Chửng Cứu Bá Đạo Tổng Tài

Chương 109


Chửng Cứu Bá Đạo Tổng Tài
Chương 109: Game 2 - Omega Nóng Nảy Của Nguyên soái
____________
Mặc dù dũng cảm vượt qua, nhưng Ôn Tần Khê vẫn sợ hãi đến mức vô thức tiết ra một lượng nhỏ pheromone khi y lo lắng cọ xát ngón tay cái của mình với ngón trỏ.
Bởi vì y đang bận rộn với những vấn đề cấp bách hơn nên y không nhận thấy những chất tinh tức tố tinh tế mà chỉ một omega có kinh nghiệm mới nhận thấy và omega có kinh nghiệm đó chính là mẹ Khước.
Mẹ Khước ngửi thấy mùi pheromone thoang thoảng và thấy mùi hương này có chút quen thuộc.
Trong khi người đàn ông đeo mặt nạ đang nhìn đi chỗ khác, bà hít một hơi khác trong khi cẩn thận quan sát y.
Mùi hoa mận quen thuộc đó quét qua các giác quan của bà một lần nữa và bà có được một khoảnh khắc bừng sáng.
Là một omega, bà cực kỳ nhạy cảm khi nói đến các loại pheromone omega khác.
Đến mức bà có thể nhận ra omega là ai bằng mùi hương pheromone của họ, đặc biệt là mùi của những cộng sự thân thiết của bà.
Bà chỉ có thể liên tưởng mùi hương đó với một người và người đó đã chết rồi.

Bối rối, bà hít thêm một hơi nữa để xác nhận những nghi ngờ của mình.
Bà không còn nghi ngờ gì nữa rằng đây thực sự là một loại pheromone độc nhất của Hoàng hậu Hiệp Niệm.
Mẹ Khước còn choáng váng trước mùi hương quen thuộc hơn là việc vị cứu tinh của họ, người đã một tay hạ gục một con Trùng tộc, lại là một omega.
Bà lẽ ra sẽ coi đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên nhưng cách cư xử lặp đi lặp lại đó đã xác nhận điều đó khi người ta nói rằng sông núi có thể thay đổi nhưng bản chất cốt lõi của một người (một con báo không thể thay đổi đốm của nó).
Người đàn ông đeo mặt nạ liên tục cọ xát ngón cái với ngón trỏ và bà chỉ biết một người có thói quen không thể bỏ được đó.
Mẹ Khước không thể tin được đôi mắt mình đang trố mắt nhìn y ngay cả khi y cuối cùng cũng quay lại nhìn họ.
"Hai người có ổn không?" Y cảnh giác hỏi thăm xung quanh nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt của Mẹ Khước liên tục xuyên qua da y khiến y cảm thấy khó chịu.
Bố Khước gật đầu nhưng vợ ông im lặng lúng túng nhìn người đàn ông đeo mặt nạ Katsura.
Ôn Tần Khê lấy ra một khẩu súng lục khác từ trong bao súng trên vai, thử nghịch nó trước khi đưa cho nguyên soái về hưu.
Bố Khước kinh ngạc nhìn khẩu súng lục, loại vũ khí này vượt xa những loại được phát hành trong hạm đội nhiều năm ánh sáng.
Khi chạm vào nó có cảm giác nhẹ nhưng lượng sát thương mà nó có thể gây ra còn mạnh hơn gấp mười lần nhờ một nguyên tố hoàn toàn mới đối với ông.
Ông kinh ngạc ngước nhìn người đàn ông đeo mặt nạ và suy nghĩ xem người đàn ông này ở đâu mà có được thứ vũ khí thần thánh như vậy.
“Hãy ghép nó với DNA của ông ở đây,” y nói, chỉ cho ông đèn đỏ trên khẩu súng lục, “Nguyên soái, tôi sẽ gặp rắc rối với ông khi nghỉ hưu,” trước khi lặng lẽ chạy đi với tốc độ ánh sáng vào bóng tối để lại đằng sau một khuôn mặt chết lặng của Bố Khước.
Ôn Tần Khê đi không xa liền chú ý đến một con Trùng tộc cao lớn, to lớn đang dùng lỗ mũi hẹp đánh hơi trong không khí đang tìm kiếm con mồi.
Ôn Tần Khê toàn thân căng thẳng, toàn thân mồ hôi lạnh nhỏ giọt, lại chìm vào trong biển quần áo, may mắn là nó còn chưa phát hiện ra y.
Sau khi lấy hết can đảm, y lao về phía quầy thu ngân gần đó và trốn, cố gắng kiểm soát hơi thở của mình.
Mặc dù được giấu kín, nhưng con Trùng tộc dường như đã cảm nhận được điều gì đó khi nó từ từ tiến đến quầy thu ngân với tư thế tấn công sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Ôn Tần Khê có thể cảm nhận được sự hiện diện của lũ Trùng tộc, toàn thân tê dại đến mức quên thở, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Khi đang lau mồ hôi trên trán, trong đầu y chợt lóe lên một ý tưởng kỳ lạ.
Ôn Tần Khê đi khắp quầy tìm kiếm thứ gì hữu dụng, nhưng ngoài kéo, mắc áo và quần áo trả lại thì chẳng có thứ gì thích hợp để tiêu khiển.

