Chứng Kiến Thần Thám

Chương 78

Edit: Cải Trắng

" Mọi người không cảm thấy có sự kỳ lạ trong camera ghi hình này sao? "

Khi nói chuyện, ánh mắt của Chúc An Sinh vẫn không rời khỏi màn hình. Cô nhìn nạn nhân ngã xuống, hơi thở dần dần trở nên yếu ớt, cuối cùng là tử vong. Dưới thân nạn nhân chầm chậm có máu lan ra. Mà cái người cầm súng vừa bắn nạn nhân còn nhân cơ hội này lấy luôn ví tiền của nạn nhân đi, lấy xong hắn lên xe và rời khỏi hiện trường. Trước khi trút hơi thở cuối cùng, nạn nhân còn cố gắng nghiêng đầu để nhìn cái gì đó, nhưng hắn không đủ sức nữa, Chúc An Sinh có thể thấy hắn vô cùng tuyệt vọng.

" Kỳ lạ? Chỗ nào kỳ lạ? "

Người cảnh sát hỏi lại, cậu ta cảm thấy khó hiểu. Chúc An Sinh tự mình tua lại đoạn video được ghi lại, cô tua tới đoạn nạn nhân sắp bị bắn, sau đó cô ấn phát chậm lại.

" Người bình thường khi bị bắn sẽ bị ngã về hướng ngược lại nên viên đạn bắn ra, nhưng nạn nhân trong vụ này thì sao? Đầu tiên, nạn nhân lảo đảo ngã về phía người trước mặt mình đang cầm súng, sau đó, do có vật cản là người trước mặt nên nạn nhân lại lảo đảo về phía sau. "

Qua lời giải thích của Chúc An Sinh, người cảnh sát mới phát hiện ra điểm kỳ lạ trong video, sau đó cậu ta hỏi: " Điều này thì thể hiện cho cái gì? "

" Cậu vẫn không phát hiện ra à? Lực sát thương của khẩu súng trong tay tên côn đồ kia không đủ để một phát đạn tạo thành một vết thương xuyên thủng. Mà sau khi nạn nhân ngã xuống thì sau lưng hình thành một vũng máu lớn, điều này có nghĩa là sau lưng nạn nhân cũng có vết thương. Mà vết thương này, theo như suy đoán của tôi thì cũng là do súng bắn. Điều này cũng giải thích được tại sao khi bị bắn người nạn nhân lại đổ về phía trước. "

" Vết súng bắn phía sau lưng? " Biểu tình của người cảnh sát vô cùng bối rối, nói: " Chúc tiểu thư, ý cô là trước khi nạn nhân chết vẫn còn một tên hung thủ nữa đang đứng ở sau lưng? Và tên hung thủ đó thì nằm ngoài phạm vi ghi hình của camera nên chỉ quay được cảnh nạn nhân bị súng bắn? "

" Đúng vậy, ý của tôi chính là như vậy. Báo cáo khám nghiệm tử thi đâu? " Chúc An Sinh hỏi, cô có phần hơi sốt ruột.

" Gần đây trong cục có khá nhiều vụ án cần khám nghiệm tử thi. Vụ án này mới xảy ra cách đây mấy tiếng, chúng tôi cũng nghĩ rằng vụ án đã rất rõ ràng rồi cho nên chắc vẫn chưa khám nghiệm tử thi đâu. "

Chúc An Sinh lắc lắc đầu, cô lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Geoffrey. Chờ tới khi đầu dây bên kia có người nhấc máy, cô mới biết, hóa ra Geoffrey và trợ lý Brian của hắn cũng đang ở cục cảnh sát. Theo như lời người cảnh sát ban nãy nói thì dạo gần đây ở cục cảnh sát New York cần phải khám nghiệm tử thi rất nhiều, cho nên tạm thời Geoffrey và Brian cũng được mời tới cục cảnh sát để trợ giúp trong việc khám nghiệm tử thi.

Cuối cùng, Chúc An Sinh cũng gặp được Geoffrey, Brian cùng với thi thể nạn nhân bị bắn súng.

