Chửng Cứu Bá Đạo Tổng Tài

Chương 97 - Chương 96.97

96: Game 1 - Kế Hoạch Tẩy Trắng


Từng sợi lông trên người dựng lên và da gà nổi lên, Khước An Chi tận dụng lợi thế và vung kiếm.

Đúng như dự đoán, đòn tấn công nhỏ bé của gã đã bị Khước Nhiên Triết chặn lại.

Điều này mở ra cơ hội cho Khước An Chi xuyên thủng da thịt của mình.

Khi ăn mừng chiến thắng sớm, cổ tay của gã đột nhiên bị nắm chặt đến mức gãy khi Khước Nhiên Triết trừng mắt nhìn gã bằng đôi mắt đỏ ngầu nham hiểm.

Khước An Chi thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đá một cách tàn nhẫn ra xa ba mét, làm rơi thanh kiếm huyền thoại trên đường đi.

Giống như một kẻ săn mồi điên cuồng, Khước Nhiên Triết đánh rơi thanh kiếm mà Lâm Tĩnh Tạ tặng cho hắn và nhặt Hắc An Chi.

Thanh kiếm trong tay, Khước Nhiên Triết hoàn toàn chìm trong cơn tức giận, đi về phía Khước An Chi đang cuộn tròn trên mặt đất và ho ra máu.

Nhìn vào ánh mắt đầy sát khí của Khước Nhiên Triết, người ta có thể biết được số phận đang chờ đợi Khước An Chi là gì.

Khước Nhiên Triết vượt lên trên Khước An Chi đang hóa đá, phớt lờ lời cầu xin lòng thương xót của gã và nâng Hắc An Chi ra đòn cuối cùng.

Khoảnh khắc này sẽ quyết định số phận của Khước Nhiên Triết.

Việc hắn có vượt qua hay thất bại ở thế giới này hay không đều phụ thuộc vào thời điểm này.

Không chút do dự, Khước Nhiên Triết hạ kiếm xuống với ý định chặt đầu Khước An Chi vì Hắc An Chi đã in dấu vào việc nó chấp nhận hắn là chủ nhân của nó.

***

Ôn Tần Khê kiên quyết đứng vững, sẵn sàng tự vệ trước Triệu Hoàng Mỵ quá nhiệt tình.

Y hoàn toàn không có ý định làm món BBQ mặt cho Khước Nhiên Triết.

Với những đường nét hoàn hảo và làn da không tì vết như vậy, làm sao y có thể để đứa nhóc có quyền đó biến nó thành lò nướng?

'Ông chủ có biết cú húc đầu của ai đó nghĩa là gì không?' Hỏi hệ thống hoàn toàn biết được lịch sử của Ôn Tần Khê.

Anh chàng này chưa bao giờ đánh nhau nghiêm túc với ai ngoại trừ Ôn Đản Niên, người cực kỳ khoan dung với cậu để cứu em trai mình một chút thể diện.

'Nó có thể khó như thế nào? Đó là vật lý đơn giản, định luật quán tính,” Ôn Tần Khê trả lời, cố gắng giữ vững lập trường của mình.

"Ngu ngốc," hệ thống thấp giọng nói, quả nhiên Ôn Tần Khê nghe không rõ, hỏi:

'Xin lỗi, ta không hiểu, cô có phiền nói lại không-', nhưng y dừng lại giữa câu khi Triệu Hoàng Mỵ bước vào với cây cời lửa đang phát sáng trên tay.

Tại sao y lại phải gặp phải một nhân cách cực đoan như vậy, trong game hay cách khác?

Y tự hứa với mình rằng sau khi cứu Khước Nhiên Triết, y sẽ tránh xa Triệu Hoàng Mỵ ở thế giới thực càng xa càng tốt.

"Được rồi, hãy giải quyết chuyện này cho xong nhé," ả vừa nói vừa đi về phía y trong khi ngắm nhìn cây cời lửa nóng hổi, "Mày thích bên nào hơn? Má trái hay má phải?"

"Sao lại hỏi tôi? Có phải tôi đang xăm hình đâu." Ôn Tần Khê căng thẳng trả lời, siết chặt nắm tay, toàn thân trở nên căng cứng.

