Chúng Ta Không Phải Chia Tay Sao

Chương 52

Đã cuối thu.

Ngoài cửa sổ gió bắc gào thét, thổi cửa kính rung lên ầm ầm.

Cửa sổ dày kín mít, nhưng vẫn có gió lùa vào từ khe hở, chui vào cổ áo Tần Đồng, mang theo từng đợt lạnh lẽo.

Lạnh quá.

Tần Đồng bất giác rùng mình, hai tay ôm chặt trước ngực.

Cậu mặc quá ít, ở thư phòng lúc nãy còn đỡ, mà bây giờ chỉ đứng bên cửa sổ một lát, đã cảm thấy toàn thân lạnh thấu xương.

Đứng thêm một lát nữa, Tần Đồng thật sự không chịu nổi, xoay người trở về bàn làm việc.

Trong đầu suy nghĩ vẫn còn rối bời.

Điều hòa ổn định ở 25 độ, cơ thể Tần Đồng rất nhanh ấm lên, cậu ngồi xuống ghế, trong đầu lại lặp đi lặp lại cuộc điện thoại vừa rồi.

Lúc gọi điện thoại tràn đầy ấm ức, bây giờ bình tĩnh lại, Tần Đồng bắt đầu cảm thấy có chút hối hận.

Hoàn cảnh trưởng thành của Trình Trạch Sơn như thế nào, Tần Đồng biết rõ hắn là người không giỏi ăn nói, không biết cách biểu đạt, vì sao cậu cứ phải yêu cầu hắn đối xử thẳng thắn thành thật với mình?

Lý trí dần dần trở lại.

Nhưng trong lòng vẫn còn một chút khó chịu——

Bọn họ quen biết nhau bao nhiêu năm rồi, cậu đã không còn giấu giếm gì với Trình Trạch Sơn, vì sao không thể yêu cầu Trình Trạch Sơn thành thật với mình?

Tần Đồng không hề muốn biết chuyện riêng tư của Trình Trạch Sơn, chỉ là muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu thực sự có chuyện gì không hay, Tần Đồng không hy vọng Trình Trạch Sơn một mình gánh vác.

Đang miên man suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, Tần Đồng tức khắc ngẩng đầu, người gọi đến không phải người cậu nghĩ.

Im lặng một lát, Tần Đồng khẽ thở dài, nghe điện thoại: "Sao vậy, trưởng khoa Cao?"

"Tiểu Tần này, tôi thấy trong văn phòng vẫn còn một ít đồ của cậu, hôm nào cậu đến thu xếp đi." trưởng khoa Cao nói được nửa câu, bỗng nhiên ý thức được không đúng, giọng chậm lại một chút, nói: "Sao vậy Tiểu Tần? Tâm trạng không tốt sao? Hay là bị bệnh? Sao tôi nghe giọng cậu có vẻ buồn vậy?"

"Không có gì, trưởng khoa, tôi..." Tần Đồng theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng lời đến bên miệng lại đổi giọng: "Tôi... Tôi muốn hỏi chú một vấn đề."

trưởng khoa Cao: "Cậu nói đi."

Tần Đồng: "Tôi có một người bạn..."

trưởng khoa Cao: "Nói đi, cậu với Trình Trạch Sơn lại làm sao?"

Tần Đồng ngạc nhiên hỏi: "Sao chú biết là tôi với Trình Trạch Sơn?"

"Thật đúng à? Tôi đoán mò." trưởng khoa Cao vui vẻ, cười ha hả giải thích: "Bất quá nghĩ lại cũng đúng, có thể làm thằng nhóc cậu nửa đêm còn tơ tưởng, cũng chỉ có Trình Trạch Sơn thôi."

"Được rồi, tôi không giấu chú, đúng là chuyện của bọn tôi." Tần Đồng không còn gì để nói, thành thật thừa nhận, giọng có vẻ rầu rĩ: "Bọn tôi hôm nay cãi nhau rồi trưởng khoa."

"Nói đi, lần này lại là chuyện gì xảy ra?" trưởng khoa Cao rất bất đắc dĩ nói: "Hai cậu hôm nay thất thường hợp tan, thật sự không yêu đương sao?"

