Chúng Ta Không Phải Chia Tay Sao

Chương 60

Sau câu "Không khó" của Trình Trạch Sơn, Tần Đồng hờn dỗi hắn mấy ngày liền, cứ rảnh là lại lấy ra trêu chọc, ra vẻ "hận dân học bá", thực ra chỉ là đùa thôi. Trình Trạch Sơn là bạn trai cậu, Tần Đồng ước gì hắn giỏi giang hơn nữa.

Nhưng ngoài trêu đùa, trong lòng Tần Đồng vẫn có chút băn khoăn. Dù sao Trình Trạch Sơn cũng từng có "tiền án", Tần Đồng sợ hắn không thật lòng với mình, sợ có chuyện gì lại cứ giữ trong lòng.

Trình Trạch Sơn ngoài miệng thì cười cười cùng Tần Đồng nói chuyện pha trò, nhưng trong lòng lại có chút khó chịu, dốc hết sức muốn chứng minh bản thân. Ai mà vui vẻ khi bị bạn trai nghi ngờ năng lực chứ? Chẳng khác nào nghi ngờ hắn "không được" ấy?

Dự án bên chỗ giáo sư Hình tiến triển thuận lợi, Trình Trạch Sơn cứ rảnh là lôi tiến độ dự án ra cho Tần Đồng xem, kể cho cậu nghe dạo này mình làm những gì, hệt như con công xòe đuôi khoe mẽ với bạn đời.

Tần Đồng vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, thật không ngờ vị bác sĩ Trình lạnh lùng cao ngạo ngoài mặt còn có một mặt như vậy. Nhưng thấy Trình Trạch Sơn quả thật làm việc đâu ra đấy, cậu cũng dần yên tâm.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đã đến cuối năm. Dự án của Trình Trạch Sơn gần như hoàn thành, còn Tần Đồng thì bận túi bụi.

Theo lệ thường công ty, cuối năm nào cũng phải tổng kết công tác năm cũ, rồi dựa vào tình hình thực tế để lên kế hoạch cho năm tới. Tần Đồng tuy không đến mức bận tối tăm mặt mũi như hồi làm dự án kia, nhưng tăng ca vẫn là chuyện khó tránh khỏi, có vô số việc vặt vãnh cần xử lý.

Thế là, vị bác sĩ Trình thích chứng minh bản thân lại có thêm một sở thích mới: những hôm không trực đêm, hắn luôn thích đi đón người yêu tan làm.

Vốn Trình Trạch Sơn còn định làm chút đồ ngon bồi bổ cho Tần Đồng, nhưng bị cậu nghiêm khắc từ chối. Từ lần tận mắt chứng kiến Trình Trạch Sơn làm ra cái nồi đen sì không ra hình thù gì kia, vì tính mạng của cả hai và sự an toàn của cả căn nhà, Tần Đồng vĩnh viễn tước đoạt quyền vào bếp của Trình Trạch Sơn.

Còn chuyện đến đón cậu tan làm thì Tần Đồng không thể từ chối, chẳng có lý do gì để từ chối cả, mà cậu cũng hoàn toàn không muốn từ chối. Sau một ngày bận rộn, không gì có thể xoa dịu trái tim mệt mỏi hơn việc tan làm là có thể nhìn thấy người yêu luôn ở trong tâm trí.

Đêm nay Tần Đồng không may mắn, sau khi tan làm còn phải ngồi lì ở bàn làm thêm mấy tiếng đồng hồ. Nhưng may mắn là Trình Trạch Sơn rảnh, sớm đã đến đón cậu. Hắn sợ làm phiền công việc của Tần Đồng nên không lên lầu, chỉ nhắn tin cho cậu rồi ngồi ở quán cà phê dưới lầu chờ Tần Đồng tan làm.

Mười giờ tối.

Màn đêm đã buông xuống từ lâu, đèn đường hai bên sáng rực, ánh sáng hắt xuống mặt đất vẫn ảm đạm, chỉ chiếu sáng được một khoảng nhỏ.

Trên đường chẳng còn mấy người, cả con phố trở nên lạnh lẽo. Tần Đồng kéo thân thể mệt mỏi xuống lầu, từ xa đã nhìn thấy Trình Trạch Sơn đang ngồi bên cửa sổ quán cà phê.

