sớm biến thành đỏ au, lam sắc quang mang từ trong thân thể nàng trào ra, hoàn lẫn với linh lực màu trắng, không ngừng phun ra nuốt vào.

Trải qua một thời gian dài, tiếng gào của Thư Mộng mới dần dần dừng lại. Linh lực màu trắng cũng dần dần yếu đi.

Rốt cuộc, bạch quang tán đi, thân thể của Thư Mộng từ không trung hạ xuống.

Lâm Dịch là người có phản ứng nhanh nhất, xoát một cái thân thể Thư Mộng liền ở trong lòng hắn. Thân thể của Thư Mộng hiện tại đều bị bao phủ bởi một tầng mồ hôi, ướt đẫm quần áo.

- Mộng nhi? Mộng nhi?

Lâm Phỉ thu hồi lực lượng, đi tới vừa cười vừa nói:

- Thể lực có chút tiêu hao. Nghỉ ngơi một chút liền có thể khôi phục.

Lâm Dịch thở dài một hơi, nhìn về phía Lâm Phỉ, thấy mặt nàng vẫn mang theo nụ cười, quả thực không có tạo thành áp lực cho nàng, lúc này hắn mới thở dài một hơi.

- Khổ cho nàng rồi Phỉ nhi.

Lâm Dịch nói với Lâm Phỉ.

Lâm Phỉ lắc đầu, mặt giãn ra, cười nói:

- Dịch ca, muội phải rời khỏi đây.

- Gấp gáp như vậy sao?

Lâm Dịch ngạc nhiên hỏi.

Lâm Phỉ gật đầu, biểu tình trên mặt có vài phần ngưng trọng, nói:

- Lúc này đại sự quan trọng, không thể qua loa.

Hai hàng lông mày của Lâm Dịch nhíu lại, gật đầu nói:

- Tất cả phải cẩn thận.

- Dạ.

Lâm Phỉ gật đầu, sau đó có chút do dự, cuối cùng vẫn đi tới bên cạnh Lâm Dịch, nhẹ nhàng hôn một cái lên khuôn mặt hắn, nhẹ nhàng nói:

- Khi muội không ở đây chàng nhất định phải nghĩ tới muội.

Lâm Dịch mỉm cười, hôn nàng một cái, rồi nhẹ nhàng gật đầu nói:

- Ta nhớ rồi.

Lâm Phỉ lúc này mới hít sâu một hơi, quay đầu nói với Thủy Linh Lung và Lang Sa:

- Hai vị tỷ tỷ, tiểu muội xin cáo từ.

- Tất cả phải cẩn thận.

Thủy Linh Lung quan tâm nói. Lang Sa thì gật đầu, thế nhưng con mắt nhìn về phía Lâm Dịch lại có chút phức tạp, chính là một chút quan tâm.

Lâm Phỉ nhoẻn miệng cười, lúc này ngân quang trên người chợt lóe, tức thì biến mất.

Thấy Lâm Phỉ rời đi, Lâm Dịch mới khẽ thở dài một tiếng, lại cúi đầu nhìn qua Thư Mộng lúc này hai mắt nhắm lại dường như đang ngủ. Sau khi suy nghĩ một lát, hắn mới nói với Thủy LInh Lung:

- Linh Lung, nàng và Mộng nhi tiến vào Hổ Thần cư đi. Thể lực hiện tại của Mộng tiêu hao rất nhiều, hiện tại lại không có biện pháp nào phi hành, phiền nàng chiếu cố nàng ấy một chút.

Thủy Linh Lung nhu thuận gật đầu đi tới, tiếp nhận Thư Mộng trong lòng Lâm Dịch. Hai hàm răng chắn một cái rồi nhìn Lâm Dịch nói:

- Muội biết thực lực của muội cũng không giúp được gì cho chàng, điều duy nhất có thể cũng chỉ có thể cầu mong chàng bình an mà thôi. Chàng nhất định phải cẩn thận.

Thấy ánh mắt quan tâm của Thủy Linh Lung, Lâm Dịch nhu hòa cười, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nàng nói:

- Yên tâm đi, phu quân của nàng rất lợi hại.