"Đã bảo là không có rồi, lừa chú tôi là chó con," Tần Đồng bĩu môi, không trực tiếp trả lời câu hỏi của trưởng khoa Cao, chỉ hỏi ngược lại: "trưởng khoa, chú thấy quan hệ giữa tôi và Trình Trạch Sơn thế nào?"

"Cái này chẳng phải là câu hỏi vô nghĩa sao? Hai cậu tốt đến mức chỉ thiếu điều nói yêu thôi." trưởng khoa Cao cười khẩy một tiếng, hiển nhiên rất khinh thường việc trả lời câu hỏi của Tần Đồng: "Bằng không sao tôi có thể đoán được cậu đang buồn rầu vì cậu ấy?"

"Tôi cũng cảm thấy quan hệ của bọn tôi cũng được, không nói gì khác, ít nhất coi như là bạn bè quen biết bao nhiêu năm." Tần Đồng vừa rối rắm tìm từ, vừa cười khổ nói: "Cũng không biết vì sao, Trình Trạch Sơn làm chuyện gì cũng thích giấu tôi, giống như xem tôi là người ngoài cần phải đề phòng vậy."

trưởng khoa Cao suy nghĩ một lát, thử dò hỏi: "Có lẽ cậu ấy... sợ cậu lo lắng?"

"Tôi đương nhiên lo lắng, nhưng anh ấy không nói thì tôi không lo lắng sao?" Tần Đồng quả thực bị chạm trúng chỗ đau, thao thao bất tuyệt: "anh ấy không nói cho tôi thì tôi ngược lại càng khó chịu, không chỉ lo lắng anh ấy gặp phải chuyện phiền phức gì, mà còn phải tốn tâm tư đi đoán rốt cuộc anh ấy gặp phải chuyện phiền phức gì."

"Cái này quả thật là Tiểu Trình không đúng, gặp chuyện không thể cứ một mình gánh vác," trưởng khoa Cao rất tán thành lời Tần Đồng, hơi suy nghĩ một lát, lại hỏi ngược Tần Đồng: "Bất quá những lời này cậu đã nói với Tiểu Trình chưa? Cậu ấy có biết vì sao cậu giận cậu ấy không?"

"Tôi đương nhiên chưa nói rồi, tôi nói với anh ấy cái này làm gì?" Tần Đồng giọng hậm hực nói: "Tôi với anh ấy quen biết bao nhiêu năm rồi, anh ấy chính là cái tính đó, tôi nói anh ấy cũng sẽ không đổi."

"Cho nên cậu liền ở đây tự mình giận dỗi à?" trưởng khoa Cao cười, trêu ghẹo cậu: "Tiểu Tần của chúng ta ngày thường không phải rất nhanh mồm nhanh miệng sao, sao lúc này ngơ ngác như vậy, tự mình ở đây giận dỗi?"

Tần Đồng nháy mắt nhíu mày: "Tôi chỗ nào ngơ ngác?"

"Cái đó không phải trọng điểm!" Giọng trưởng khoa Cao cao hơn một chút, một lát sau lại thở dài: "Tôi không có ý đó, Tiểu Tần, tôi cảm thấy cậu ở đây giận dỗi cũng vô ích, chi bằng nói chuyện với cậu ấy cho đàng hoàng."

Tần Đồng bĩu môi, nói: "Tôi đã nói rồi, nhưng anh ấy không sửa."

"Không sửa thì lại nói, vẫn không sửa thì tiếp tục nói," giọng trưởng khoa Cao nghiêm túc hơn một chút: "Mặc kệ là bạn bè hay người yêu, luôn phải có quá trình hòa hợp, mà quá trình hòa hợp này đòi hỏi sự biểu đạt, cậu ấy muốn biểu đạt, cậu cũng muốn biểu đạt, hiểu không?"

Tần Đồng dựa vào bên cửa sổ, an tĩnh nghe trưởng khoa Cao lải nhải, bỗng nhiên cảm thấy có chút ngưỡng mộ: "trưởng khoa, chú khéo ăn nói như vậy, quan hệ với vợ nhất định rất hòa thuận nhỉ?"

"Ai da, cũng tàm tạm thôi," trưởng khoa Cao cười hắc hắc, giọng vẫn rất đắc ý: "Chủ yếu là vợ tôi nghe lời tôi, việc lớn việc nhỏ trong nhà đều do tôi quyết định."