Trình Trạch Sơn quả không hổ danh là cuồng công việc, lúc chờ người yêu tan làm cũng không quên công việc, trước mặt hắn bày chiếc máy tính. Nhưng hắn gần như lập tức nhận ra Tần Đồng đã đến, ngước mắt nhìn cậu qua cửa kính quán cà phê.

Xung quanh tối om, ánh đèn quán cà phê càng thêm sáng rực. Trình Trạch Sơn ngồi dưới ánh đèn, vẻ mặt ôn nhu dịu dàng, khiến mọi căng thẳng trong ngày của Tần Đồng đều tan biến.

Tần Đồng nhanh chân bước vào quán cà phê, đợi Trình Trạch Sơn thu dọn đồ đạc xong, hai người vừa nói vừa cười đi về phía bãi đỗ xe ngầm.

Khi cửa thang máy sắp đóng lại, bỗng có người ở ngoài cửa hô lớn: "Chờ chút, đừng đóng cửa!"

Giọng nói ngoài cửa có chút quen tai, nhưng Tần Đồng chưa kịp phản ứng lại. Cậu giơ tay ấn nút mở cửa thang máy, cánh cửa kim loại chậm rãi mở ra, sau cánh cửa là một bóng hình quen thuộc.

Là Hách Thừa Vũ.

Vẻ mặt Tần Đồng hơi cứng đờ, thật không ngờ đụng phải người này ở đây. Mà động tác của Hách Thừa Vũ cũng khựng lại một chút.

Một lát sau, Hách Thừa Vũ khẽ cười một tiếng, nụ cười giả tạo nhìn Tần Đồng nói: "Khéo thật Tiểu Tần, lâu rồi không gặp, cậu vẫn đẹp trai như vậy."

Lần hội nghị thường kỳ đó, Hách Thừa Vũ tiến cử Tần Đồng trước mặt Đinh Thành Ngọc, vốn là muốn xem Tần Đồng thành trò cười , không ngờ không thành, Tần Đồng ngược lại còn được thăng chức tăng lương.

Sau khi hoàn thành dự án kia, Tần Đồng chuyển sang một văn phòng lớn độc lập, còn Hách Thừa Vũ vẫn làm mấy công việc tạp vụ. Tính ra, hai người quả thật không gặp nhau mấy lần.

Cảm nhận được sự địch ý trong lời nói của Hách Thừa Vũ, nhưng Tần Đồng lười so đo với hắn, chỉ tùy tiện đáp: "Lâu rồi không gặp anh Hách, tăng ca vất vả, anh về nhà sớm nghỉ ngơi đi."

" thái độ gì đấy hả?" Không ngờ Hách Thừa Vũ lại không chịu bỏ qua, vẻ mặt bất mãn đánh giá Tần Đồng từ trên xuống dưới, nói: "Sao, tổng giám đốc Tần nhà ta giờ phát đạt rồi, khinh thường đồng nghiệp cũ à?"

"Nếu anh cứ khăng khăng nghĩ như vậy thì tôi cũng chịu thôi." Tần Đồng vô cùng bất đắc dĩ, nhưng vẫn cố giữ thể diện đồng nghiệp cơ bản nhất, nói: "Nhưng anh Hách, hai chúng ta làm cùng một công ty, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, tôi không cần thiết phải chơi trò tâm cơ với anh."

"Cậu nói thế mà nghe được à, luận về tâm cơ ai chơi lại cậu?" Hách Thừa Vũ không chút kiêng dè dừng ánh mắt trên người Trình Trạch Sơn bên cạnh Tần Đồng, cười như không cười nói: "Sao, chán chơi với Đinh tổng, giờ lại trèo lên được anh chàng nào nữa đây? Vị này là quyền quý phương nào?"

Giữa mày Trình Trạch Sơn bỗng nhíu chặt, định nói gì đó, Tần Đồng lặng lẽ kéo kéo vạt áo hắn, ý bảo hắn để cậu tự giải quyết. Đây là chuyện giữa cậu và Hách Thừa Vũ, cậu không muốn Trình Trạch Sơn bị liên lụy vào.

