Chúng Ta Của Sau Này...

Chương 42


Công ty Núi đang có một cuộc cải tổ nhỏ, vậy nhưng cũng rất bận rộn, trên dưới đều tất bật.

Thế mà An Nhi lại lựa chọn vắng mặt ngay lúc này.

Việc cũ chưa xong việc mới đã đến tay, Thanh Nga trong lòng muốn gào thét, nhưng chỉ có thể nuốt xuống mà bày ra vẻ mặt lãnh đạm.

Không thể để người khác biết cô không vừa lòng hợp ý với quyết định của sếp tổng được.

Mấy ngày An Nhi nghỉ phép, sếp tổng toàn thân nặc mùi sát khí, hết thảy mọi người trong công ty cách xa ba tầng đến thở cũng không dám thở mạnh.

Thanh Nga thầm cho rằng có thể nguyên nhân là do mặt hàng limited kia nâng giá, hoặc là sold out nên mới khiến sếp tổng thẹn quá hoá giận như thế.

Hoặc khác nữa thì có thể là bọn họ đã bước vào giai đoạn yêu đương, con thuyền này không được thuận buồm xuôi gió, cho nên biểu cảm của sếp tổng mới như mưa giăng bão lũ như thế.

Chả trách An Nhi mấy ngày trời không chịu ló mặt đến công ty, chắc là giận hờn đến mức bỏ công bỏ việc để chống đối đây mà.

Thanh Nga càng ngày càng cảm thấy An Nhi thật lợi hại, cả sếp tổng cũng bị cô nàng thu phục, biến thành một người hoàn toàn khác.

Vậy nhưng, đến ngày hôm nay, sếp tổng mặt mũi hài hòa, thần thái rạng rời bước vào công ty, cứ như nắng hạn gặp mưa rào, như cây khô không chỉ được tưới nước mà còn được bón phân u rê.

Trời mới vào thu mà mặt mài sếp tổng hớn hở như tết đến xuân về vậy, khiến trên dưới công ty khó mà trở tay kịp.

Tổng giám đốc Trường Phong triệu tập các ban giám đốc cùng các trưởng phòng để mở một cuộc họp, triển khai tình hình hoạt động của công ty hiện tại.

Vì có vài vị trí thay đổi, nên công việc phân chia có chút rối loạn.

Giám đốc hành chính Mỹ Chi đề cập đến công việc của Thanh Nga ở phòng hành chính, tổng giám đốc lại làm như không nghe thấy, cố tình bỏ qua.

Dù Mỹ Chi trước nay là người khéo léo bắt nhịp nhất trong công ty cũng nhận thấy điều bất thường, không tiện nói thẳng trong cuộc họp.

Đợi khi bãi triều, cả Mỹ Chi và Thanh Nga đều được tổng giám đốc giữ lại.

Giám đốc Mỹ Chi không đợi Trường Phong mở lời, cô trực tiếp lên tiếng:
"Tổng giám đốc, anh trực tiếp điều Thanh Nga sang đây, phòng thị trường không ai coi ngó, bây giờ công việc trì hoãn thế này phải làm sao?"
Trường Phong không ngại lời chất vấn từ cấp dưới, nghiêm nghị đáp: "Như đã bàn bạc từ trước, An Nhi sẽ giữ vị trí này.

Có điều gần đây có một chút hiểu lầm, tiện đây tôi sẽ giải thích rõ."
Đoạn ghi hình được nộp lên cho cảnh sát là đoạn từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc quá trình nối mi, ngoài ra khi chị em Mỹ Phượng đến, và thời gian họ ở đó xuyên suốt chỉ thông qua lời khai mà nắm bắt, cho nên mới xuất hiện lỗ hỏng có lợi cho Ngọc Lam mà họ đều vô tình bỏ qua.

Hải Vinh thực hiện thao tác trích xuất toàn bộ đoạn camera có mặt chị em Mỹ Phượng của toàn bộ Spa, thu vào một cái USB, ngoài ra còn sao chép và lưu vào hệ thống mạng bản gốc không thể xóa, phòng trường hợp phát sinh ngoài ý muốn.

