Nhân viên mới tên là Hách Thừa Vũ, cũng xuất thân là bác sĩ lâm sàng, sau đó chuyển sang công ty công nghệ sinh học Mạch Sinh, gần như cùng thời điểm vào làm với Tần Đồng.
Thời gian hắn công tác lâm sàng không nhiều, kinh nghiệm trong công ty cũng không phong phú bằng Tần Đồng, nhưng có lẽ vì Tần Đồng học cử nhân lên thẳng tiến sĩ, tuổi có phần nhỏ hơn hắn, nên hắn luôn tự cho mình là tiền bối.
Lúc này vẫn còn đang họp, Đinh Thành Ngọc đang phát biểu trên bục, Tần Đồng ngước mắt, nhàn nhạt nhìn Hách Thừa Vũ, coi như không nghe thấy lời hắn nói.
Bốn mươi phút sau.
Hội nghị kết thúc.
Các đồng nghiệp tụm năm tụm ba rời đi, Hách Thừa Vũ cũng đứng dậy định đi, Tần Đồng lập tức tiến đến trước mặt hắn, gõ nhẹ lên bàn bên cạnh hắn, giọng điệu bình tĩnh nói: “Từ từ.”
Biểu tình Hách Thừa Vũ rõ ràng cứng đờ trong một giây, nhưng rất nhanh khôi phục như cũ, hắn nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội: “Sao vậy Tiểu Tần, tìm tôi có chuyện gì sao?”
Tần Đồng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, hỏi ngược lại: “Anh không biết tôi tìm anh làm gì sao?”
Sắc mặt Hách Thừa Vũ thoáng chốc trở nên khó coi, do dự một lát, hắn vẫn quyết định giả ngơ: “Hả? Tôi không biết? Ai bắt nạt cậu sao Tiểu Tần?”
“Được, anh không biết thì tôi nói cho anh.” Giọng Tần Đồng rất chậm, không hề có ý muốn nổi giận, nhưng lại mang theo một loại cảm giác không giận mà uy, “Vừa rồi chị Ngọc đang họp trên kia, ý anh nói tôi cấu kết với chị Ngọc là sao?”
“Tôi… tôi kia…” Hách Thừa Vũ lắp bắp, nhưng rất nhanh nghĩ ra lý do, giọng hắn cao lên tám tông, trong giọng mang theo vẻ nịnh nọt: “Ôi giời ơi, xin lỗi nha Tiểu Tần, tôi chỉ đùa thôi mà Tiểu Tần, thấy cậu đẹp trai quá, mấy chị em trong công ty thích, không có ý gì khác đâu, cậu đừng để bụng nha.”
“Lời đùa như vậy không buồn cười chút nào.” Tần Đồng quay đầu nhìn về phía sau, người trong phòng họp đã đi gần hết, nhưng vẫn còn lác đác vài người ở đằng xa, cậu lập tức bước về phía mấy người đó, nói: “Nếu anh nói đây là đùa, vậy hay là tôi mời mọi người trong công ty đến nghe một chút xem, để mọi người cùng nhau cười một phen.”
“Từ từ, Tiểu Tần…”
Hách Thừa Vũ vòng qua bàn, chắn trước mặt Tần Đồng, giọng điệu hoảng loạn: “Đừng mà Tiểu Tần! Tôi sai rồi, tôi sai rồi! Tôi xin lỗi cậu, tôi không nên nói cậu như vậy.”
“Không có lần sau.” Tần Đồng dừng bước, nhàn nhạt liếc hắn một cái, nói: “Lần sau nếu anh có gì bất mãn với tôi, cứ trực tiếp nói trước mặt tôi, không cần giở những trò vặt vãnh đó.”
Dù sao cũng là chuyện riêng giữa hai người, Tần Đồng không muốn làm ầm ĩ trước mặt đồng nghiệp khác, như vậy quá khó coi, cậu cũng không muốn vì chuyện này mà dây dưa lâu với Hách Thừa Vũ, quá ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.
“Sẽ không, sẽ không!” Hách Thừa Vũ lập tức giơ tay thề, vẻ mặt cười lấy lòng: “Tôi đảm bảo đây là lần cuối cùng, Tiểu Tần cậu tin tôi đi!”
Tần Đồng không tiếp tục dây dưa, lách người qua hắn, không quay đầu bước ra khỏi phòng họp, bóng dáng rất nhanh biến mất ở hành lang phía sau cánh cửa phòng họp.