Thấ ánh mắt của Thủy Linh Lung vẫn có chút lo lắng, Lâm Dịch lại cười ha hả nói:

- Được rồi, yên tâm đi, không có việc gì đâu. Nàng cứ tiến vào Hổ Thần cư trước đi.

Thủy Linh Lung nhẹ nhàng gật đầu, Lâm Dịch vung tay lên, ngân quang chợt óe, thân ảnh hai người biến mất không còn tung tích. Lang Sa ở bên cạnh há hốc mồm, có chút ngạc nhiên. Vừa rồi Lâm Phỉ rời đi còn chưa tính, hiện tại Thư Mộng và Thủy Linh Lung cũng dùng phương pháp này tiêu thất.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Lang Sa nhìn về phía Lâm Dịch có chút quái dị.

Lâm Dịch cảm giác được ánh mắt của nàng, không khỏi ngạc nhiên hỏi:

- Sao vậy? Có chuyện gì sao?

- Lâm Dịch. Ngươi chính là không gian dị năng giả sao?

Lang Sa hiếu kỳ hỏi.

Lâm Dịch ngẩn người, chợt hiểu ra ý nàng muốn nói gì. Hắn suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói:

- Đó là một bảo vật. Hổ Thần Cư chính mà một diện vị giống như đại lục Bạch Đế. Chỉ là diện tích của nó nhỏ hơn rất nhiều, hơn nữa cách vào cửa cũng chỉ ta mới có thể nắm giữ. Vì vậy, Phỉ Nhi và Linh Lung hiện tại mỗi người đi tới một diện vị.

Sa sửng sốt nói:

- Lại có loại bảo vật như thế này sao?

Lâm Dịch cười gật đầu nói:

- Đúng vậy, thời gian cũng không còn sớm nữa. Chúng ta nhanh chóng đi tới Bách Nguyên Tông đi a. Chỉ sợ chậm trễ sẽ sinh biến, không thể kéo dài thời gian hơn nữa.

Sa nhẹ nhàng gật đầu, hai người hóa thành hai đao lưu quang phá không mà đi...

Bách Nguyên Tông. Dưỡng Tâm Các.

Hai hàng lông mày của Kỳ Dương nhíu lại, nhìn về phía hai vị khách không mời mà đến. Trong mắt lộ ra một chút nghi hoặc.

Đương nhiên, sự nghi hoặc này chỉ chợt lóe lên rồi biến mất. Khuôn mặt lại hiện ra chiêu bài hòa ái tươi cười.

- Ha ha. Ta còn tưởng là ai tới thăm Bách Nguyên Tông ta. Hóa ra là Lâm Dịch đại nhân và Lâm phu nhân a. Hoan nghênh, hoan nghênh...

Tiếng cười hào sảng của Kỳ Dương tryền tới. Lâm Dịch và Sa trong phòng khách đều đứng lên, quay đầu lại. Liền nhìn thấy Kỳ Dương mang khuôn mặt tươi cười hòa ái đi tới.

Nhìn dáng dấp của Kỳ Dương này, dường như đã quên sạch chuyện Lâm Dịch giết tới tận cưa.

Con mắt Lâm Dịch nhảy lên, khóe miệng nở nụ cười. Cũng chắp tay nhiệt tình cười nói:

- Không mời mà đến, hôm nay chúng ta mạo muội đến thăm, xin Kỳ đại nhân lượng thứ a.

Trong lòng Kỳ Dương khinh thường bĩu môi. Thầm nói, trước giờ ngươi chẳng phải cũng đều không mời mà tới sao. Mạo muội tới thăm? Ta chưa thấy ngươi khách khí như vậy a?

Đương nhiên, tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy. Thế nhưng lại không hề biểu hiện ra một chút tâm tư nào. Hắn cười sang sảng, nói:

- Lâm Dịch đại nhân khách khí rồi. Không đánh nhau không thành bằng hữu. Một nhân vật khách quý như thế này, Bách Nguyên Tông ta muốn mời sợ rằng cũng không được a. Lâm đại nhân có thể tự mình qua đây chính là đã cấp mặt mũi cho trên dưới Bách Nguyên Tông rồi. ha ha.