" Đây là nạn nhân mà cô cần tôi khám nghiệm tử thi gấp. Tên nạn nhân là Bradley Ray Carver. " Geoffrey nói theo những gì ghi trong tài liệu.

" Tôi biết. " Chúc An Sinh gật gật đầu, đồng thời cô đưa mắt nhìn thi thể Bradley Ray Carver.

Ở trong đoạn video vừa rồi cô xem được, cô có thể thấy Bradley Ray Carver đang nằm trên đất với hơi thở mong manh, yếu ớt. Hắn đã chết khi còn rất trẻ tuổi, hắn cũng là một chàng thanh niên rất tuấn tú, giờ thì cô hiểu vì sao khi nãy mẹ hắn lại khóc lóc thảm thiết như thế.

" Cô phát hiện ra điều gì kỳ lạ sao? " Geoffrey nhìn về phía Chúc An Sinh, hỏi. Chúc An Sinh gọi hắn tới đây, chắc chắn là do cô đã tìm ra điều gì đó khác thường.

Chúc An Sinh đeo găng tay vào, cô đi tới và nâng thi thể Bradley Ray Caver lên. Sau đó cô thấy được vết thương do súng gây ra nằm ở phần eo nạn nhân.

" Cô muốn tôi kiểm tra miệng vết thương này sao? "

Geoffrey hỏi, nhưng đáp lại hắn chỉ là cái lắc đầu của Chúc An Sinh.

" Giúp tôi lật người Bradley lại. "

Chúc An Sinh nói với Geoffrey, cuối cùng hai người họ hợp lực lại mới có thể lật được người Bradley Ray Caver.

Vừa lật được người Bradley Ray Caver lại, ba người họ đã thấy được vết thương, Geoffrey bước lên quan sát hồi lâu, sau đó hắn mới đứng thẳng dậy, nói: " Đây cũng là vết thương do súng gây ra. Vết thương ở phía trước nạn nhân và vết thương ở phía sau này hiển nhiên không phải do cùng một khẩu súng gây ra. Vết thương do súng ở phần trước nạn nhân hẳn là do một khẩu súng ngắn bình thường gây ra, còn vết thương ở phần sau này hẳn là do một loại súng đặc biệt hơn tạo thành. Khẩu súng đó có thể là súng bắn tỉa, súng trường, hoặc là loại súng Desert Eagle*, chỉ có như vậy mới tạo thành vết thương lớn như này. "

(*)Desert Eagle: Là một loại súng ngắn bắn tự động, nòng lớn, vận hành bằng khí nén.

Chúc An Sinh đồng ý với phân tích của Geoffrey, hơn nữa, cô phát hiện ra vị trí vết thương ở sau lưng Bradley Ray Caver là ở ngay phần sau của tim. Điều này cũng giải thích được tại sao sau khi bị bắn Bradley Ray Caver đã tử vong ngay lập tức.

" Geoffrey, anh cứ khám nghiệm tử thi tiếp đi, tôi sẽ đi ra ngoài một chuyến. "

Vừa nói xong với Geoffrey, Chúc An Sinh đã xoay người rời đi. Sau khi xác nhận được suy đoán của mình, Chúc An Sinh ý thức được tính nghiêm trọng của vụ án này.

Sự thật là, Bradley Ray Caver không tử vong vì phát bắn của người xảy ra tranh chấp với hắn, đồng thời cũng lấy đi ví tiền của hắn. Lúc Bradley Ray Caver đổ người về phía trước cũng là lúc người trước mặt bóp cò, điều đó có nghĩa là phát súng của người đằng trước này không ảnh hưởng gì cả. Cái dẫn đến cái chết của Bradley Ray Caver là một khẩu súng khác, một khẩu súng có tính sát thương lớn hơn, tên hung thủ đó là một người có thể ngắm bắn chuẩn từ xa.

Nhưng điều khiến cho Chúc An Sinh cảm thấy khó hiểu là, tại sao hung thủ lại phải bắn chết Bradley Ray Caver? Chẳng lẽ người như Bradley Ray Caver cũng có kẻ thù sao?