Triệu Hoàng Mỵ khẽ cười nhẹ, tiến lại gần với vẻ mặt tinh nghịch. “Sao cũng được, tao sẽ làm cả hai,” ả nhún vai lạnh lùng như thể đang làm một công việc thường ngày.

Ôn Tần Khê quan sát từng động tác của ả, thanh vũ khí đáng sợ đó lơ lửng trên má y, nhưng y không hề nao núng cũng không cầu xin sự thương xót, im lặng chờ ả đến gần để húc đầu.

Đang lúc ả chuẩn bị đặt que cời lửa nóng hổi lên má trái của y,

Ôn Tần Khê đột nhiên gọi tên ả, "Hoàng Mỵ", với giọng điệu không chút đe dọa.

"Hửm?...AAAAAAHHHH tên khốn kiếp!" ả hét lên đau đớn khi Ôn Tần Khê thực hiện một cú húc đầu hoàn hảo mặc dù ả không phải là người duy nhất nhăn mặt vì đau đớn.

"Ai! Đau quá, chết tiệt!" Ôn Tần Khê vẻ mặt khó coi nói, nhưng vì hai tay còn bị trói sau lưng, y liền xoa xoa trán cũng không thể xoa dịu cơn đau.

Triệu Hoàng Mỵ nằm trên mặt đất, nước mắt không tự chủ được chảy xuống, xoa xoa cái trán hơi sưng tấy.

'Đây là lý do tại sao tôi đặc biệt hỏi ngài xem ngài có biết cú húc đầu hoạt động như thế nào không. Đáng lẽ ngài có thể đợi Mạch Châu đến cứu thay vì khuất phục-', hệ thống nói nhưng ngay lập tức bị Ôn Tần Khê tức giận cắt đứt.

'Vậy là cô biết anh ấy sẽ đến cứu tôi nhưng lại chọn không nói gì?' Ôn Tần Khê hỏi, hận không thể bóp ch3t hệ thống.

'Chà, ngài phải thừa nhận rằng điều này thú vị hơn để xem', hệ thống bên trong cười khúc khích. Nó không muốn chọc tức Ôn Tần Khê thêm nữa, để dành tiếng cười cho sau này.

'Jolie cô... %@×@& và mẹ cô là [email bị vô hiệu hóa]%*%##@@, em gái cô cũng là @% @###%&&#, cả gia đình cô là #@$% [email bị vô hiệu hóa]!,' Ôn Tần Khê chửi rủa và hệ thống sẽ kiểm duyệt y ngay lập tức nếu không y sẽ mất đi sự yêu thích với những gì tưởng tượng độc giả mất.

Trong khi Ôn Tần Khê đang nguyền rủa hệ thống lên trời cao, Mạch Châu cuối cùng cũng xuất hiện ngay sau khi Eighth hạ gục người của Khước An Chi, điều mà đối với một người đàn ông như Eighth thì dễ như học mẫu giáo.

Cả hai xông vào phòng như một siêu anh hùng và người bạn đồng hành của anh sẵn sàng tung hô kẻ phản diện nhưng ai biết được rằng cô gái gặp nạn đã khuất phục được kẻ thủ ác.

Cảm thấy bồn chồn, Eighth lập tức trói ả lại trong khi Mạch Châu chạy tới cởi trói cho Lâm Tĩnh Tạ với vẻ mặt hoảng sợ.

"Saozi anh ổn chứ?" Anh nói, kiểm tra từng centimet trên người anh như đồ sứ quý nhưng tất nhiên Ôn Tần Khê không tập trung vào bất cứ thứ gì ngoại trừ từ saozi.

"Sao cậu vẫn gọi cô ấy như vậy? Cô ta không xứng đáng là saozi của anh," y xoa xoa cổ tay đau nhức của mình.

Đừng trách mình dày đặc, y chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có người gọi y là chị dâu, đặc biệt vì y là con trai.

Mạch Châu tạm dừng hành động của mình và nhìn Ôn Tần Khê với vẻ thích thú thuần túy trong khi nghĩ: 'Sao một người có thể ngu ngốc đến thế này?'

"Mn," Mạch Châu gãi đầu bối rối trả lời.

Ôn Tần Khê vội vàng bước ra khỏi phòng, nhớ lại Khước Nhiên Triết khó đoán đến mức nào.

