Chúng Ta Chia Tay Đi

Chương 8

Đào Dũ ở phía sau ngơ ngác nhìn bóng lưng Cổ Tri Vũ, thái độ lạnh lùng dứt khoát của Cổ Tri Vũ, cuối cùng đã khiến hắn hiểu được, hai người họ thật sự không còn cách nào cứu vãn rồi.

Nhận thức này khiến lòng Đào Dũ nguội lạnh, tuyệt vọng cùng cực.

Đúng là mình sai thật, mình chỉ nghĩ cho bản thân, mình tùy hứng làm xằng làm bậy, không để tâm đến cảm xúc của Cổ Tri Vũ, nhưng bây giờ mình đã biết sai rồi, tại sao ngay cả cơ hội sửa đổi không cho mình chứ, nếu như muốn chia tay, chia ba tháng chưa đủ lâu à… Tại sao không chịu đồng ý với mình, chẳng lẽ thật sự không còn yêu mình nữa… Cổ Tri Vũ không yêu mình, nhưng mình vẫn yêu Cổ Tri Vũ lắm mà… Hai người sắp phải chia tay, cuộc sống không có Cổ Tri Vũ sẽ là cuộc sống thế nào đây…

Đào Dũ ngồi một mình trong phòng tắm đầy hơi nước, chẳng biết từ bao giờ, mặt mũi đã đầm đìa nước mắt.

Lẳng lặng khóc tức tưởi một phen, nỗi đau trong lòng Đào Dũ mới vơi đi một chút, nhưng cảm giác tuyệt vọng vẫn hệt như lũ lụt nhấn chìm hắn. Hắn lóng ngóng nhìn xung quanh, không biết mình còn có thể làm gì để xoay chuyển mọi thứ. Đột nhiên, một luồng xung động bỗng trỗi dậy trong đầu, Đào Dũ đỏ mắt nhích người trong bồn tắm, rướn mông lấy vòi sen trên giá xuống.

Vất vả dùng chân sau và cánh tay đỡ tường để chống người đứng dậy, Đào Dũ rửa sạch mặt sau của mình từ trong ra ngoài, chẳng biết đã thoa bao nhiêu sữa tắm thơm ngào ngạt vào đó, ra sức chọc ngoáy. Hắn định bụng lát nữa đi dụ dỗ Cổ Tri Vũ, chịch một “phát kỷ niệm” cuối cùng, nói sao cũng nên để lại một hồi ức tốt đẹp cho đôi bên.

Lần này rửa mông phải nói là đau lưng nhức hông, Đào Dũ vểnh cặp mông ướt sũng, nhọc nhằn lết đến trước bồn rửa tay, kéo ngăn tủ định tìm gel bôi trơn và bao cao su.

Thấy gel bôi trơn, Đào Dũ lập tức nhíu mày, vẫn là cái chai mấy tháng trước dùng lần cuối, lúc đó chỉ còn thừa lại chút xíu, hắn đã nhắc Cổ Tri Vũ mua chai mới, sao qua mấy tháng rồi mà vẫn chưa mua?

… Chờ đã, đây là chai cũ à?

Đào Dũ tim đập như sấm! Vội vã lục hết bao cao su bên dưới ra, đếm lần lượt từng cái một! Mấy tháng trước lúc hắn đi là bảy, bây giờ cũng là bảy. Chỉ mẹ nó bảy cái! Không hơn cái nào, không bớt cái nào!

Lại liên tưởng đến thái độ khác thường của Cổ Tri Vũ trong thời gian qua, cộng thêm vừa rồi Cổ Tri Vũ dứt khoát kiên quyết như thế thật sự hơi quá tuyệt tình, không giống tác phong của Cổ Tri Vũ chút nào, chưa kể nét mặt quá lố của chú Dương và chị hắn lúc nói chuyện… Đào Dũ bỗng dưng giác ngộ, sáng tỏ thông suốt!

Đào Dũ vung cánh tay hất đống bao cao su vào bồn rửa, siết chặt nắm đấm! Cổ Tri Vũ khốn nạn, suýt nữa bị anh qua mặt rồi!

