Chúng Ta Đã Ly Hôn Rồi

Chương 16

Tôi cứ ngơ ngơ ngác ngác như thế mà ở lại nhà Kỷ Minh Khải.

Rồi rồi, công nhận là tôi có hơi ỡm ờ thật, Kỷ Minh Khải chỉ nói một câu “Đã trễ lắm rồi" là tôi liền thuận theo lời hắn "Với cả có vẻ không dễ bắt taxi."

Hắn hỏi tôi: "Trường em có đi kiểm tra phòng không?"

Tôi trả lời: "Không đâu."

Thế là tôi bị hắn giữ lại, mặc dù tôi chả rõ hắn có ý gì. Nhưng tôi đoán có thể mẹ tôi đã nhờ vả hắn chăm sóc cho một đứa đi học xa nhà như tôi.

Nhà hắn chỉ có một cái giường, Kỷ Minh Khải hình như định ngủ chung với tôi thì phải. Vẻ mặt hắn kiểu “chứ còn sao nữa”, còn tôi cũng thản nhiên vờ như không. Vốn dĩ có gì to tát đâu chứ, bạn thời thơ ấu ngủ chung trên một cái giường thì chết ai nào?

Với cả chúng tôi đâu phải kiểu quan hệ mờ ám gì, còn chưa được tính là bạn thân ấy.

Chỉ đơn giản là ngủ lại một đêm thôi, tôi tự an ủi mình như vậy rồi cầm đồ ngủ của hắn đi vào phòng tắm.

Tôi lặng lẽ dùng khăn của hắn lau mặt, lúc ngẩng đầu nhìn vào gương thì phát hiện mặt mình đã đỏ như con tôm luộc rồi. Tôi vội vàng treo lại khăn lên giá để đồ, có cảm giác mình đang chột dạ như một tên trộm vậy.

Hắn vẫn đang ngồi trước bàn gõ phím, hình như hắn đang làm đồ án tốt nghiệp thì phải. Tôi lên giường nằm trước, chần chăn cho thật kỹ rồi ngẩn ngơ ngắm nhìn bóng lưng của hắn.

Tôi cứ cho rằng mình sẽ phấn khích đến nỗi không ngủ được, ai dè còn chưa đợi được Kỷ Minh Khải lên giường thì tôi đã ngáp ngắn ngáp dài rồi. Đến khi Kỷ Minh Khải vén chăn đi ngủ thì tôi đã ngáy khò khò, tay còn đè lên chăn ngăn không cho hơi lạnh lùa vào nữa. Kỷ Minh Khải chỉ đành dùng một góc chăn xíu xiu còn lại.

Một đêm say giấc nồng.

Tôi bị tiếng đồng hồ ầm ĩ của Kỷ Minh Khải đánh thức, ngay lúc còn đang mơ màng chưa tỉnh ngủ hẳn tôi duỗi tay duỗi chân vươn vai một cái thật dài, nhưng không hiểu sao tôi có cảm thấy giường cứ cộm cộm, đùi còn đụng phải cái gì đó cứng cứng nữa.

Tôi mở mắt ra, lập tức tỉnh cả người.

Tôi đang đè lên dính vào người Kỷ Minh Khải như một con gấu koala.

Trên vai áo Kỷ Minh Khải không biết dính phải thứ gì đó, hình như là nước miếng của tôi thì phải.

Tôi đứng phắt dậy, ai dè lỡ chân đá vào người Kỷ Minh Khải một cái. Thế là tôi nhanh tay lẹ chân ôm quần áo của mình vọt vào phòng tắm trước khi hắn tỉnh lại.

Tôi hành động như mới làm xong “chuyện ấy” vậy đó, tôi nhìn mình từ trên xuống dưới một lượt, xác định giữa hai đứa chả có cái quái gì xảy ra cả. Cơ mà lúc đánh răng tôi phát hiện ra môi trên của mình hơi sưng, tôi bèn chạy ra hỏi Kỷ Minh Khải: “Sao môi em lại sưng lên thế này?"

Kỷ Minh Khải đang mặc quần áo, hắn liếc nhìn tôi rồi vô cùng bình tĩnh nói: "Đêm qua em nằm đè lên người anh, miệng vô tình đập vào vai nên sưng lên."

"Ồ." Tôi tin hắn mà chả nghi ngờ tẹo nào, sau đó quay vào trong đánh răng tiếp.

Kỷ Minh Khải dẫn tôi đi ăn sáng, lúc tôi đang vất vả vật lộn với cái bánh bao súp gạch cua thì Kỷ Minh Khải đột nhiên trầm giọng nói: "Sau khi tốt nghiệp anh sẽ ở lại đây."

Tôi suýt nữa thì bị sặc: "Ở lại đây sao? Để làm gì cơ?"

"Khởi nghiệp."

"Hả? Anh không về kế nghiệp gia đình à? Chắc bố mẹ anh sẽ không đồng ý đâu nhỉ?"

Kỷ Minh Khải liếc tôi một cái: "Sao, em muốn thừa kế à?"

Tôi gượng gạo cười: "Anh cứ đùa em làm gì?”

"Môi trường ở đây rất thích hợp để khởi nghiệp, bạn bè của anh đa số cũng ở lại đây."

"Ồ được quá ha, em tin nhất định anh sẽ thành công thôi."

Kỷ Minh Khải chẳng để ý tới lời cổ vũ mà chỉ nhìn tôi, sau đó đưa cho tôi tờ khăn giấy bảo tôi lau dầu trên miệng đi.

Sau này lúc tốt nghiệp đại học tôi vốn định ở lại thành phố A giống Kỷ Minh Khải, nhưng mà mẹ lại bắt tôi phải về quê. Nhưng không ngờ một tháng sau Kỷ Minh Khải cũng quay về, hắn chuyển trụ sở công ty mình về lại đây.

Sau đó hắn cầu hôn tôi, tôi đồng ý, mọi thứ diễn ra cứ như một giấc mộng.

Bình Luận (0)
Comment