Chửng Cứu Bá Đạo Tổng Tài

Chương 206


___________
Hắn tò mò muốn biết ai là người đủ đặc biệt để chấm dứt mối tình kình địch mãnh liệt đang diễn ra giữa họ.

Xoa xoa chóp mũi hắn ngồi xuống ghế chờ Phượng Tử nói xong.

Hai mươi phút sau, người đàn ông vẫn không có dấu hiệu bước ra khiến Khước Nhiên Triết nghi ngờ.

Sự nghi ngờ của hắn thực sự có cơ sở vì anh chàng mọt sách thân yêu của chúng ta đang bận chơi với con chim của mình sau khi kích động quá mức khi nghĩ về những điều tục tĩu mà họ đã làm ở thế giới thứ hai.

Khước Nhiên Triết đang định gõ cửa mắng y tội lãng phí nước thì Triệu Hoàng Mỵ bước vào nhà di động mà không gõ cửa.

Ả không đánh giá cao việc Khước Nhiên Triết dành nhiều thời gian ở một mình với Phượng Tử nên đã đến xem.

Ả vốn định dậm chân giận dữ, nhưng nhìn thấy một mình Khước Nhiên Triết, ả lạnh lùng vài độ và nói: "Chúng ta cần nói chuyện.

Anh ta ở đâu?"
Khước Nhiên Triết nhàn nhã chỉ vào cửa phòng tắm trong khi mở lon soda.

Cơn thịnh nộ mà ả đã kìm nén đột nhiên nổi lên trở lại với vẻ mặt đen như than.

"Tại sao phải chiều chuộng anh ta như vậy? Theo luật quân sự, anh ta là tù nhân và anh ta phải bị còng và giam giữ, vậy anh đang làm cái quái gì vậy? Bạn cũ của anh đã mất rồi, anh ta đã phản bội anh, bắn anh ba phát và hành hung- ,” ả nghẹn ngào nói ngay từ cuối cùng với giọng trở nên run rẩy, “hành hung em.


Đôi mắt ả đỏ hoe trong khi lo lắng c ắn môi dưới.

Nhìn thấy ả như vậy, trong lòng Khước Nhiên Triết không khỏi mềm lòng.


Mẹ hắn bị hành hung và chết vì vết thương, đó là điểm yếu của hắn.

Hắn vừa định đứng dậy ôm cô thì cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.

Ôn Tần Khê từ phòng tắm đi ra, mặc một chiếc áo thun bó sát màu xanh lá cây, lộ rõ cơ bắp.

Có lẽ nó có kích thước quá nhỏ nhưng Ôn Tần Khê lại không để ý.

Má y dường như hơi ửng hồng sau làn nước ấm với những lọn tóc ẩm ướt cọ vào mặt làm tăng thêm sức hấp dẫn giới tính mà ngay cả Triệu Hoàng Mỵ cũng nhận thấy.

Hình xăm và đôi môi hồng đó khiến trái tim ả thoáng chốc lỡ nhịp nhưng ngay lập tức trở lại bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra.

***
Trong khi đó, Khước Nhiên Triết lại tò mò nhìn chằm chằm vào hình xăm chạy dọc toàn bộ cánh tay của Phượng Tử.

Hán đã nhìn thấy nó khi Phượng Tử đang được phẫu thuật sau khi bị bắn nhưng không để ý lắm.

Bây giờ hắn đang tò mò nhìn chằm chằm vào nó và tự hỏi tại sao ngay từ đầu Phượng Tử lại có được nó.

Ôn Tần Khê vừa mới đóng cửa phòng tắm, liền giật mình nhìn thấy có hai người đang nhìn mình như thể mình nợ tiền.

"Cái gì?" y hỏi và ném bộ quần áo dính máu của mình vào thùng rác.

Hai người lập tức dời ánh mắt, Triệu Hoàng Mỵ ra lệnh nói: "Ra ngoài", trong khi Khước Nhiên Triết lại nhấp một ngụm soda.

Ôn Tần Khê đi tới, dựa vào bàn bên cạnh Khước Nhiên Triết, hai tay khoanh trước ngực, trên mặt nở nụ cười giòn tan.

“Tôi có thể rời đi nhưng không có gì đảm bảo rằng tôi sẽ không trốn thoát,” y thành thật nói.

“Thượng tướng, em yêu cầu anh giam giữ tù nhân,” ả nói giọng điệu đột nhiên trở nên trịnh trọng.

Khước Nhiên Triết nghe thấy nhưng hắn không sẵn lòng để Phượng Tử rời khỏi tầm mắt của mình.

Hán hoàn toàn nhận thức được khả năng của người đàn ông này và hắn khá chắc chắn rằng mình là người duy nhất có thể thuần hóa được Phượng Tử.

Ôn Tần Khê cười giễu cợt huých Khước Nhiên Triết nói: "Thượng tướng, Thượng tướng anh nghe rồi, sao không bắt giữ tôi đi?"
Đôi mắt của Khước Nhiên Triết trở nên lạnh lùng, hắn đặt chiếc lon lên bàn và kiên quyết nói: "Sẽ không xảy ra.