Nếu y không giám sát hắn, đặc biệt là vào thời điểm quan trọng này, mọi thứ có thể sẽ đi xuống, cản trở mọi nỗ lực của y.

Đúng như dự đoán, Ôn Tần Khê phát hiện ra Khước Nhiên Triết đang giao tranh ác liệt với Khước An Chi.

Y quan sát cuộc chiến của họ từ bên lề với sự kinh ngạc trước Khước Nhiên Triết đáng sợ, người không thể không gây ấn tượng ngay cả trong một trò chơi.

Trong khi bận rộn làm fangirl, y đã ra hiệu cho hệ thống: 'Ở thế giới tiếp theo, tôi cũng muốn được ngầu như anh ấy', với đôi mắt sáng ngời như thể y đã gặp trực tiếp thần tượng của mình vậy.

'Đó là nếu bạn vượt qua thế giới này. Khước Nhiên Triết cộng với thanh kiếm đó, Hắc An Chi tương đương với một công thức tai họa. Đó là lý do tại sao cơn hưng cảm diệt chủng được sinh ra,” hệ thống tiết lộ một chi tiết quan trọng đến mức lẽ ra nó phải tiết lộ từ lâu.

Nghĩ tới việc y liên tục thúc giục Khước Nhiên Triết lấy thanh kiếm đó, nhưng mới biết đó chính là nguyên nhân khiến ông chủ của y mắc kẹt trong một vòng lặp vô tận.

Khước Nhiên Triết trừ đi Hắc An Chi tương đương với việc hắ không phát điên.


97: Game 1 - Kế Hoạch Tẩy Trắng


Nghiêm túc! Thằng khốn kiếp cô chọn nói cho tôi biết bây giờ à? Tại sao cô không nói điều đó ngay từ đầu? Ôn Tần Khê hỏi, hướng về phía Khước Nhiên Triết, người đã cầm kiếm chuẩn bị chém Khước An Chi.

Tôi cũng không biết, tôi vừa phân tích chi tiết các tình tiết trước đó và nhận ra tất cả đều liên quan đến thanh kiếm bị nguyền rủa, hệ thống nói trước khi thực hiện hành động biến mất khét tiếng đề phòng Ôn Tần Khê trút cơn thịnh nộ lần nữa.

Chết tiệt! Jolie ra ngoài đi!” y gọi vào hệ thống nhưng một màn hình, chỉ mình y có thể nhìn thấy, hiện lên bên cạnh y với dòng chữ in đậm OFFLINE.

Ôn Tần Khê, !.

***
Bị hệ thống loại bỏ, Ôn Tần Khê cuối cùng cũng đến được với hai anh em đã phá hủy mọi thứ xung quanh.

Ôn Tần Khê muốn tách họ ra nhưng lại đổi ý vì điều đó quá mạo hiểm.

Khước Nhiên Triết đã hạ Hắc An Chi nhằm vào cái cổ dễ bị tổn thương của người anh cùng cha khác mẹ của mình.

Y nhận ra rằng thậm chí có gọi hắn cũng là vô nghĩa khi quyết định xử lý hắn.

Ôn Tần Khê nhanh chóng lui lại mấy mét, dùng tốc độ tối đa phóng đi.

Sử dụng tốc độ cơ thể của mình, y đã xử lý thành công Khước Nhiên Triết và cả hai người họ ngã xuống đất với một tiếng động lớn khi thanh kiếm hèn hạ rơi xuống cách họ một khoảng ngắn.

Khước Nhiên Triết giật mình trở lại thực tế, sẵn sàng đánh đập bất cứ ai có gan tấn công hắn.

Nhưng hắn còn chưa kịp phản công, đôi mắt mơ hồ của hắn cuối cùng cũng sáng lên, phát hiện Lâm Tĩnh Tạ nằm ở trên người hắn vừa vẫy tay vừa nói: “Xin chào”.


Hắn muốn vòng tay ôm lấy eo Lâm Tĩnh Tạ nhưng không cho hắn cơ hội phản ứng, khó khăn lắm mới thoát ra khỏi người hắn, giẫm lên kiếm một cách trẻ con và chửi bới: “Đồ khốn kiếp! Đéo dám chạm vào thanh kiếm này lần nữa," với phần cuối hướng vào Khước Nhiên Triết.