USB chứa tất cả video được trích xuất sẽ giao cho Vĩ Hoàng đại diện thay mặt phía Ngọc Lam mang đến trực tiếp đặt vào tay người phụ trách chính của vụ án này.

Việc đã xong đâu vào đấy, Hải Vinh rời đi đầu tiên, còn lại bốn người Khải Lộc, Vĩ Hoàng, An Nhi và Ngọc Lam.

Vĩ Hoàng có chút lúng túng khi gặp An Nhi.

Sau khi cô xuất viện, mỗi lần anh đến công ty Núi đều không gặp được cô, phương thức liên lạc càng khó tìm được.

Đến Minh Anh, anh đã năm lần bảy lượt tìm cách gặp mặt còn chẳng thể diện kiến được, An Nhi thì càng khó hơn nữa.

Khi đến đây là An Nhi đi cùng với Ngọc Lam, rồi mới gọi ba người kia đến, khi về thì Khải Lộc đề nghị đưa Ngọc Lam về, An Nhi liền bơ vơ.


Nhân lúc Ngọc Lam chưa lên tiếng đồng ý với Khải Lộc, Vĩ Hoàng đã chớp lấy thời cơ đưa An Nhi về.

Chẳng ai kịp phản ứng thì An Nhi đã bị đẩy lên chiếc mô tô đỗ ngoài cổng Spa.

An Nhi chưa từng ngồi lên mấy chiếc xe kiểu này, nên không được thoải mái.

Nguyên nhân chính là nếu không bám vào người ngồi đằng trước, cô sẽ bị gió thổi bay luôn.

Năm mươi hay trăm cân thì cũng như nhau, tốc độ của mô tô không phải đùa đâu, không khéo đều bay phấp phới như diều hết cả đấy.

Nhớ lại năm xưa cô từng ngồi sau xe đạp của Vĩ Hoàng đi học trong mấy tháng trời, bây giờ ngồi trên chiếc mô tô này có muốn cũng không hoài niệm nổi luôn ấy.

Gió sắp đánh tét mặt cô ra rồi.

An Nhi ngại ngùng, cả người đơ cứng, cố tìm cách bám thật chặt nhưng hạn chế va chạm với người ngồi trước hết mức có thể.

Biết là rất khó nhưng cô vẫn cố gắng.

Đoạn đường dài không đến mười lăm cây số, mà cứ như mười lăm ngàn dặm vậy, thật khổ sở.

Vĩ Hoàng không đưa An Nhi về nhà Ngọc Lam lấy xe, mà ghé vào một quán cà phê đoạn giao giữa quận B và quận S.

Khi xuống xe An Nhi chật vật mãi mới leo xuống được, không khác gì bộ dạng hai lúa lúc tìm cách xuống xe của sếp tổng ở siêu thị.

Vĩ Hoàng không cười cô, còn vươn cánh tay mạnh mẽ ra dìu cô xuống xe: "Cẩn thận."
An Nhi lúng ta lúng túng chỉnh sửa lại quần áo, vuốt gọn tóc tai: "Sao lại đến đây?"
"Dù sao cũng còn sớm, chúng ta vào nói chuyện một chút đi." Vĩ Hoàng nói rất tự nhiên, rồi đi một mạch vào trong.

Nước uống đã được mang ra một lúc, Vĩ Hoàng vẫn chưa mở lời nói câu gì, An Nhi càng lúc càng không được thoải mái.

Đối diện với ánh nhìn khó hiểu của Vĩ Hoàng, An Nhi cứ nhớ tới lý do Ngọc Tư chạy ra đảo mà khó chịu không nhịn được.

"Anh không đi tìm Ngọc Tư à?"
Vĩ Hoàng sửng người vài giây rồi đáp: "Tôi không liên lạc được với cô ấy."
"Không liên lạc được thì phải tìm cách chứ? Rõ ràng là anh không có lòng muốn tìm."
"..."
Nói chưa được ba câu đầu An Nhi đã nghi ngút khói.