"
Triệu Hoàng Mỵ tức giận cố gắng thuyết phục hắn nhưng Ôn Tần Khê thấy cuộc cãi vã của cặp đôi này thật khó chịu nên tò mò bắt đầu nhìn xung quanh.

Chẳng bao lâu sau, cuộc tranh cãi đã trở thành tiếng ồn xung quanh đối với y khi y vô thức cầm lon soda lạnh như đá lên và uống một ngụm, sau đó là một ngụm khác.

Sau ba ngụm, y mới uống xong thì Triệu Hoàng Mỵ hét lên, "Cái quái gì vậy!"
Ôn Tần Khê nuốt nước ngọt mát lạnh trong cổ họng, hỏi: “Cô đang nói chuyện với tôi,” tay đang cầm lon soda chỉ vào mình.

Triệu Hoàng Mỵ hoàn toàn tức giận hét lên: "Anh!" nhưng ả tức giận đến mức không nói được lời nào khác.


Ôn Tần Khê không biết vì cái gì đột nhiên bị cuốn vào cái này bất đồng ý kiến.

Nhìn thấy sự bối rối của y, Khước Nhiên Triết quyết định làm rõ mọi chuyện.

“Cái đó là của tôi,” hắn nói và chỉ vào cái lon.

Ôn Tần Khê nhìn chằm chằm cái lon gần như trống rỗng, nói: “Ồ,” rồi ngẩng đầu nhìn chằm chằm Khước Nhiên Triết trong khi nhấp ngụm cuối cùng, “Ừ, giờ là của tôi” với giọng điệu mơ hồ.

Khước Nhiên Triết cảm thấy tim mình lỡ nhịp, toàn thân nổi da gà khi bị nhìn chằm chằm như vậy.

Ôn Tần Khê nhịn cười, trêu chọc Khước Nhiên Triết một cách thích thú.

Y thề từ đó sẽ hành hạ một người đàn ông có vẻ thẳng thắn.

"Tôi sẽ ra ngoài và cho hai người chút không gian," y nói và ném chiếc lon rỗng vào thùng rác.

Là một người mọt sách, đây là hoạt động thể thao duy nhất mà y giỏi vì y thường ném những lon nước tăng lực rỗng vào thùng rác trong khi thực hiện chương trình suốt đêm.

Y đang định đứng dậy thì Khước Nhiên Triết lại nói: “Ai cho phép cậu rời đi?” giọng nói lạnh như băng.

Ôn Tần Khê lại ngoan ngoãn ngồi xuống, nghe Khước Nhiên Triết như một người vợ ngoan đã là bản năng thứ hai.

"Ra ngoài đi!" Triệu Hoàng Mỵ hét lên bất chấp quân hàm, Ôn Tần Khê còn chưa nhúc nhích một tấc, bỗng nhiên cảm thấy đau đầu.

Những tia sét bắt đầu đan xen giữa Triệu Hoàng Mỵ và Khước Nhiên Triết.

Cả hai mắc kẹt trong sự bế tắc với sự căng thẳng ngày càng tràn ngập căn phòng.

Ôn Tần Khê nhịn không được nữa quyết định xen vào.

"Còn tôi thì sao! " Y thản nhiên nói, lục lọi trong túi của Khước Nhiên Triết, khiến cơ bắp của Thượng tướng cứng đờ với vẻ mặt cái quái gì vậy.


"A đại ca!.

đừng nhìn tôi như thế.

Nếu ánh mắt có thể gi3t chết anh thì anh đã giết tôi rồi.

Tôi chỉ cần điện thoại của anh thôi," Ôn Tần Khê thành công lấy được điện thoại của Khước Nhiên Triết, "Tôi sẽ nghe nhạc và hai người có thể tiếp tục mổ nhau như gà vậy.

"
Trong vòng chưa đầy mười phút, Ôn Tần Khê đã hai lần chọc thủng điểm mấu chốt của Khước Nhiên Triết, vi phạm hai trong mười quy tắc của Thượng tướng.

Một là cướp đồ ăn của Thượng tướng, hai là đụng vào đồ của Thượng tướng, nếu Triệu Hoàng Mỵ làm vậy sẽ bị lạnh vai trong thời gian không dưới hai tuần mà Phượng Tử vẫn bình an vô sự.

Khước Nhiên Triết rõ ràng là rất tức giận nhưng hắn không đủ tức giận để làm gì đó.

Hắn im lặng nhìn Phượng Tử đeo tai nghe rồi nằm dài trên chiếc giường ở cuối nhà di động.

Lúc đầu, hắn muốn lấy lại điện thoại nhưng khi nhớ lại cách mã hóa thiết bị của mình, hắn cảm thấy thoải mái và tự tin rằng Phượng Tử sẽ không thể mở được nó.

Hán vốn mong đợi người đàn ông sẽ mang thiết bị về nhưng chờ một lúc, Phượng Tử vẫn không quay lại.

Trên thực tế, y đã cuộn xuống danh sách phát.

Khước Nhiên Triết chết lặng nhưng quyết định cho y sử dụng điện thoại của mình với hy vọng điều đó sẽ xoa dịu Triệu Hoàng Mỵ vì Phượng Tử không còn nghe lén nữa.

.

Bình Luận (0)
Comment