Khước Nhiên Triết ngồi thẳng dậy, nhìn Lâm Tĩnh Tạ đang ngơ ngác cố nhịn cười, không lâu sau, tiếng cười của hắn đã hoàn toàn tiêu tan, đặc biệt là khi hắn nhớ đến lời nói của Khước An Chi.

Hắn lập tức đứng dậy, nắm lấy cổ tay Lâm Tĩnh Tạ, xoay người đối diện với y.

“Gã ép buộc em à?” Khước Nhiên Triết hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.

Ôn Tần Khê khó hiểu nhìn hắn: "Ai ép ai cái gì?"
Khước Nhiên Triết chỉ vào Khước An Chi đang cuộn tròn trên mặt đất than thở về sự lựa chọn cuộc sống kém cỏi của mình.

“Gã ngủ với em à?” hắn hỏi diễn đạt lại câu hỏi theo cách mà Lâm Tĩnh Tạ có thể dễ dàng hiểu được.

"Pfft! HAHAHA Tôi xin lỗi.

Buồn cười quá HAHA," Ôn Tần Khê cười đến ch ảy nước mắt,
Khước Nhiên Triết không nói gì chỉ vào thủ phạm, khiến tiếng cười của Ôn Tần Khê đột ngột tắt đi thay vào đó là sự tức giận.

Giống như một con thú hung dữ, y lao vào Khước An Chi, định trút giận trong khi hét lên: "Đồ khốn kiếp!"
Y chỉ đá được một lần thì bất ngờ bị Khước Nhiên Triết nâng lên ngang lưng, hai chân bất lực lơ lửng giữa không trung.

Ôn Tần Khê cảm giác được một cánh tay mạnh mẽ quấn quanh eo mình như một con trăn thắt chặt nếu nó ấm áp.

Y cảm thấy một cảm giác vừa dễ chịu vừa căng thẳng khiến toàn thân y nóng lên.


Cho rằng đó chỉ là ảo giác, y yêu cầu Khước Nhiên Triết đặt y xuống ngay lập tức.

“Em đã bình tĩnh lại chưa?” hắn hỏi, mặt sát vào cổ Lâm Tĩnh Tạ một cách nguy hiểm.

Ôn Tần Khê hít sâu một hơi, nặng nề thở ra, dường như trút hết tức giận.

"Ừm, em hoàn toàn bình tĩnh.

Bây giờ anh có thể buông tay ra," y nói với cả khuôn mặt đỏ bừng.

Bị thuyết phục, Khước Nhiên Triết miễn cưỡng để y đi nhưng ai biết ngay khi y chạm đất, Lâm Tĩnh Tạ sẽ đá Khước An Chi lần cuối trước khi bước tới Mạch Châu đang đứng bảo vệ Triệu Hoàng Mỵ.

Khước Nhiên Triết cố nén một nụ cười khi các thành viên trong hội kiềm chế Khước An Chi.

Lúc này hắn mới nhận ra Lâm Tĩnh Tạ đang bán khỏa thân nhảy nhót.

Với suy nghĩ đó, hắn đuổi theo và nhẹ nhàng đẩy Mạch Châu ra trước khi chặn tầm nhìn của mọi người về Lâm Tĩnh Tạ cởi tr@n.

"Cái quái gì vậy!" Ôn Tần Khê kêu lên khi Khước Nhiên Triết bất ngờ xuất hiện, vuốt thẳng quần áo trong khi nghĩ: Chỉ dành cho đôi mắt của anh thôi.

“Lạnh sẽ đổ bệnh,” hắn vừa nói vừa nhìn thoáng qua vết cắt do Triệu Hoàng Mỵ gây ra, “có đau không?”

Khi hắn hỏi điều này, hắn vươn tới thân hình mảnh mai của y để chạm vào nhưng bàn tay của hắn đã bị đánh bật ra trước khi nó kịp đến gần.

Hắn mím môi tức giận rồi quay lại trừng mắt nhìn thủ phạm và thề sẽ trả thù gấp mười lần.

"Không sao đâu," Ôn Tần Khê trả lời, đang suy nghĩ tại sao Lâm Minh Húc và Khước Nhiên Triết đều bảo thủ như vậy.

