Chúng Ta Là Người Một Nhà

Chương 13

Nếu hôm nay vạch trần ta là con gái tội thần, sẽ rất bất lợi. Triệu Tứ nương im lặng quá lâu, biểu tỷ phu của tên vô lại suýt chút nữa đã túm lấy vạt áo nàng mà chất vấn.

Ta nhìn qua, thấy người nhà của ta có chút căng thẳng. Bởi vì ta giấu diếm nên họ đã không lường trước được biến số từ Triệu Tứ Nương.

Thời vận, số mệnh, đều là như thế!

Chỉ nghe Triệu Tứ nương nhàn nhạt mở miệng: "Làm gì có ai sinh ra mà không có cha mẹ? Năm đó tổ phụ từng nói với ta rằng phụ thân của tẩu tử mất sớm. Còn về họ hàng khác, ta không rõ lắm. Tẩu tử từng nói nếu có cơ hội sẽ đi tìm thân thích, chắc là sau đó đã tìm được rồi."

Trong sảnh đột nhiên một trận hỗn loạn, nhưng rất nhanh, nha dịch đã áp giải ba nguyên cáo có ý đồ gây rối đi. Nghe nói hôm nay thông phán đại nhân cũng ở đây, không thể để Huyện lệnh mất mặt được nữa.

Trò hề kết thúc, ta không cần phải mang xiềng xích nữa, đám đông vây xem dần tản đi.

Đại ca, Tiểu muội và Đại nương xông lên vây quanh ta, không ngừng lải nhải "Gầy đi gầy đi rồi", "Bảo nhi của ta chịu khổ rồi".

Ta dở khóc dở cười, bị giam nhốt ba ngày, nào có khoa trương như chịu lao dịch ba mươi năm?

Đợi chúng ta thân mật xong, ta mới phát hiện Triệu Tứ nương vẫn chưa rời đi. Vừa rồi thoạt nhìn là những lời trung lập, nhưng đối với Triệu Tứ nương mà nói, chính là đang thiên vị ta.

Ta không biết nên nói gì với Triệu Tứ nương. Chào hỏi xã giao ư? Giữa chúng ta không có gì để nói. Cảm ơn nàng đã không vạch trần ta ư? Đối với người nhà họ Triệu, ta thật sự không thể nói ra lời cảm ơn.

Triệu Tứ nương mở miệng trước: "Xem ra tẩu tẩu đã tìm được người thân rồi, chúc mừng."

Ta gật đầu: "Ngươi không cần gọi ta là tẩu tẩu nữa. Bọn họ đều là người rất tốt."

Người nhà vây quanh ta về nhà.

Ta nghe Triệu Tứ nương lẩm bẩm: "Thật xin lỗi, bây giờ ta mới biết năm xưa tẩu tẩu có nỗi khổ không thể giãi bày."

Ta không quay đầu lại. Nàng và Triệu Nhị lang đều là những người đã bị ta chôn vùi trong ký ức.

Tiến về phía trước, rất hạnh phúc, không  đầu lại.

17

Về đến nhà, ta đã thành thật khai báo thân thế của mình, mọi người lại được dịp thổn thức.

Tiểu muội hỏi: "Có phải phụ thân của tỷ mang họ Liễu không? Từng là huyện lệnh của huyện An Dương, phủ Quảng Bình?"

Ta giật mình: "Sao muội biết?"

Chuyện đã đến nước này, mọi người đều không nguỵ trang nữa.

Tiểu muội nói với ta, chủ tử trước kia của nàng là một vị Hoàng tử điện hạ trong hoàng thành, những năm gần đây đang điều tra các vụ án tham ô, nhận hối lộ, đã thay mặt oan thần rửa sạch không ít oan uổng.

Phụ thân ta là một trong số đó.

Vì phụ thân ta không phải là quan lớn, nơi này lại cách xa kinh thành và nơi phụ thân ta nhậm chức, tin tức bị bưng bít, ta vẫn không hay biết.

Ta không còn là con gái tội thần nữa!

Vui mừng đến đầu váng mắt hoa. Ký ức thuở ấu thơ chợt ùa về: Phụ thân dắt tay ta đi dã ngoại, ông cõng ta trên cổ đi bái Phật, ta nghịch ngợm dùng mực làm bẩn thư từ của ông, ông bất đắc dĩ cười xoa mũi ta…

Ngôi nhà của ta, không biết có còn thuộc về ta nữa không? Ta khao khát trở về cố hương.

Đại ca như thấu tường tâm tư của ta, bèn hỏi: "Phủ Quảng Bình là một nơi tốt, chúng ta tới xem sao?"