Trong phòng họp, Hách Thừa Vũ vẫn giữ nguyên nụ cười cứng đờ trên mặt, hắn đứng tại chỗ, trừng mắt nhìn bóng lưng Tần Đồng một hồi lâu, lúc này mới thu hồi ánh mắt, khẽ hừ một tiếng, khó chịu nói: “Kênh kiệu cái gì chứ, tự coi mình là đại nhân vật hay gì.”
---
Tần Đồng thật sự không coi chuyện này ra gì, Hách Thừa Vũ xin lỗi là xong, Tần Đồng không nghĩ đến việc truy cứu. Nhưng Hách Thừa Vũ dường như không nghĩ vậy, sau này hễ có chuyện gì, hắn lại muốn bóng gió châm chọc Tần Đồng một phen.
Mới đầu Tần Đồng còn rất khó hiểu, nghĩ muốn nói chuyện rõ ràng với hắn, sau đó thì lười phản ứng. Hách Thừa Vũ người này thật sự là thùng rỗng kêu to, miệng thì nói rất mạnh mẽ, thực tế lại nhát gan đến không ngờ, thậm chí còn không dám đối diện với Tần Đồng. Tần Đồng chỉ cần liếc hắn một cái, hắn đã ỉu xìu cụp đuôi.
Ngoài ra, còn một nguyên nhân rất quan trọng, Tần Đồng bình thường công việc quá bận, có thời gian cậu thà đọc thêm mấy tài liệu chuyên ngành, mấy ca bệnh, hoặc là quấn quýt bên Trình Trạch Sơn một chút, thật sự không có thời gian chơi trò trẻ con này với Hách Thừa Vũ.
Ngày tháng cứ bình lặng mà trôi qua, chớp mắt, Tần Đồng đã vào làm ở Mạch Sinh được nửa năm. Trong nửa năm này, Tần Đồng trưởng thành với tốc độ chóng mặt, cũng dần bắt đầu tiếp xúc với một số dự án trọng tâm trong công ty.
Mạch Sinh là một thương hiệu lâu đời trong ngành sản xuất thiết bị y tế, từng có thời kỳ hoàng kim, nhưng sau đó vì phán đoán sai lầm về chính sách và mô hình, dồn hết lực vào một loại van tim cơ học. Giai đoạn đầu đã đầu tư rất nhiều nhân lực và tài chính, mất mười năm nghiên cứu phát triển, đến giai đoạn xin cấp phép đưa ra thị trường lại bị Cục Quản lý Dược phẩm từ chối, từ đó không thể vực dậy được.
Thực tế, công ty vẫn luôn không từ bỏ dự án này, đặc biệt là sau khi được tập đoàn Trình thị mua lại, đề án này đã không ít lần được đưa lên bàn thảo luận, nhưng trước sau vẫn không tìm được người thích hợp để tiếp nhận.
Hôm nay bộ phận y học triệu tập cuộc họp định kỳ, cuối buổi họp, Đinh Thành Ngọc lại một lần nữa nhắc chuyện cũ, nói hy vọng có người có thể tự tiến cử, hoặc đề cử người mà họ cảm thấy phù hợp.
Lời Đinh Thành Ngọc vừa dứt, Hách Thừa Vũ đột nhiên lên tiếng: “Đinh Tổng, tôi thấy Tần Đồng rất phù hợp. Chị nhiều lần khen cậu ấy trong các cuộc họp, có phải cũng nên cho cậu ấy một cơ hội thể hiện mình không?”
Đừng nhìn vẻ mặt tươi cười của Hách Thừa Vũ, trong lòng hắn rõ ràng không có ý tốt, lời nói mang theo ý châm chọc, ngấm ngầm muốn đẩy Tần Đồng vào chỗ khó.
Tiếp nhận loại dự án cũ này không phải là một việc tốt, làm tốt công lao phải chia cho người đi trước một nửa, làm không tốt thì hoàn toàn là vấn đề của bạn. Hơn nữa, dự án này thật sự đã đình trệ quá lâu, bây giờ khởi động lại chắc chắn sẽ đối mặt với rất nhiều vấn đề khó lường.
Biểu tình Tần Đồng có chút cứng đờ, cậu không sợ gánh vác trách nhiệm, chỉ là cảm thấy kinh nghiệm của mình còn non, sợ không đảm đương nổi trọng trách như vậy.
Đinh Thành Ngọc như nghe được lời hay ý đẹp, rất hứng thú gật đầu, quay đầu nhìn Tần Đồng, hỏi: “Sao nào, Tiểu Tần, đã có người tiến cử em rồi, em có hứng thú thử một lần không?”