Ngọc Tư đáng thương của cô đáng lẽ không nên bị vướng vào chuyện này.

Cô ấy xứng đáng nhận được tình cảm tốt đẹp hơn.

Đối với Vĩ Hoàng, những năm không gặp An Nhi, ấn tượng về cô ngày xưa chính là yên tĩnh, trầm tư, sau khi gặp lại cô trở nên kiêu hãnh và xa cách.

"Anh có biết Ngọc Tư hiện đang ở đâu không?"
Không thấy Vĩ Hoàng đáp lời, còn có ý né tránh, An Nhi lập tức hiểu ra anh là biết mà cố tình làm ngơ.

Cô không buồn nói đến anh nữa, càng không muốn xen vào chuyện của hai người họ.

An Nhi tựa người vào ghế, di tầm nhìn đến chỗ khác.

Kể từ ngày anh bỏ đi, giao tình giữa hai người đã xấu đi thấy rõ.


"Em ghét bỏ tôi vì Ngọc Tư à?"
"..."
"Minh Anh cũng nhìn tôi không thuận mắt.

Mọi người đều cho rằng tôi là người xấu à?"
"..."
Giọng Vĩ Hoàng trầm đục: "Thật ra ngày xưa tôi vì thẹn quá hóa giận, nên mới bỏ đi."
"..." Điều này đã nằm trong dự đoán của cô từ đầu rồi.

Anh lại nói tiếp: "Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Bởi vì lần đó là lần đầu tiên tôi thích một người, cũng là lần đầu tiên bị từ chối, cảm giác khó chấp nhận được."
An Nhi không hiểu khi không anh lại nhắc đến chuyện đó làm gì.

Cô không quan sát biểu cảm của anh, nghe qua giọng điệu dường như đang rất buồn.

"Cho đến bây giờ, tôi vẫn như có gai trong lòng, không cách nào tháo gỡ được."
"..."
"Gặp lại em, tôi không hiểu điều gì cứ thôi thúc tôi muốn gặp lại em thêm nhiều lần khác.

Tôi muốn tìm gặp em dù không biết để làm gì."
"Vĩ Hoàng, anh có biết mình đang nói gì không thế? Bạn gái anh vì hiểu lầm chuyện của anh và tôi mà chạy ra biển rồi, anh còn ở đây bình thản cùng tôi nhắc kỉ niệm xưa à?"
"..." Vĩ Hoàng nhất thời không thể đáp lại, anh đực mặt nhìn cô, miệng muốn nói cũng chẳng mở ra được.

An Nhi lườm anh một cái, rồi thu về dáng vẻ xa cách, đến tức giận cũng lười: "Người anh nên tìm gặp là bạn gái của anh, không phải tôi."
Nói xong, An Nhi đứng bật dậy, mang túi xách vào vai, kiêu ngạo bước ra khỏi quán cà phê, mặc kệ cơn mưa chiều xối xả, thấm đẫm vào người, để lại Vĩ Hoàng một thân suy tư, không còn tâm tư đuổi theo hay giữ lại.

Mưa như trút nước, An Nhi một mình bơ vơ giữa ngã ba đường, cảm giác phẫn uất lại dâng tràn trong nháy mắt.

Đáng lẽ cô không nên trông đợi vào người bạn cũ này sẽ nói lời nào tốt đẹp.

Cô còn định cùng anh bàn bạc giải thích cho Ngọc Tư hiểu, khiến họ hóa giải hiểu lầm, cải thiện tình cảm.

Thật không ngờ là cô đã suy nghĩ quá đơn giản.

Hoặc là cô đã đánh giá sai vị trí của mình trong lòng người khác.

Khoan đã, cô và Vĩ Hoàng cũng đâu tính là tình sâu nghĩa nặng, đâu nhất thiết phải bám lấy không buông như vậy làm gì?
Có nghĩ còn chẳng dám nghĩ Vĩ Hoàng trong lòng vẫn còn thích cô.