"Cao Thụy Bằng ông lại trốn ở ban công gọi điện thoại gì đấy hả?" Gần như đồng thời, một giọng nữ trung niên đầy khí lực từ phía sau trưởng khoa Cao truyền đến: "Tã giấy của cháu gái nên thay rồi, ông mau ra thay đi!"

"Ấy, bà xã, tới đây tới đây." Giọng trưởng khoa Cao lập tức mềm nhũn xuống, ông hạ thấp giọng, nói với Tần Đồng bên kia điện thoại: "Được rồi Tiểu Tần, cứ như vậy đi, tôi bận rồi, tạm biệt."

trưởng khoa Cao cứ thế liền mạch lưu loát cúp điện thoại, nghe tiếng tút tút trong điện thoại, Tần Đồng đứng bên cửa sổ đã lâu, trước đây luôn nghe trưởng khoa Cao khoe khoang trong văn phòng, nói vợ mình nghe lời hiểu chuyện, Tần Đồng lần đầu tiên biết, hóa ra là kiểu "nghe lời hiểu chuyện" này...

... Bất quá cũng tốt.

Tần Đồng nghĩ, ít nhất hai người là thật lòng yêu nhau.

-

Bên cửa sổ quá lạnh, Tần Đồng thật sự không chịu nổi, cuối cùng vẫn là trở về phòng.

Giọng trưởng khoa Cao vẫn văng vẳng bên tai, Tần Đồng đầu óc rối bời, không biết nên làm gì bây giờ, ngón tay tự động đưa ra quyết định, chính mình bấm số gọi cho Trình Trạch Sơn.

Nhưng ngay khoảnh khắc nhấn gọi, Tần Đồng lại không đành lòng mà ngắt cuộc gọi.

Âm thanh nhắc nhở hệ thống đột ngột vang lên: "Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."

Tần Đồng bỗng nhiên hoàn toàn ngây người, di động vẫn còn giữ bên tai, động tác cứng đờ, đứng thẳng tắp tại chỗ, một hồi lâu vẫn không buông tay.

Sao đột nhiên tắt máy chứ...

Trong đầu hỗn loạn, bỗng nhiên có một ý tưởng nhảy ra: Trình Trạch Sơn chẳng lẽ... đã chặn số cậu rồi?

Tuy rằng hệ thống báo "tắt máy", nhưng hình như vì nhà mạng thiết lập, có một số người sau khi bị chặn thì âm báo cũng là như vậy.

Trước đó Trình Trạch Sơn gọi cho cậu nhiều cuộc như vậy, Tần Đồng đều làm bộ không nghe thấy, cậu nghĩ nếu đổi lại là cậu, chắc chắn sẽ có chút tức giận.

Tần Đồng vẫn không cam lòng, lại gọi cho Trình Trạch Sơn hai cuộc nữa, vẫn là thông báo "thuê bao quý khách không liên lạc được", qua ống nghe di động, giọng nữ hệ thống có vẻ lạnh băng lạ thường.

... Xong rồi.

Lần này chơi lớn thật.

Vừa nãy còn đang một mình giận dỗi, lúc này Tần Đồng chẳng còn chút tính khí nào, cậu không thích Trình Trạch Sơn giấu diếm mình, nhưng so sánh ra, cậu càng sợ Trình Trạch Sơn giận.

Thậm chí Tần Đồng bắt đầu cảm thấy có chút hối hận, vì sao lúc đó cậu không nghe điện thoại của Trình Trạch Sơn? Bây giờ Trình Trạch Sơn giận, cậu đến dỗ cũng không biết nên dỗ thế nào.

Xóa xóa sửa sửa biên soạn hồi lâu, Tần Đồng rốt cuộc gửi tin nhắn đi, một tin rất dài, bong bóng tin màu xanh lục chiếm đầy màn hình, mà ngay khoảnh khắc gửi đi, Tần Đồng lo lắng chỉ một chuyện: Hy vọng Trình Trạch Sơn không chặn WeChat của mình.

Hình ảnh dấu chấm than màu đỏ trong tưởng tượng không hề xuất hiện, Tần Đồng thoáng thở dài, nhưng tin nhắn gửi đi lại như đá chìm đáy biển, một hồi lâu vẫn không có hồi âm.