Thang máy dừng lại, mở cửa, Hách Thừa Vũ đã nói xong những lời khó nghe, xoay người định đi. Tần Đồng nhanh chân bước lên hai bước, chặn đường Hách Thừa Vũ, vẻ mặt mang theo vài phần khó hiểu, nói: "Không phải, tôi thật sự không hiểu anh Hách, hai chúng ta không oán không thù, sao anh cứ nhằm vào tôi vậy? Tôi làm gì khiến anh không hài lòng?"

"Lời này không phải tôi nên hỏi cậu sao?" Hách Thừa Vũ lạnh lùng cười khẩy, ngước mắt trừng trừng nhìn Tần Đồng, đáy mắt hận ý không chút che giấu: "Rõ ràng chúng ta cùng nhau vào công ty, rõ ràng thâm niên của tôi chẳng kém gì cậu... Nếu không phải cậu nói lời ngon ngọt, được Đinh tổng thưởng thức, thăng chức, tăng lương, người ngồi ở văn phòng lớn độc lập kia rõ ràng phải là tôi mới đúng!"

"Anh lầm rồi, anh Hách à, cho dù không có tôi nói, mấy thứ này vốn dĩ không thuộc về anh." Tần Đồng bình tĩnh lắc đầu, thành khẩn nhìn Hách Thừa Vũ nói: "Anh muốn những thứ này đều chỉ là một kết quả, mà anh lại thiếu mất cái gốc rễ để 'kết quả' đó nảy mầm, vươn lên, đâm chồi, nảy lá."

Đứng trước mặt Hách Thừa Vũ, vẻ mặt Tần Đồng thản nhiên, cậu không hề sợ hãi sự nghi ngờ và chất vấn của Hách Thừa Vũ: "Tất cả những gì tôi có được hiện tại đều dựa vào nỗ lực của bản thân. Nhưng từ khi vào công ty đến giờ, anh Hách đã làm gì? Đi làm trễ, tan tầm sớm, họp thì vắng mặt... Những người cùng đợt với chúng ta đều đã bắt đầu tham gia nhiều dự án của công ty, chỉ có anh Hách vẫn làm những công việc lặt vặt bên ngoài. Chẳng lẽ bộ phận y học không thiếu người sao? Vậy lúc trước vì sao lại tuyển nhiều người như vậy?"

"Cậu... Tôi..." Hách Thừa Vũ hiển nhiên không ngờ Tần Đồng lại nói thẳng thừng như vậy, mặt hắn lúc đỏ lúc trắng. Tần Đồng tiếp lời: "Anh Hách, bản thân tôi cũng xuất thân là bác sĩ lâm sàng, tôi hiểu rõ việc chuyển từ bệnh viện sang doanh nghiệp sẽ có sự khác biệt lớn, sẽ có cảm giác lạc lõng không biết dựa vào ai. Nhưng anh không thể cứ mãi chìm đắm trong cảm giác hư vô đó. Nếu anh cần tôi giúp đỡ, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức."

"Tôi... Tôi mới không cần cậu giả vờ tốt bụng đâu!" Hách Thừa Vũ nghiến răng, đẩy mạnh Tần Đồng ra, chật vật lảo đảo tránh xa, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn cậu một cái.

Tần Đồng thở phào một hơi, quay đầu lại, phát hiện Trình Trạch Sơn đang nhìn mình với vẻ rất hứng thú, trong đôi mắt đen láy ánh lên vài phần ý cười.

Vừa rồi còn nhanh mồm nhanh miệng, lúc này gương mặt Tần Đồng đột nhiên đỏ bừng, vệt ửng hồng lan rộng ra sau tai, ngay cả vành tai cũng đỏ đến mức như sắp nhỏ máu.

Hai người quen biết nhau đã nhiều năm, nhưng trước mặt Trình Trạch Sơn, Tần Đồng rất ít khi thể hiện sự mạnh mẽ của mình. Cậu cảm thấy ngại ngùng, cũng sợ Trình Trạch Sơn cảm thấy mình quá hung dữ, quá cứng rắn, sợ hắn không thích.

"Kia... Kia cái gì..." Tần Đồng đảo mắt lung tung, vội vàng chuyển chủ đề: "Xe của anh đỗ ở đâu? Em hơi mệt, chúng ta nhanh về nhà thôi."

Trình Trạch Sơn gật đầu đáp: "Được."

Xe hắn đỗ không xa thang máy, hai người lên xe. Ngay khi Tần Đồng đóng cửa xe lại, Trình Trạch Sơn đột nhiên nắm chặt cổ áo cậu, nghiêng người hôn xuống.