Ngay khi y vừa thôi suy nghĩ về kế hoạch thứ hai, y nhận thấy một ngăn kéo mở dành riêng cho nhân viên.
Y lặng lẽ lục lọi ngăn kéo và tìm thấy một mặt sau mua sắm màu hồng có nhãn Funland và nghĩ, Chắc phải có một loại đồ chơi trẻ em nào đó hoặc thứ gì đó ồn ào có thể....cái quái gì thế này?
Y bất ngờ phải đối mặt với một thứ giống như cây gậy dài màu hồng có nút bật tắt nhưng tên mọt sách đơn giản là không thể bắt kịp.
Ahem...ông chủ nó là...!ừm...máy rung dành cho phụ nữ, hệ thống nói, nhập lời nhắc vào nhật ký của nó để chế nhạo Ôn Tần Khê.
Lòng bàn tay của Ôn Tần Khê cảm giác như đang bị một vật trung gian dài như vậy mắng, y suýt chút nữa đã hét lên: Nó to như vậy, làm sao nó có thể nhét vừa vào trong......!ừm...!cô biết đấy.....!chết tiệt..

Chẳng trách con gái lại độc thân lâu hơn.”
Ông chủ đừng chơi với máy rung nữa và ném nó đi nếu không thì ngài sẽ chết, hệ thống nghĩ rằng Ôn Tần Khê sống sót sau toàn bộ thế giới thứ nhất nhưng có thể bị hạ gục bởi máy rung màu hồng ở đầu thế giới thứ hai.
Được rồi, được rồi, không cần phải nhanh nhẹn, đã bật thành công và ném sang hướng ngược lại.
Thứ màu hồng quả thực đang gây chú ý khi đang ngọ nguậy với tốc độ nhanh trên mặt đất kèm theo một âm thanh rung động lớn.
Con Trùng tộc tự nhiên tò mò bước ra khỏi quầy thu ngân vì bị mê hoặc bởi thứ màu hồng đó.
Máy rung đột nhiên phát ra ánh sáng nhấp nháy màu xanh lá cây tăng dần tốc độ trong sự hưng phấn.
Ôn Tần Khê, "....
“ ‘Tại sao nó lại có đèn?’ Ôn Tần Khê hỏi trong khi lén lút nhảy qua quầy lên kế hoạch tấn công lén lút vào con Trùng tộc thiếu chú ý.
Pfft.....! vậy là nó có thể nhìn thấy sân bay, ha! Hệ thống cười khúc khích đáp lại, nhưng nó nhanh chóng cười không nổi, Ôn Tần Khê bắn một phát hoàn hảo về phía con Trùng tộc đang tò mò chọc vào máy rung.

Con Trùng tộc khó chịu phát ra một tiếng gầm gừ quái thú trừng mắt nhìn y bằng đôi mắt màu vàng đáng sợ trước khi lao về phía người đàn ông đeo mặt nạ.
"Chết tiệt!" Ôn Tần Khê nguyền rủa né đòn tấn công của nó bằng cách nhảy qua con Trùng tộc trong khi bắn thêm hai phát nữa giữa không trung.
Một phát bắn được thực hiện hoàn hảo khác nhưng con Trùng tộc cồng kềnh sẽ không bị hạ gục.
Ôn Tần Khê chạy nhanh nhất có thể trong khi quân Trùng tộc đang bắn súng laser về phía y nhưng hành động của nó chắc chắn đã bị chậm lại.
Omega bối rối chộp lấy một hình nộm nặng nề như người thật và ném nó vào đầu con Trùng tộc yếu ớt.
Thông thường điều này sẽ không hiệu quả nhưng người ngoài hành tinh đã phải hứng chịu ba phát đạn vào đầu.
Con ma-nơ-canh là chiếc đinh cuối cùng đóng vào quan tài khi con Trùng tộc lao xuống với một tiếng uỵch lớn.
***
Ôn Tần Khê theo bản năng chộp lấy con dao chiến đấu của mình và đánh vào hộp sọ của con Trùng tộc bốn lần, máu của Trùng tộc bắn tung tóe vào mặt nạ của y khi một dòng adrenaline chạy trong huyết quản y.
Y đang định đứng dậy thì một con Trùng tộc hung ác tấn công y khiến cả hai cùng ngã ra xa vài mét.
Con Trùng tộc cuối cùng có kích thước nhỏ hơn so với con trước nhưng nó nhanh nhẹn hơn và nhanh chóng tấn công Ôn Tần Khê với ý định nghiền nát hộp sọ của y nhưng omega đã chặn nó trong khi với lấy khẩu súng lục của mình bằng tay kia..

Bình Luận (0)
Comment