Hách Thừa Vũ khoanh tay, vắt chéo chân, vẻ mặt nhàn nhã nhìn Tần Đồng, bộ dạng muốn xem cậu bẽ mặt. Tần Đồng nghiến răng, đáp: “Không vấn đề gì chị Ngọc, lát nữa họp xong em sẽ đến văn phòng tìm chị.”
Không phải vì những lời của Hách Thừa Vũ, hắn nghĩ thế nào cũng không quan trọng, nhưng có nhiều người như vậy đang nhìn trong hội nghị, Tần Đồng không thể không nể mặt Đinh Thành Ngọc.
Hội nghị kết thúc, Tần Đồng đi theo Đinh Thành Ngọc vào văn phòng. Sau khi đóng cửa phòng lại, cậu lập tức nói: “chị Ngọc, chuyện dự án van tim kia, em hy vọng chị xem xét lại…”
“Xem xét cái gì?” Đinh Thành Ngọc đi đến trước bàn ngồi xuống, từ trong ngăn kéo lấy ra một tập tài liệu dày cộp, giơ tay đưa cho Tần Đồng: “Tiểu Tần, đây là một số tài liệu về dự án đó, em về xem trước đi, nhanh chóng viết một bản báo cáo giao cho chị.”
Hách Thừa Vũ tiến cử Tần Đồng chỉ vì muốn xem cậu bẽ mặt, nhưng Đinh Thành Ngọc rõ ràng là nghiêm túc. Tần Đồng không có bất kỳ quyền lựa chọn nào, trực tiếp bị sắp xếp tiếp nhận dự án này.
Thậm chí Tần Đồng cảm thấy Đinh Thành Ngọc đã sớm có tính toán này, dù Hách Thừa Vũ không nhảy ra trong cuộc họp định kỳ, Đinh Thành Ngọc cũng sẽ trực tiếp chỉ định Tần Đồng tham gia, mà hành động của Hách Thừa Vũ ngược lại vừa vặn hợp ý cấp trên.
Sau một thời gian, Tần Đồng trở về trạng thái bận rộn như lúc mới vào công ty, thậm chí còn bận hơn, bởi vì không có bất kỳ ai có thể chỉ đạo cậu.
Tối nay tan làm, Tần Đồng không về nhà, tìm một chỗ ngồi trong quán cà phê gần công ty, vừa uống ly cà phê đá kiểu Mỹ đắng ngắt để tỉnh táo, vừa không biết đã sửa đi sửa lại bản kế hoạch thư bao nhiêu lần.
Chiếc điện thoại di động đặt bên cạnh bàn bỗng nhiên rung lên một chút.
Trình Trạch Sơn: 【 Em tan làm chưa? Khi nào em về? 】
Để Trình Trạch Sơn không lo lắng, Tần Đồng đã mấy ngày không làm việc ở thư phòng nhà nữa, nhưng hiệu quả rõ ràng không tốt, dù sao hai người sớm chiều ở chung, trạng thái của Tần Đồng thế nào Trình Trạch Sơn đương nhiên có thể cảm nhận được.
Tần Đồng hớp một ngụm cà phê đá, trả lời hắn: 【 Sắp xong rồi, em về ngay đây 】
Trình Trạch Sơn: 【 Sắp là bao lâu? Ngay là khi nào? 】
Trình Trạch Sơn: 【 Lần nào em cũng nói vậy, nhưng có lần nào em về sớm đâu? 】
Tần Đồng đặt cốc cà phê xuống, hai tay ôm điện thoại, trả lời hắn: 【 Đừng nóng giận mà bác sĩ Trình, em thật sự sắp xong rồi, rất nhanh sẽ về! 】
Trong khoảng thời gian này, vì chuyện công việc, hai người đã có không ít mâu thuẫn nhỏ, chủ yếu là Trình Trạch Sơn vô cùng bất mãn với cường độ làm việc của Tần Đồng, hy vọng cậu có thể từ bỏ dự án vừa mới nhận.
Tần Đồng đương nhiên biết Trình Trạch Sơn là vì tốt cho mình, sợ mình vất vả. Thực ra chính cậu cũng cảm thấy mệt mỏi, nhiều lần đã gần như không chịu nổi nữa, nhưng vẫn cố gắng giữ vững ý kiến của mình. Không nói đến việc Đinh Thành Ngọc tin tưởng cậu thế nào, nếu đã mạnh miệng hứa hẹn với Trình Thế Xương, Tần Đồng dù thế nào cũng phải làm ra chút thành tích.