Cô đâu có ảo tưởng đến thế, mà Vĩ Hoàng cứ làm cho cô ảo tưởng.

Năm xưa cô thẳng thắn nói lời như đấm vào mặt người ta như thế, người ta không ghét bỏ cô thì thôi, còn đi thích cô được à?
Thử nghĩ mà xem, cho dù cô và Vĩ Hoàng gặp lại trong tình trạng đôi bên đều độc thân, thì cô dám cam đoan rằng cô sẽ chẳng bao giờ cân nhắc đến việc cùng anh vẽ tiếp đoạn tình dang dở năm xưa đâu.

Mưa ngâu ban sáng đã chuyển dần thành mưa bão buổi xế chiều, An Nhi đứng bên vệ đường không đón được chiếc taxi nào, cũng chẳng có bác xe ôm nào chịu hành nghề vào lúc giông tố thế này.

Người cô ướt như chuột lột, đành dùng cái túi mà cô đã bấm bụng cắn một phần tư tiền lương tháng trước ra mua đem che lên đầu để tránh bị mưa xé rách mặt ra.

Rất nhanh, một chiếc xe trông khá quen mắt dừng ngay chỗ An Nhi.


Người bên trong không chần chừ, mở cửa xe, ôm cô đặt vào trong xe.

Mọi thứ diễn ra nhanh như một cái chớp mắt, An Nhi chưa kịp định hình sự việc thì bản thân đã được choàng lên một chiếc áo vest có mùi hương quen thuộc.

"Sao lại ra nông nỗi này?"
Đã tận mắt thấy rồi còn cố tình hỏi để chọc quê cô nữa à? An Nhi líu ríu đáp như không đáp: "Em bị mắc mưa."
Trường Phong liếc xéo cô một cái: "Em định đứng đó đợi mưa tạnh nắng lên để ngắm cầu vồng à?"
"..." Người tốt bụng ai lại đi mốc họng móc hầu người khác như thế chứ?
"Sao không gọi ai đến đón? Giờ này taxi cũng đã về ăn cơm tối hết rồi.

Nếu tôi không đi theo em, chẳng biết em còn định tắm mưa đến khi nào."
Qua cách nói chuyện An Nhi nghe ra sếp tổng đang khó chịu với cô.

Cô đã chọc ghẹo lão hồi nào đâu.

Mà khoan, lão đi theo cô à?
"Anh đi theo em lúc nào thế?"
Trường Phong khịt mũi, thành thật nói: "Tôi thấy em ngồi sau xe của tay đua kia.

Sợ em ngã nên chạy phía sau hứng đấy."
"..." Lão cứ lúc thật lúc đùa, cô chả biết đường mà tiếp chiêu.

Có điều cách nói này sao cứ dậy mùi giấm chua vậy nhỉ: "Sếp tổng, vậy là anh theo dõi em à?"
Bộ mặt sếp tổng đen như dầu hắc, biểu cảm khó coi: "Tôi theo dõi em làm gì?"
Lại còn cái kiểu giận hờn vu vơ nữa kìa.

Cô đây ứ thèm dỗ đâu: "À, em quên mất, là anh chạy theo hứng em, không phải theo dõi em."
"..."
"Chẹp chẹp.

Tiếc là em không ngã để anh có cơ hội hứng lấy rồi."
"..."
"Có điều sếp tổng à, lần sau anh chạy xe mui trần còn may ra hứng được em.

Anh đóng nắp xe chặt như vậy, em nhảy lên mui xe của anh làm người nhện à?"
Trường Phong vốn dĩ đang giận, vậy mà ba câu đã bị cô chọc cho bật cười.

Anh quay sang nhìn An Nhi tóc tai rũ rượi, bị nước mưa dán sát vào má, anh đưa tay tém bớt số tóc về phía sau.