Không gian trong xe nhỏ hẹp.

Trình Trạch Sơn hôn không chút kiêng dè, gần như muốn cướp hết không khí trong khoang miệng Tần Đồng, khiến cậu có một cảm giác choáng váng kỳ lạ.

"Ưm..." Tần Đồng hơi mở to mắt, muốn hỏi Trình Trạch Sơn chuyện gì xảy ra, nhưng Trình Trạch Sơn không cho cậu cơ hội, nuốt luôn cả tiếng rên rỉ vụn vặt của cậu.

Tiếng thở của Trình Trạch Sơn rất nặng, giọng nói cũng khàn khàn: "Lần đầu tiên, ừ, lần đầu tiên biết, em còn có một mặt như vậy..."

Tần Đồng nhất thời không phản ứng kịp: "Hả?"

"Thật quyến rũ." Trình Trạch Sơn nắm lấy tay Tần Đồng, dẫn đường tay cậu dọc theo háng hắn chậm rãi trượt xuống, ấn vào vị trí đang phồng lên, giọng nói càng khàn hơn: "Quyến rũ đến... khiến anh căn bản không thể khống chế được bản thân."

Ngón tay Tần Đồng bị nóng đến run rẩy một chút.

Tim cậu đập nhanh đến không chịu nổi, như muốn nhảy ra khỏi lồng ng.ực.

"Anh thích em như vậy sao?" Tần Đồng hỏi.

"Thích."

Trình Trạch Sơn đáp dứt khoát.

Giây tiếp theo, Tần Đồng dùng tay kia cởi dây an toàn vừa mới cài, sau đó xoay người ngồi lên đùi Trình Trạch Sơn, cúi xuống cắn vành tai hắn, lại nghịch ngợm thổi hơi vào tai hắn: "Vậy thì đừng khống chế, bác sĩ Trình, cho em biết... anh thích em đến mức nào."

...

Không gian trong xe quả thật nhỏ hẹp, hoàn toàn không đủ để hai người trưởng thành "làm việc".

Trình Trạch Sơn không thích bắt đầu vội vã như vậy, dùng tay giúp Tần Đồng giải quyết một lần. Đến khi Tần Đồng nói muốn giúp hắn, hắn chậm rãi ấn tay cậu xuống, ý vị sâu xa nhìn cậu cười, nói: "Không vội, chúng ta có rất nhiều thời gian."

Về đến nhà.

Trình Trạch Sơn gần như bế Tần Đồng vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đè lên người cậu, hôn lên làn da cậu từng tấc một, hoàn toàn không còn vẻ chậm rãi vừa nãy.

Từ phòng ngủ đến phòng tắm.

Rồi lại từ phòng tắm đến phòng ngủ.

Trong cơn mê man chao đảo, Tần Đồng cảm thấy mình như rơi vào vòng xoáy của biển sâu, cơ thể theo những con sóng cuồn cuộn không ngừng chìm nổi.

Sức lực bị vắt kiệt từng chút một.

Ở bên nhau lâu rồi, thể lực của Tần Đồng rõ ràng đã được cải thiện, đã có thể không cần Trình Trạch Sơn bế đi tắm nữa. Sau khi tắm xong nằm trên giường, eo Tần Đồng vẫn còn mỏi, nhưng có một cảm giác sảng khoái sau vận động đổ mồ hôi.

Đêm đã khuya, hai người tựa vào nhau, nói chuyện không đầu không đuôi . Khi Tần Đồng mơ màng sắp ngủ, chiếc điện thoại đặt ở đầu giường bỗng rung lên.

Là tiếng thông báo WeChat.

Điện thoại đặt ở phía Trình Trạch Sơn, Tần Đồng lười nhúc nhích, chỉ huy hắn lấy điện thoại cho mình, miệng thì bất mãn lẩm bẩm: "Ai vậy, muộn thế này còn nhắn tin."

Mở khóa màn hình, Tần Đồng nhìn thấy không phải một tin nhắn, mà là vô số tin nhắn liên tiếp.

Tin nhắn trên cùng là của Tần Như Nhạn gửi: 【 anh anh anh, anh mau lên Weibo xem đi, anh với anh rể lên hot search rồi! 】

Bình Luận (0)
Comment