Trình Trạch Sơn chậm chạp không trả lời, Tần Đồng sợ hắn thật sự giận, lại cẩn thận thử dò xét: 【 Bác sĩ Trình? Anh trai? Đừng không để ý đến em mà anh, em biết anh tốt nhất! 】
Hai người ở bên nhau một thời gian, khả năng làm nũng của Tần Đồng rõ ràng tăng lên, đã có thể mặt không đổi sắc mà nói ra những từ trước đây khó có thể mở lời.
Trình Trạch Sơn không trả lời tin nhắn của cậu, mà trực tiếp gọi điện thoại. Tần Đồng vừa nghe máy, đã nghe thấy giọng Trình Trạch Sơn có phần lạnh nhạt: “Hay là bỏ đi, Tần Đồng, đừng làm ở đó nữa.”
Tần Đồng trong lòng kinh hãi. Việc Trình Trạch Sơn nói cậu từ bỏ dự án đã khiến cậu khó xử lắm rồi, bây giờ hắn lại muốn cậu từ chức, điều này quả thực cậu không thể chấp nhận. Cậu nắm chặt điện thoại, vội vàng nói: “Sao lại bỏ? Đừng bỏ mà, em làm ở đó không phải rất tốt sao?”
“Rất tốt? Mỗi ngày tăng ca đến rạng sáng là rất tốt? Vì áp lực công việc quá lớn mà trộm khóc sau lưng anh là rất tốt?” Trình Trạch Sơn cười lạnh một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ nổi giận với Tần Đồng, khẽ thở dài: “Anh biết em sợ Trình Thế Xương phản đối chuyện của hai chúng ta, anh sẽ đi tìm Trình Thế Xương nói chuyện, anh mới là con trai ông ta, có gì cứ nhằm vào anh.”
“Không được, không được, tuyệt đối không được.” Điều này còn khiến Tần Đồng khó chịu hơn cả lời đề nghị vừa rồi. Dù biết Trình Trạch Sơn không nhìn thấy, Tần Đồng vẫn không nhịn được lắc đầu: “Trình Thế Xương là người thế nào anh không phải không biết, ông ta chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha anh như vậy đâu!”
Giọng Trình Trạch Sơn lại bình tĩnh: “Vậy anh cũng không thể nhìn em cứ tiếp tục như vậy được. Em bây giờ chẳng khác nào đang đùa giỡn với chính cơ thể mình, em là bác sĩ, biết sẽ có hậu quả thế nào, anh không hy vọng một ngày nào đó nhìn thấy em trong phòng cấp cứu hoặc ICU.”
Tần Đồng cắn môi, biết Trình Trạch Sơn nói là thật, nhưng vẫn cảm thấy không cam lòng: “Nhưng em thật sự không muốn bỏ cuộc như vậy, Trình Trạch Sơn, làm ơn cho em thêm chút thời gian được không?”
“Bao lâu?” Giọng Trình Trạch Sơn nhàn nhạt hỏi: “Một tuần? Một tháng? Em cho anh một thời gian cụ thể.”
“Một tháng, chỉ một tháng thôi.” Tần Đồng nghiến răng nói: “Nếu một tháng sau dự án này vẫn không có bất kỳ tiến triển nào, em sẽ tự mình đi tìm chị Ngọc, trong thời gian ngắn cũng không nhận loại dự án lớn này nữa. Nhưng nói trước, anh không được đi tìm Trình Thế Xương, không nhận dự án này em vẫn có thể nhận dự án khác, em sẽ từ từ làm, được không?”
Trình Trạch Sơn không nói gì thêm, chỉ bất đắc dĩ cười cười: “Thôi được, anh biết không ngăn được em, cũng không định thật sự đi tìm Trình Thế Xương. Chỉ cần em đừng ngày nào cũng liều mạng như vậy là được, anh cho em thêm một tháng.”
Cúp điện thoại, Tần Đồng không cảm thấy nhẹ nhõm chút nào. Thời gian còn lại cho cậu rất ít, nhưng nhiệm vụ trên đầu không hề nhẹ bớt, thậm chí vì có quá nhiều vấn đề tồn đọng, cậu hoàn toàn không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Sao vậy chàng trai?” Bỗng nhiên một giọng nói vang lên, Tần Đồng ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông trung niên tóc đã hoa râm đứng bên cạnh cậu, cười tủm tỉm nhìn cậu nói: “Tôi thấy cậu ngồi đây mấy hôm rồi, ngày nào làm việc cũng rất nghiêm túc, sao vừa nghe điện thoại xong, lại bắt đầu nhăn nhó thế kia?”