Trước mắt, tạm thời đây không phải là vấn đề quan trọng, việc quan trọng hiện giờ là cô cần đem thông tin này nói ra bên ngoài. Bởi vì bây giờ đang có một tên tội phạm với tài ngắm bắn chuẩn ở cự ly xa đang ung dung ngoài vòng pháp luật.

Lúc Chúc An Sinh tới cục cảnh sát để thông báo chuyện này thì cô thấy tình hình trong cục cảnh sát vô cùng rối loạn. Vì thế, cô tóm một người lại để hỏi rõ tình huống.

" Đã xảy ra chuyện gì? "

" Lại có một vụ đấu súng xảy ra. "

Người cảnh sát kia vừa nói xong một câu đã vội vã rời đi. Nhưng mà đúng lúc này, trong nội tâm Chúc An Sinh như bị một viên đạn bắn trúng, ghim sâu vào trong lòng, không hiểu sao trong đầu cô lại hiện lên một ý nghĩ rất đáng sợ.

Chúc An Sinh tìm tới một người cảnh sát mà cô quen biết, lúc thấy được anh ta thì anh ta còn đang nói chuyện điện thoại. Qua lời nói anh ta, Chúc An Sinh cũng hiểu đại khái được tình huống xảy ra vụ án.

" Nơi xảy ra vụ án lần này là bên ngoài một quán ăn, nạn nhân trong vụ án này là một người phụ nữ cùng với con gái của cô ấy. Sau đó, những khách hàng khác nhìn thấy và chúng tôi được thông báo về vụ việc này. "

" Hung thủ thì sao? Có ai nhìn thấy hung thủ không? " Chúc An Sinh hỏi, giọng cô trở nên nôn nóng.

" Đây mới là điểm khiến mọi người khó hiểu, tuy mọi người nhìn thấy khẩu súng gây án nhưng không ai nhìn thấy khuôn mặt của hung thủ. "

" Hung khí mà hung thủ có phải là súng bắn tỉa ở cự ly xa không? "

" Xung quanh hiện trường vụ án không có tòa nhà cao tầng nào, khoảng không ở đó cũng rất rộng. Nhưng kỳ lạ không có bất cứ vị khách nào nhìn thấy hung thủ, đó đều là những tin do những cảnh sát đang khám xét hiện trường gửi về. "

" Thế thì nguy rồi!! "

Những lời này của Chúc An Sinh làm người cảnh sát kia có chút hoảng loạn, anh ta hỏi: " Làm sao thế? "

" Hôm nay, chắc là vảo khoảng chạng vạng tối, cũng có một vụ án đấu súng khác đã xảy ra. Bởi vì có camera theo dõi, cho nên tất cả mọi người đều cho rằng người bắn chết nạn nhân là người đã xảy ra tranh chấp với nạn nhân. Nhưng sau khi xem camera theo dõi xong, tôi đã phát hiện ra điểm bất thường. Vừa rồi tôi cũng đi kiểm tra thi thể, tôi phát hiện, trên người nạn nhân có một vết thương được gây ra bởi súng bắn tỉa ở cự ly xa và trong camera theo dõi cũng không ghi lại được hình ảnh của người bắn đó. "

" Cho nên, ý của cô là... "

Vị cảnh sát đó không dám nói ra suy nghĩ của mình, hắn hiểu, nếu như suy đoán của hắn là đúng thì rất có thể đây sẽ là một vụ án gây sóng to gió lớn trên toàn bộ thành phố New York.

" Đúng vậy, điều tôi nghi ngờ bây giờ chính là có một tên hung thủ đang dùng một cây súng bắn tỉa ngắm bắn từ xa, hắn đang điên cuồng gây án trong thành phố New York. "

Giống như đang có một thứ gì đó cố gắng chứng minh lời Chúc An Sinh nói là đúng, nên một người cảnh sát chạy tới, thở hồng hộc, nói: " Lại, lại xảy ra một vụ án nữa! "

Chúc An Sinh thấy trên gương mặt vị cảnh sát điều tra đó hiện lên vẻ nôn nóng, sợ hãi. Cô nghĩ, đêm nay ở New York sẽ không được yên bình.