Khoan đã, sếp tổng thấy cô đứng đó cả buổi rồi mới xuất hiện, anh muốn đợi cô chịu khổ đủ rồi mới hiện ra như Bụt à? Cô không nguyện làm Tấm trong trường hợp này đâu.

"Sếp, sao anh thấy em chạy ra ngoài mà không lập tức chạy theo em luôn đi? Anh đợi em tắm xong hai cơn mưa mới xuất hiện để cười vào mặt em đó hả?"
Rõ ràng là cô tự làm tự chịu, nói đến câu thứ ba thì thành ra lỗi của anh rồi: "Tôi muốn đợi xem em có nhớ ra tôi không."
"Mưa đến mẻ đầu thì nhớ đến ai được chứ?"
"..."
An Nhi ôm chặt chiếc áo vest của sếp tổng, đưa mắt liếc nhìn anh, môi cô bất giác cong lên, hiện rõ một nụ cười hạnh phúc.

Nghĩ lại thì từ trước đến nay, sếp tổng luôn xuất hiện đúng lúc cô cần anh nhất.

Chẳng khác nào nam chính trong mấy bộ phim ngôn tình, nữ chính gặp nạn nam chính liền xuất hiện.

Chẳng cần biết anh vì sao lại có mặt kịp thời đến như thế, cô chỉ biết tâm tư của anh dường như luôn đặt ở chỗ cô.

Trong lòng An Nhi xuất hiện một luồng gió xuân, nhè nhẹ quấn lấy tâm hồn thiếu nữ của cô mà ấp iu, khiến cô thấy lòng mình an yên đến lạ.

An Nhi chưa từng nghĩ sẽ có người mang đến cho cô cảm giác này.

Cô nhìn sếp tổng thêm một lần, chầm chậm đưa tay sờ vào cánh tay anh, nắn nắn hai cái, đây đúng là thật rồi.

"Sao thế?"
"Không có gì.


Em chỉ muốn xác nhận một chút, xem có thật là anh không?"
Trường Phong khó hiểu bắt lấy bàn tay đang chực chờ thu về của cô: "Lạnh quá." Anh cũng nắn nắn tay cô hai cái rồi nói:
"Sau này đừng tùy tiện ngồi lên xe người khác nữa."
"..." An Nhi rất muốn bày tỏ, dù lão có thích cô đến mức nào, cũng không đến mức đăng ký độc quyền sở hữu như vậy được không? Cô còn chưa bằng lòng làm bạn gái lão nữa mà.

Xe dừng ở cổng Lâm Châu, Trường Phong hít một hơi sâu, giọng anh trầm ấm:
"Sau này gặp chuyện gì cũng phải gọi cho anh, được không?"
An Nhi cảm nhận được bàn tay anh to lớn và ấm áp, bao trọn bàn tay nhỏ nhắn của cô trong lòng bàn tay.

Cô không rút tay về, vẫn để đó để từ từ cảm nhận xúc cảm dễ chịu này.

Cô cúi mặt, lí nhí đáp chỉ mình cô nghe thấy: "Được."
Gần đây Minh Anh và Hải Vinh mỗi người mỗi việc, bận tối mặt tối mài, không gặp nhau được quá ba lần.

Chỉ hận không thể phân thân để mau chóng xong việc.

Công việc của công ty sắp đánh cho Minh Anh tướng chết lính tan, lại thêm chuyện của Ngọc Lam khiến cô ăn ngủ không yên, hai mắt sắp thành hai hố đen vũ trụ mất rồi.

Mười giờ đêm, sau khi nhấn tổ hợp Ctrl+S rồi đóng tệp dữ liệu Kế hoạch vận hành hệ thống chuỗi sản xuất, Minh Anh gập laptop đẩy về một hướng, ngã chồm người lên bàn, cuối cùng cũng xong.

Bản kế hoạch này cô nghiên cứu mấy tháng nay rồi, bây giờ đã đi đến bước kết thúc quy trình làm việc, đợi đến buổi họp báo cáo tháng bảy cô sẽ trình lên tổng giám đốc Nguyễn Văn, chính là cha cô, để xin chữ ký nộp lên lãnh đạo cấp cao.