Không có gì sai khi các chàng trai cởi tr@n đi lại vì dù sao họ cũng không có gì đặc biệt để che đậy.

Suy nghĩ của y có lẽ sẽ không còn như xưa nếu y vẫn còn chiếc túi nhỏ đó.

Mọi người buộc phải nhìn Khước Nhiên Triết cưng chiều Lâm Tĩnh Tạ như một người bạn trai yêu thương với đôi bàn tay lạc lối mò mẫm phần thân trên của y với danh nghĩa sửa quần áo cho Lâm Tĩnh Tạ.

Mạch Châu và Triệu Hoàng Mỵ là những người duy nhất quen với cảnh tượng như vậy nhưng những người còn lại, đặc biệt là các thành viên bang hội, đều rất ngạc nhiên vì chưa bao giờ nhìn thấy phiên bản này của Khước Nhiên Triết.

“Triết ca thế là đủ rồi, anh đang muốn bóp cổ em à?” Ôn Tần Khê phàn nàn khi cổ áo y được buộc chặt che kín toàn bộ xương quai xanh.

Khước Nhiên Triết không ngừng nói: "Ngoan nào, lát nữa đến chỗ anh, anh sẽ băng bó vết thương cho em.

"
"Ừm!" vị hoàng đế đã đứng đằng sau họ được một lúc nói.

Các thành viên trong bang hội và Mạch Châu đã chào hoàng đế nhưng không dám làm phiền khoảnh khắc yêu đương của hoàng thái tử.

Cả hai lúng túng thừa nhận sự hiện diện của ông và Khước Nhiên Triết háo hức chạy trốn cùng Lâm Tĩnh Tạ ngay lập tức.

"Cha, con đi chăm sóc cho Lâm Tĩnh Tạ.

" Hắn vội vàng nói, nắm lấy khuỷu tay Lâm Tĩnh Tạ, chuẩn bị chạy trốn như một đứa trẻ chạy trốn bài tập.


“Không, Lâm Tĩnh Tạ có thể đi cùng Mạch Châu, con phải ở lại đây giải quyết chuyện này,” ông nói, nhưng Khước Nhiên Triết trừng mắt nhìn ông, cố gắng mạnh tay với cha mình, “Cho dù con có nhìn ta như vậy, con cũng sẽ không đi đâu cả.

" Hoàng đế chợt đau đầu khi nhận ra khả năng cao con trai mình sau này sẽ bị gà mái.

"Anh ở lại lo mọi việc, em đi trước đợi anh, được không?" Ôn Tần Khê hỏi cẩn thận gỡ bàn tay đang khiến Lâm Tĩnh Tà cảm thấy ngứa ngáy ra.

Khước Nhiên Triết bằng cách nào đó đã ngoan ngoãn đồng ý với đề nghị của Lâm Tĩnh Tạ mà không phản đối.

“Chỉ cần em hứa sẽ đợi anh là được,” hắn nói với đôi mắt sáng ngời mong đợi.

Được rồi, nếu Lâm Tĩnh Tạ bỏ chạy, hắn vẫn có thể bắt được y, nhốt vào cung điện.

Đây là quá trình suy nghĩ của hắn đang hướng tới mặt tối ngoan ngoãn của mình.

"Em hứa," Lâm Tĩnh Tạ nói trước khi bước đi.

Khước Nhiên Triết nhìn y rời đi như thể khắc sâu hình ảnh này vào lòng và chỉ dừng lại khi bóng dáng y cuối cùng cũng biến mất.

***
Đối với một người vừa trải qua một làn sóng cảm xúc, Ôn Tần Khê tương đối bình tĩnh.

Y tắm rửa để xoa dịu cơ bắp đau nhức và cẩn thận băng bó vết thương trước khi mặc áo choàng trắng như tuyết chuẩn bị đi ngủ.

Y đã có một ngày dài mệt mỏi chỉ mong được ngủ ngon, nhưng Ôn Tần Khê lại không thể ngủ được vì y đã hứa sẽ đợi Khước Nhiên Triết.

Ngay khi y đang ngồi xem loạt phim do Jolie giới thiệu để tránh buồn ngủ, Mạch Châu đang phấn khích xuất hiện và đặt hai chiếc bình sứ lên bàn ngay trước mặt y.

.


Bình Luận (0)
Comment