Lâm Dịch không dám nhận, nói:

- Kỳ đại nhân thực sự khách khí rồi.

Kỳ Dương cười:

- Ha ha. Lâm đại nhân, Lâm phu nhân, mau mau mời ngồi. Người đâu, dâng trà.

Một lát sau, nhất thời có một gã lục giai chiến sĩ bưng ba chén trà tới. Ba người phân biệt chủ khách ngồi xuống, đối diện với nhau.

- Ha ha. Lâm phu nhân trở lại quê hương chuyến này có thuận lợi hay không?

Kỳ Dương ha hả cười, thuận miệng hỏi một câu.

Lâm Dịch nghe vậy quả thực gãi đúng chỗ ngừa. Hắn còn đang không biết nên mở miệng như thế nào, hiện tại đối phương lại hỏi như vậy, vừa lúc ban cho hắn cơ hội.

Động tác uống trà của lâm Dịch cố ý dừng lại một chút, sau đó chậm rãi buông chén trà xuống, chợt khẽ thở dài một tiếng:

- Vốn tính là thuận lợi, thế nhưng...

Động tác này quả nhiên khiến cho Kỳ Dương chú ý. Hắn ngạc nhiên, thầm nghĩ chỉ là một đại lục nhỏ bé, lại còn có chuyện có thể khiến cho cường giả Ngưng Thần kỳ cảm thấy vướng chân vướng tay sao?

Sau khi nghĩ như vậy, Kỳ Dương không khỏi hiếu kỳ hỏi:

- Thế nhưng làm sao?

Lâm Dịch lại thở dài một tiếng, sau đó mới nhìn Kỳ Dương mở miệng nói:

- Thực không dám dấu, Lâm mỗ lần này mạo muội tới thăm, chính là vì chuyện này.

Nói xong, hàng lông mày của Lâm Dịch nhíu lại.

Trong lòng Kỳ Dương tức thì nhảy dựng lên, cũng chậm rãi buông chén trà xuống, nghi hoặc hỏi:

- Mời Lâm đại nhân nói rõ. Ta nghe quả thực có chút hồ đồ. Đại lục Bạch Đế chẳng qua cũng chỉ là một diện vị thứ đẳng, chẳng lẽ lại còn cái gì tồn tại khiến cho Lâm đại nhân cũng cảm thấy vướng tay vướng chân.

Lâm Dịch nghe vậy khuôn mặt hiện lên vài phần tức giận nói:

- Kỳ Dương đại nhân, khoan hãy nói tới sự kiện kia. Trước tiên chúng ta nói về một việc khác, chính là lúc Lâm Dịch mạo muội tới cửa cứu Lang Sa nhi, Lâm Dịch từng có một lần giao thủ qua với Chu đại nhân. Đã đả thương nguyên khí giữa hai bên. Nguồn truyện: Truyện FULL

Kỳ Dương nghe vậy mí mắt giật giật. Thầm nghĩ Lâm Dịch này quả thực khó lường, bản thân mình hiện tại không dự định nhắc tới cái chuyện kia, không nghĩ tới hắn lại nhắc tới.

Trong lòng thầm nghĩ, khuôn mặt của Kỳ Dương tự nhiên cũng sầm lại, cắt đứt lời của Lâm Dịch, nói:

- Không đánh không thành bằng hữu. Huống hồ chuyện này cũng là do Kỳ Dương có điều không phải dẫn tới. Nếu như mọi chuyện đã là quá khứ thì Lâm đại nhân không nên nói tới nữa đi a?

Cuối cùng nói xong, vẻ tươi cười trên mặt Kỳ Dương đã không còn.

Bách Nguyên Tông vì chuyện này có thể nói là mất hết mặt mũi, cho tới bây giờ còn đang suy nghĩ biện pháp cứu chữa. Hủy bỏ hôn lễ là chuyện không có khả năng. Bách Nguyên Tông chính là một tồn tại khổng lồ một phương, phát thiếp phạm vi lớn như vậy, cuối cùng lại đột nhiên hủy bỏ, chỉ cần tưởng tượng cũng có thể nghĩ tới danh tiếng của Bách Nguyên Tông bị tổn hại ra sao.