**

Mãi tới hai giờ sáng, Chúc An Sinh mới lê tấm thân mệt mỏi trở về nhà. Lúc cô rời khỏi cục cảnh sát New York thì bên trong cục cảnh sát cũng đã xác nhận vết thương trí mạng của Bradley Ray Caver và hai nạn nhân sau đó là do cùng một khẩu súng gây nên.

Bây giờ, có vẻ như có một tên sát thủ bóng đêm đã ra đời. Tin tức trong đêm nay chắc hẳn sẽ bị cánh phóng viên liên tục xào nấu. Nhưng không ngờ, đêm nay ở New York lại là một đêm yên lặng nhất.

Chúc An Sinh không thể không thừa nhận, lúc nãy khi lái xe về nhà, cô càng cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh mình hơn. Tên hung thủ này thật sự rất đáng sợ, hắn giống như một linh hồn vất vưởng, có thể xuất hiện mọi lúc mọi nơi, sau đó nhẹ nhàng đặt tay lên cò súng, bóp một cái, một sinh mạng vô tội lại ra đi.

Ai cũng sợ chết, Chúc An Sinh cũng không ngoại lệ. Nhưng điều khiến Chúc An Sinh càng sợ hơn chính là mình lại chết đi một cách éo le, không có ý nghĩa.

Nếu Trì Trừng vẫn còn ở đây thì tốt rồi. Chúc An Sinh không nhịn được mà nghĩ đến, chắc là Trì Trừng cũng không đoán được, anh vừa đi khỏi New York một đêm mà nơi này lại phát sinh ra một sự kiện đáng sợ.

Thẳng tới khi cô đóng cửa nhà lại cô mới cảm thấy an tâm hơn chút. Căn phòng lớn cực kỳ yên tĩnh. Chúc An Sinh vô cùng mệt mỏi, cô đi vào phòng tắm, cô mong là dòng nước ấm có thể xua tan đi mệt nhọc ngày hôm nay của cô. Nhưng không ngờ, hình ảnh của Bradley Ray Caver lại hiện ra trước mắt cô.

Chúc An Sinh không quên được, cô không quên được hình ảnh khi Bradley Ray Caver lìa đời, cả người hắn dường như vô lực. Rõ ràng hắn là một người đàn ông anh tuấn khỏe mạnh, hắn có thể có một đời bình an hạnh phúc, nhưng tất cả đều tan biến ngay từ giây phút hắn ngã xuống.

Không lẽ đây chính là thứ gọi là vận mệnh?

Chúc An Sinh không muốn suy nghĩ quá nhiều về hình ảnh đó nhưng những hình ảnh đó cứ quanh quẩn mãi trong đầu cô không đi. Hình ảnh đó càng lúc càng được phóng to lên trong đầu cô, cô còn nhớ tới lúc đó Bradley Ray Caver mấp máy môi như muốn nói cái gì đó.

Hình ảnh Bradley Ray Caver cứ mấp máy môi hiện lên khiến cho Chúc An Sinh nhớ tới gần đây Trì Trừng cũng đang học khẩu hình.

Chúc An Sinh nhanh nhanh chóng chóng gội đầu xong, sau đó cô lấy khăn tắm bọc phần tóc ẩm ướt của mình lại và chạy tới thư phòng. Trong máy tính của Trì Trừng ở thư phòng, Chúc An Sinh tìm được video dạy khẩu hình mà dạo này Trì Trừng xem.

Chúc An Sinh nhìn chằm chằm vào video, sau đó cô bắt đầu nhớ lại từng cử động môi trong trí nhớ, cuối cùng, cô khó khăn mà nói ra được mấy từ:

" Buông cô ấy ra. "

" Báo cảnh sát đi. "
Bình Luận (0)
Comment