Bầu trời dần tối sầm xuống, một khoảnh khắc nào đó, mặt trời lặn xuống đường chân trời, trước mắt mọi thứ đều tối tăm, như bị phủ lên một tầng sa màu xám đậm, cho người ta một cảm giác mơ hồ không thực tế.

Tần Đồng có chút không đợi được nữa, thử dùng WeChat gọi mấy cuộc điện thoại cho Trình Trạch Sơn, nhưng mỗi lần đều báo không thể kết nối, giống như sợi dây nhỏ giữa họ đã bị người lặng lẽ không một tiếng động cắt đứt.

Lạnh quá.

Sau khi trời tối, nhiệt độ không khí thấp hơn ban ngày vài độ, Tần Đồng trèo lên giường, rúc vào trong chăn, nhưng vẫn bị lạnh đến run cầm cập, thế nào cũng không ấm lên được.

Có lẽ không phải vì lạnh mà run, cậu chỉ cảm thấy mờ mịt, không biết nên làm gì bây giờ.

Không được, không thể cứ chờ đợi như vậy, Tần Đồng thay quần áo, vội vàng ra khỏi nhà, cậu muốn đến nhà Trình Trạch Sơn tìm hắn.

Trình Trạch Sơn không ở nhà thì cậu sẽ chờ hắn ở cửa.

Vừa xuống lầu, ra khỏi thang máy, Tần Đồng va phải một người đàn ông đi ngược chiều, xương quai xanh mạnh mẽ đập vào vai đối phương, phát ra một tiếng trầm đục.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi..." Tần Đồng cúi người xin lỗi, cậu vẫn cúi đầu, tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy ống quần và mũi giày đối phương, nói xong đã muốn đi, bỗng nhiên bị người kéo tay giữ lại: "Tần Đồng, em muốn đi đâu?"

Tần Đồng bỗng nhiên sững người một chút, giọng nói này thật sự quá quen thuộc, hình như là...

Theo giọng nói ngước mắt lên, Tần Đồng thế nhưng thật sự thấy được bóng dáng trong tưởng tượng, Trình Trạch Sơn đang kéo một chiếc vali lớn đứng trước mặt cậu.

Vào thu, thời tiết ven biển đã rất lạnh, mà Trình Trạch Sơn hiển nhiên là từ nơi khác vội vã chạy tới, trên người hắn chỉ mặc một chiếc áo hơi mỏng, có vẻ không hợp với mùa thu hiu quạnh mà lạnh lẽo ven biển.

Tuy rằng dựa vào giọng nói đoán được thân phận người tới, Tần Đồng hoàn toàn không ngờ Trình Trạch Sơn sẽ đến, cậu cứng đờ đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn mặt Trình Trạch Sơn, lại cúi đầu nhìn bàn tay Trình Trạch Sơn đang nắm cánh tay mình, còn tưởng rằng đây là do cậu quá lạnh mà sinh ra ảo giác.

"Đang nghĩ gì ngẩn người vậy? Sao thấy anh mà không nói gì thế?" Hai người cứ giằng co như vậy một hồi lâu, sau đó vẫn là Trình Trạch Sơn lên tiếng trước, hắn buông một tay khỏi vali, khua khua trước mặt Tần Đồng, nói: "Nhìn chằm chằm anh làm gì? Mặt anh có gì bẩn sao?"

Tần Đồng rốt cuộc phản ứng lại, trực tiếp tiến lên ôm chặt lấy Trình Trạch Sơn, hai tay ôm hắn đến gắt gao, như thể Trình Trạch Sơn mọc cánh, tùy thời sẽ bay khỏi vòng tay cậu vậy.

"Anh... anh đi đâu vậy?" Giọng Tần Đồng có chút rầu rĩ, hỏi hắn: "Anh đi công tác sao? Sao không nói với em một tiếng?"

"Xin lỗi, đi vội quá, quả thật chưa kịp nói, lát nữa anh sẽ giải thích với em." Trình Trạch Sơn an ủi vỗ nhẹ lưng Tần Đồng, nửa trêu chọc hỏi cậu: "Còn em thì sao, cứ thế vội vã ra cửa, là định đi tìm anh trai tốt nào đây?"

Bình Luận (0)
Comment