Hiện tại bọn Kỳ Dương chỉ có một lựa chọn duy nhất chính là chọn một nữ đệ tử tư sắc tốt giả mạo Lang Sa. Sau đó cử hành hôn lễ như bình thường. Lúc đầu tuy rằng cũng nghe thấy không ít cái tên Dưỡng Tâm các, nhưng hôn lễ không thể không hủy, chỉ có thể bù đắp một chút.

Mặc kệ nói như thế nào, Bách Nguyên Tông mất mặt là sự thực. Hiện tại Lâm Dịch lại nói tới chuyện này, cũng khó trách sắc mặt Kỳ Dương chuyển thành âm trầm.

Lâm Dịch nghe vậy gật đầu nói:

- Quả thực, không đánh nhau không thành bằng hữu. Chuyện này vốn Lâm Dịch không nên đề cập lần nữa, thế nhưng...

Nói tới đây, vẻ mặt của hắn biến thành căm giận, tức thì đứng lên nói:

- Nói như thế nào, Lâm Dịch vào Bách Nguyên Tông cũng tốt, các đại nhân Bách Nguyên Tông đuổi ta cũng tốt. Thế nhưng chung quy đây cũng là chuyện nội bộ Đông Nam Thiên chúng ta đi a? Đông Nam thiên từ trước tới nay đều là do Hắc Long Thần đại nhân lãnh đạo, cho dù là có mâu thuẫn, thế nhưng cũng là chuyện nội bộ chúng ta. Thế nhưng hôm nay...

Nói tới đó, Lâm Dịch cố dừng lại một chút, biểu hiện ra vẻ mặt bất bình.

Kỳ Dương quả nhiên ngạc nhiên, hồ nghi nhìn Lâm Dịch hỏi:

- Chờ một chút, Lâm đại nhân, ngươi nói lời này là có ý tứ gì? Cái gì mà nội bộ với ngoại bộ?

Kỳ Dương cũng nghe ra một ít chuyện không tầm thường.

Lâm Dịch thở phì phò nói rằng:

- Lúc Lang Sa trở lại quê hương, lại ngoài ý muốn phát hiện người của Thiên khác. Không ngờ lại có ý đồ phá hủy diện vị này. Nếu không phải có Lâm mỗ với Lang Sa nhi kịp thời gia nhập cuộc chiến, chỉ sợ diện vĩ này đã bị người ta phá hủy rồi.

- Cái gì?

Kỳ Dương cả kinh, tức thì đứng bật dậy.

- Lâm đại nhân, những lời ngươi nói là thật?

Hai mắt Kỳ Dương híp lại, trong mắt lộ ra hàn quang.

Kỳ Dương ở Bách Nguyên Tông chính là chủ, mặc kệ tầm quan trọng của diện vị kia đối với Bách Nguyên Tông ra sao. Thế nhưng hắn chính là thủ lĩnh của Bách Nguyên Tông a. Nghe ý tứ của Lâm Dịch, không ngờ lại có người không biết tốt xấu, dám đến xâm lược sân nhà của hắn? Đây chả khác nào là miệt thị trần trụi đối với Bách Nguyên Tông. Cái này làm cho Kỳ Dương làm sao có thể không giận?

Kỳ Dương có thể nhường Lâm Dịch, đó là bởi vì cảm thấy chuyện này không đáng, lại thêm thực lực của hắn sàn sàn với mình. Chính là một nhân vật không biết sâu cạn, lại hay trở mặt. Hắn cho rằng cường giả Thần Cấp sẽ ra tay, thế nhưng điều này lại tuyệt không biểu thị cho Kỳ Dương chính là một kẻ có thể tùy ý để kẻ khác khi nhục. Bằng không, làm sao hắn có thể đi tới vị trí Đại Tông chủ ở Bách Nguyên Tông?

Lâm Dịch thấy biểu tình trên mặt Kỳ Dương, trong lòng mừng thầm, thế nhưng lại biểu hiện cũng cực kỳ tức giận nói:

- Lâm mỗ cảm thấy đây chính là động thủ trên đầu thái tuế mà. May mà Lâm Dịch chạy tới đúng lúc. Bằng không, chỉ sợ sân nhà của các ngài đã sớm bị phá hủy rồi.