Nói muốn đi ngủ, dĩ nhiên Cổ Tri Vũ đâu ngủ được. Bây giờ hắn đang nằm trên giường nước tím rịm bập bềnh sóng xanh lén lút lăn qua lộn lại, hối hận suy xét liệu khi nãy mình có quá đáng lắm không. Sắc mặt Đào Dũ đúng là đau lòng tột độ, nản lòng thoái chí, Cổ Tri Vũ cũng không ngờ mình có thể ép Đào Dũ đến bước đó, hắn cứ tưởng đời này Đào Dũ sẽ không cúi đầu với ai, ngờ đâu Đào Dũ không chỉ nhận lỗi mở miệng níu kéo hắn, còn khóc ngay trước mặt hắn, khiến hắn suýt nữa nhịn không nổi nhào tới ôm Đào Dũ vào lòng vỗ về: “Tổ tông em đừng khóc, nhìn cái tướng lưng hùm vai gấu của em khóc thảm thiết thế này, lòng anh tan nát rồi”.

Chưa kể chân Đào Dũ còn bị thương kia kìa, mặc dù hắn nói dối rằng mình có việc gấp phải đi công tác, bỏ bê công việc và các đồng nghiệp, ngày nào cũng đến bệnh viện bám đuôi, còn nhờ y tá đổi cơm nước mỗi ngày của Đào Dũ thành cơm do mình nấu, nhưng Đào Dũ không có hắn chăm sóc rõ ràng sống không được tốt, cả người gầy mất một vòng, xót lắm chứ.

Chính hắn cũng sắp nhịn hết nổi, suốt ngày nhớ nhung Đào Dũ đến mất ăn mất ngủ, tối nay tìm đồng nghiệp bạn thân ra ngoài uống rượu giải sầu, về nhà lại bị Đào Dũ bắt ngay tại trận, đúng là thốn hết chỗ nói.

Nhìn tình hình hiện giờ, Đào Dũ hẳn đã biết sai rồi. Nói chung thấy đủ thì nên dừng, nếu ép Đào Dũ dữ quá, biết đâu lát nữa Đào Dũ xông tới dùng dao đâm chết hắn thật chứ chẳng đùa.

Cổ Tri Vũ nghĩ bụng, sáng sớm mai phải nói thẳng với Đào Dũ, đồng nghiệp đó là bạn tốt của hắn, là hắn cố ý tìm đến đóng kịch chọc tức Đào Dũ, mục đích là để Đào Dũ nếm thử mùi vị tan nát cõi lòng khi bị người yêu vứt bỏ, trưởng thành hơn hiểu chuyện hơn, biết trân trọng mình hơn. Chuyện này Cổ Tri Vũ đã đánh tiếng với chú Dương và chị Đào từ sớm, nói rằng mình sẽ nghĩ cách dạy dỗ Đào Dũ, có điều chưa nói cụ thể là cách gì thôi, đồng thời còn nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của chú Dương và chị Đào —— Nếu không sao hắn có thể trùng hợp bị “bắt gian tại giường” vào đúng hôm Đào Dũ về nhà chứ, tất cả đều nhờ chú Dương biết rõ lộ trình của Đào Dũ mật báo thôi.

Cổ Tri Vũ đang tính xem ngày mai nên diễn đạt thế nào, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân trong phòng khách đi thẳng về phía phòng ngủ. Đào Dũ ở ngay cửa không hề có ý định dừng lại, quả đoán đẩy cửa ra!

Cổ Tri Vũ giật thót, vội vàng nhắm mắt giả bộ ngủ! Đào Dũ làm gì còn tâm trạng làm bộ làm tịch với người nào đó, hắn nhấc chân vén chăn lên giường, thẳng tay tụt quần Cổ Tri Vũ xuống!

“Em làm gì vậy?” Cổ Tri Vũ níu quần ngủ gấu không buông, hệt như trai nhà lành sắp bị hấp diêm.
Bình Luận (0)
Comment