Gần đây xảy ra quá nhiều vấn đề, khiến cô gần như sức cùng lực kiệt.

Minh Anh thở dài mấy hơi, đã mấy ngày rồi không gặp Hải Vinh, cô còn chẳng có thời gian gọi điện thoại hỏi thăm tình hình phía Đại Dương, chẳng biết mọi thứ đã ổn thỏa chưa.

Cô biết con người Hải Vinh, người càng thân thiết anh càng sợ làm phiền, nhất là anh sợ làm phiền cô, bởi vì anh biết cô bận rộn chuyện của Vạn Hoa, nên chắc ăn sẽ không cho cô biết nếu có vấn đề xảy ra.

Hai người ở gần nhau, nhưng thời gian gặp nhau cũng chẳng có, đúng là ông trời trêu ngươi mà.

Bây giờ Minh Anh mới hiểu, khoảng cách địa lý không quan trọng, quan trọng là thời gian.

Trong những ngày bận rộn này, mỗi ngày Hải Vinh chỉ nhắc cô ăn sáng, ăn trưa, ăn tối, cô cũng đáp lại qua loa, hoàn toàn không có thời gian để bàn những việc khác.

Một loạt tiếng điện thoại đổ chuông vang lên, Hải Vinh từ trong đống giấy tờ lục ra được cái điện thoại đã bị vùi sâu, vội vã kề lên tai, dùng đầu vai kẹp lại, hai tay tiếp tục gõ máy tính:
"Alo, Minh Anh."
"Mọi thứ thuận lợi không?"
Đầu dây bên kia thở hắc một hơi, Minh Anh liền nhận ra vấn đề: "Sao thế? Có trở ngại gì sao?"
"Phía Thái Hà muốn anh đẩy nhanh thời gian thành lập công ty.

Họ muốn dự án phải được ra mắt vào tháng Chín."
"Cái gì?" Minh Anh hoảng hốt ngồi bật dậy, quơ tay làm rơi chiếc laptop chứa bản nghiên cứu kế hoạch tâm huyết vừa mới làm xong còn nóng hổi chưa kịp thổi của cô vỡ vụn trên nền đất.

Tai bay vạ gió đúng là có thật.

Minh Anh khóc không ra nước mắt, bất lực cả người cũng ngã theo xuống sàn, điện thoại rơi lộp độp theo sau.

"Minh Anh? Xảy ra chuyện gì thế? Em có sao không? Đã xảy ra chuyện gì?"
Đợi ba giây không thấy cô lên tiếng, Hải Vinh lập tức bỏ mặc mọi thứ, tung cửa chạy bộ từ khu Hồng Minh ngược đường sang khu Tân Minh.

Khi đến nơi, Hải Vinh đập cửa rất lâu mới thấy Minh Anh ra mở cửa.

Anh luống cuống ôm chầm lấy cô vuốt v.e, nét sợ hãi in đậm trên gương mặt anh: "Em sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?"
Minh Anh như đã đạt đến cực hạn, cả người như cọng rau muống bị bứt khỏi đất mà đổ sập vào người anh: "Công sức đổ sông đổ bể hết rồi."
Hải Vinh nâng cô lên, mang đặt vào phòng khách, tầm mắt lướt qua chiếc bàn làm việc ở cạnh cửa ban công, bên dưới là một mớ hỗn độn.

Minh Anh không cam tâm, hai mắt đỏ gây: "Anh có cứu nó được không?"
Mấy khi được nhìn thấy Minh Anh của năm xưa làm nũng làm nịu cầu mong sự giúp đỡ của anh.

Hải Vinh đi đến nhặt chiếc laptop đã nát bét lên, xem xét một lượt, rồi mang đến trước mặt cô, bất lực nói: "Bây giờ tổ ngành có sống lại cũng không cứu nỗi đâu em à.".

Bình Luận (0)
Comment