Kỳ Dương không có một chút nào hoài nghi, chén trà trong tay tức thì nổ tung. Hắn hừ lạnh một tiếng nói:

- Thật là to gan. Không ngờ dám khi dễ Bách Nguyên Tông ta...Lâm đại nhân, lần này đa tạ ngươi đã cho bọn ta biết.

Lâm Dịch cũng vội vã chắp tay nói:

- Kỳ đại nhân khách khí rồi. Cái khác không nói, diện vị này chính là cố hương của phu nhân ta, bằng vào điểm này Lâm mỗ cũng không có khả năng trơ mắt nhìn nó bị hủy diệt. Huống chi, người mốn hủy diệt diện vị cũng không phải là người của Đông Nam Thiên.
Khuôn mặt Kỳ Dương ngưng trọng nói:

- Lâm đại nhân, hắn là người phương nào?

Lâm DỊch thở phì phò nói:

- Nói đến chuyện này lại khiến cho ta tức giận. Nếu không phải hắn chạy nhanh, Lâm mỗ tất sẽ khiến cho hắn táng thân tại chỗ...Hừ, năm đó nếu không phải quan hệ tới bọn họ, Hắc Long Thần vì sao lại chết đi?

Sắc mặt Kỳ Dương tức thì biến đổi, nói:

- Chẳng lẽ là người của Huyền Đông Thiên?

Lâm Dịch hung hăng gật đầu, con mắt lóe ra hàn quang nói:

- Nói đúng ra, phải là người của Thanh Long Bảo - Huyền Đông Thiên.

- Thanh Long bảo?

Sắc mặt Kỳ Dương tức thì đại biến.

Vừa thấy biểu tình trên mặt Kỳ Dương, trong lòng Lâm Dịch nhảy dựng lên. thầm nghĩ chẳng lẽ Kỳ Dương này nghe đại danh Thanh Long Bảo đã sợ hãi rồi?

Nghĩ tới đây, Lâm Dịch khinh thường, bĩu môi nói một câu:

- Thanh Long Bảo thì làm sao? Đông Nam Thiên này chính là địa bàn của Hắc Long Thần đại nhân, đây không phải là địa phương mà Thanh Long Bảo bọn hắn có thể khoa chân múa tay. Mọi người thường nói Thanh Long Bảo chính là thế lực đệ nhất Thiên Giới, nhưng Lâm mỗ cũng không cho là đúng. Nhất định phải tới thăm hỏi chúng một trận, xem chúng có thể làm khó dễ được ta hay không.

Nói xong, Lâm Dịch dường như không khống chế được lửa giận của mình nói;

- Hừ, năm đó kẻ đầu sỏ gây nên Ngũ Thần biến chính là tên Thanh Long Thần kìa. Bạch Hổ Thần đại nhân bị quần ẩu, Hắc Long Thần khi biết tin tức ở cách xa vạn dặm vẫn tới tương trợ. Tuy rằng cuối cùng Bạch Hổ thần đại nhân và Hắc Long thần đại nhân đều bị thần hình câu diệt, thế nhưng một phần tinh thẫn vẫn truyền thừa tới nay...Hừ, hiện nay đám đê tiện Huyền Đông Thiên này không ngờ lại rục rịch. Mục tiêu là biến thành một Hắc Long Thần khác? Lâm mỗ tuy rằng bất tài, thế nhưng cũng là một phần tử của Đông Nam Thiên. Huyền Đông Thiên bọn hắn muốn làm việc không kiêng nể gì, còn phải hỏi đôi thiết quyền của Lâm mỗ có đáp ứng hay không đã.

Kỳ Dương ngơ ngác nhìn Lâm Dịch đang nói tới đỏ mặt tía tai, nghiến răng nghiến lợi, lại có chút xấu hổ. Thành thật mà nói, hắn quả thực bị danh hào của Thanh Long bảo chấn nhiếp. Chỉ là khi nãy nghe Lâm Dịch nói, Kỳ Dương cũng biết được, năm đó Hắc Long Thần biết trước khi đi tới cứu viện Bạch Hổ Thần hẳn phải chết. Thế nhưng lại không để ý tới an nguy của bản thân. Từ đó về sau, Đông Nam Thiên ở Thiên Giới lưu truyền hai từ nghĩa khí.