Đại nương nói: "Ta đi lo liệu chút lộ phí, còn phải giải quyết vấn đề thân phận nữa."

Chiếc xe ngựa xa hoa dừng trước cửa. Vị Thông phán đại nhân đến từ phủ thành kia lại là con ruột của Đại nương.

Trượng phu của Đại nương đỗ đạt cao trong kỳ thi Hội, sau đó con đường làm quan hanh thông, đến tuổi trung niên đã làm đến chức Tri phủ một phương. Nhưng đột nhiên ông lại muốn cưới nữ tiên sinh dạy con gái làm bình thê.

Thì ra, đây là thanh mai trúc mã thời trẻ của ông, sớm đã mất đi trượng phu. Vừa hay ông được bổ nhiệm làm quan, bèn lấy danh nghĩa dạy dỗ con gái mà đón nàng vào cửa .

Trượng phu phụ bạc, mấy người con cũng nhận giặc làm mẫu thân, ép bà phải đồng ý. Đại nương cố gắng giữ dáng vẻ quý phái của một phu nhân nhà quan, ngoài mặt thì đồng ý nhưng càng nghĩ càng uất hận, đến nửa đêm thì phóng hoả, suýt chút nữa thiêu chết cả nhà.

Trượng phu trúng phong, thanh mai bị hủy dung.

Đại nương bị vu cho tội giết người, bị đẩy vào nhóm dân lưu tán, mặc kệ sống chết. Vì thiếu thuốc thang, lại thêm bệnh cũ từ những năm tháng lao lực tích tụ, bệnh tình cứ thế trầm trọng nên mới thành ra thế kia.

Thời gian qua được chăm sóc tử tế, giờ Đại nương cãi nhau mà khí lực dồi dào hơn hẳn rồi.

"Về thăm trượng phu cùng con cháu? Ngươi nào có mẫu thân? Mẫu thân ngươi sớm đã bị thiêu chết trong vụ hỏa hoạn kia rồi, ngươi gọi ta về nhà ngươi làm gì?"

"Không sắp xếp được thân phận cho ta phải không? Nữ phu tử của ngươi vào phủ, giả mạo thân phận mười mấy năm không để ta vạch trần, chẳng phải cũng có phần sức lực của ngươi sao? Còn nữa, người gán cho ta thân phận hiện tại không phải là ngươi sao?"

"Đưa cho ta ngân phiếu và giấy tờ thân phận cùng giấy thông hành của cả nhà. Đưa bao nhiêu còn phải hỏi ta sao? Ta làm mẫu thân ngươi mấy chục năm, tuy ngươi luôn không tình nguyện, nhưng chắc ngươi cũng tính được trong tay ta nắm bao nhiêu nhược điểm của nhà ngươi. Ngươi cảm thấy dòng dõi thư hương nhà các ngươi đáng giá bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu."

Hai khắc sau, Đại nương cầm một nắm ngân phiếu trở về. Đời này ta chưa từng thấy nhiều tiền đến vậy. Đại nương nói rằng bà cũng chưa từng thấy.

Vấn đề đều được giải quyết, chúng ta nhanh chóng lên đường.

Chiếc xe phía trước là của vị Thông phán.

Đại nương không quay đầu lại, nói: "Tiểu muội à, đưa cho chủ nhân cũ của ngươi một lá thư, điều tra tham ô hối lộ, tra cả nhà bọn họ luôn."

Tiểu muội gật đầu thật mạnh.

Chiếc còn lại là của huynh muội lang trung.

Đại nương tán gẫu: "Một chồng một vợ?"

Trước khi xuất phát, đôi huynh muội kia đã tìm Tiểu muội, ánh mắt ai nấy đều mang theo vẻ tình tứ. Thiếu niên có nỗi niềm của thiếu niên, thiếu nữ có tơ lòng của thiếu nữ, chỉ chờ câu trả lời của Tiểu muội.

Tiểu muội dùng giọng thiếu niên trong trẻo nói một câu, hai người lập tức ngẩn ra, ôm đầu khóc lóc bỏ chạy.

Hôm nay xuất hiện, xem ra là chưa thể buông bỏ.

Tiểu muội, không, bây giờ là Tiểu đệ. Tiểu đệ mặc một thân nam trang phong lưu tuấn tú. Cũng không quay đầu lại, chỉ nói: "Bắt đầu bằng lừa dối, sẽ không có được kết cục tốt lành."

Sau này đường núi xa xôi, có duyên ắt sẽ gặp lại. Bánh xe lăn về phía trước, có người thân kề cạnh.

Chuyện xưa gác lại, quay về bản chất thật của chính mình.

Bình Luận (0)
Comment