Kỳ Dương chính là đại tông chủ một tông phái đứng đầu Đông Nam Thiên, loại vinh dự này lại càng mạnh mẽ hơn.

Hắn cắn răng một cái, nói:

- Lâm đại nhân, ngài có biết tại sao Thanh Long Bảo lại phải tấn công diện vị kia?

Lâm Dịch đang giận dữ, nghe vậy tức thì sửng sốt, chợt lắc đầu nói

- Điều này quả thực Lâm mỗ không rõ ràng lắm. Chỉ có thể khẳng định một điều, kế hoạch ban đầu của bọn họ bị Lâm mỗ phá hư, nhất định bọn họ còn có thể nghĩ những biện pháp mà tấn công những diện vị khác.

Đầu lông mày của Kỳ Dương nhíu lại, sau đó mới nói:

- Chuyện này vô cùng trọng đại, ta phải đi bẩm báo một tiếng cho Long Dương đại nhân. Lâm đại nhân, nếu như không còn chuyện khác, ngươi xem có thể ở lại Bách Nguyên Tông vài ngày hay không? Cũng tiện cho Long Dương đại nhân hỏi?

Lâm Dịch nghe vậy tức thì thở dài một hơi, chuyện này càng nháo lớn càng tốt. Cường giả Thần cấp nhúng tay vào, vậy sẽ không có chuyện thoái nhượng.

Chỉ là biểu tình của Lâm Dịch cũng do dự một chút, nói:

- Cũng được, Lâm mỗ chờ vài ngày cũng không sao. Không dối Kỳ đại nhân, việc này khiến Lâm mỗ vô cùng tức giận. Huyền Đông Thiên bọn hắn cũng không so được với Đông Nam Thiên chúng ta. Thanh Long Bảo kia tuy rằng thực lực mạnh mẽ, thế nhưng cũng không thể có chuyện ỷ thế hiếp người. Lâm mỗ đang định một thân một mình đi Huyền Đông Thiên, cấp cho Thanh Long Bảo bọn hắn một phần đại lễ. Nhìn xem bọn hắn có dám khinh Đông Nam Thiên chúng ta hay không.

Kỳ Dương nghe vậy cũng cảm thấy kính nể. Thầm nghĩ người này cũng là một hán tử. Bằng vào thực lực của hắn, hiện tại sắp ngưng tụ thần cách, không ngờ lại chấp nhận mạo hiểm như vậy. Không thể không nói, một cường giả Ngưng Thần kỳ nếu như thực sự có chủ ý làm như vậy, không để ý tới hậu quả thì sợ rằng Thanh Long bảo này sẽ có một trận gà bay chó sủa a?

Đương nhiên, đây là dưới tình huống Thần cấp không ra mặt. Cái nhìn đối với Lâm Dịch cải biến đi một chút, biểu tình của Kỳ Dương cũng mang theo vài phần tôn kính nói:

- Vậy xin Lâm đại nhân chậm lại mấy ngày...Ta đi thông tri cho mấy vị huynh đệ khác. Sau đó đem việc này bẩm báo cho Long Dươn đại nhân. Phiền Lâm đại nhân chờ một ít thời gian, ta sẽ phái người đi tới thông tri cho ngài.

Lâm Dịch chắp tay nói:

- Kỳ đại nhân đi thôi, kẻ thù bên ngoài xâm lấn. Đông Nam Thiên chỉ có thể trên dưới đồng lòng kháng địch. Lâm mỗ cũng chỉ là làm tròn nghĩa vụ mà mình nên làm mà thôi.

Kỳ Dương nghe vậy tức thì trịnh trọng gật đầu, sau đó quay đầu về phía tên Lục giai chiến sĩ kia nói:

- Người đâu, đưa Lâm đại nhân cùng phu nhân tới Thư Tâm Phong nghỉ ngơi.

Tức thì tên Lục giai chiến sĩ kia khom người lĩnh mệnh.

- Như vậy Kỳ mỗ cáo từ trước.

- Mời.

- Mời.

Bình Luận (0)
Comment