Chúng Ta Là Người Một Nhà

Chương 7

"Con trai con gái ruột của ta, đi ra ngoài về chưa từng mang quà cho ta, càng đừng nói là xoa bóp chân cho ta. Ta biết, chúng đều cảm thấy ta không xứng với phụ thân chúng, càng không xứng làm mẫu thân chúng!"

Ta nắm chặt bàn tay run rẩy của Đại nương. Không cần nói gì, điều đó đủ để bà được an ủi. Nỗi khổ của Đại nương, sao ta lại không thấu hiểu!

Bà xoa mặt ta: "Bé à, đừng khóc."

Lúc này ta mới phát hiện, mặt mình đã ướt đẫm.

"Đại nương, con không sao."

"Con gái ngoan, con có muốn gọi ta một tiếng mẫu thân không?"

"Mẫu thân!"

Ta cũng có mẫu thân rồi.

10

Mấy ngày sau, bà lão và tên vô lại trở lại làng.

Hai người mặc quần áo mới, giày mới, bà lão cầm một xâu tiền đồng, khoe khoang rằng cháu gái ở huyện thành và cháu rể ở nha môn kính trọng bà ta đến nhường nào, còn nói con gái nhà nào gả vào nhà họ là được hưởng nhờ ánh sáng của nha môn, đến lúc đó cháu gái bà ta sẽ cho sính lễ những mười lượng bạc.

Bà lão nói đến rát cả cổ họng cũng không ai mắc lừa, mọi người đều đóng chặt cửa, không ai muốn gả con gái vào nhà bà ta cả.

Cuối cùng bà ta tìm đến nhà họ Vương. Nhà họ Vương vốn là thợ săn, thời trẻ cũng coi là giàu có. Sau này nam nhân trong nhà đều gặp chuyện trên núi, hiện tại bốn đời chung sống chỉ còn ba góa phụ và một tiểu cô nương.

Tên vô lại đứng ngoài cửa nhà họ Vương, hát những bài hát dâm ô của kỹ viện, trêu chọc tiểu cô nương nhà họ Vương.

Hát ba ngày, tiểu cô nương nhà họ Vương mở cửa, nói: "Việc hôn nhân này nhà chúng ta đồng ý."

Bà lão: "Hừ, nhà ngươi không có gạch xanh lợp ngói, ngươi cũng không xinh đẹp, chỉ là còn trẻ trung tươi non một chút..."

Vương cô nương dìu bà lão ra khỏi cửa, theo sau là Vương thẩm và Vương nãi nãi.

"Bà cụ nhà ta không nói được, để ta thay lời."

"Bà cụ không đi lại được, vừa hay hắn còn sức trẻ trai tráng, trồng hết mấy mẫu ruộng nhà ta, còn có thể cõng bà cụ ra ngoài đi dạo."

"Bà cụ nhà ta nói, bà và hắn là một đôi trời sinh! Hai ngày nữa thì thành thân đi, để cháu gái nhà bà mau chóng đưa mười lượng bạc đến."

Bà lão không sợ bọn họ, bảo tên vô lại kia phải cướp được Vương cô nương về nhà. Hai bên đánh nhau một trận, thấy Vương cô nương bị tên vô lại túm lấy. Những nhà bị quấy rối trước đó, đột nhiên đồng loạt mở cửa.

"Bà cụ nhà họ Vương, bà làm vậy không được, mới bảy mươi đã mong chờ nam nhân  hầu hạ. Năm nay ta bảy mươi lăm, mấy hôm trước hắn cũng hát ở trước cửa nhà ta, ta thấy vẫn là ta và hắn phù hợp hơn."

"Hai bà già không biết xấu hổ, hơn bảy mươi rồi còn muốn kết hôn. Năm nay ta mới sáu mươi ba, còn có thể ân ái với tên này thêm mười năm nữa."

Những bà thím tóc bạc trắng vây quanh bà lão kia.

"Nhà bà muốn cướp người? Chọn đi, muốn ai trong chúng ta nào?"

Tên vô lại sợ ngây người, trốn sau lưng bà ta gọi mẫu thân ơi mẫu thân hỡi. Tay bà lão vừa giơ lên, các bà thím đã ôm ngực bắt đầu kêu đau. Các nhà có thanh niên trai tráng đang làm ruộng nghe tin, vác cuốc chạy về, lôi tên vô lại ra vây quanh một vòng.

"Chính là ngươi nhục mạ mẫu thân/nãi nãi ta?"

Tên vô lại bị đánh cho một trận tơi bời, mẫu thân hắn đau lòng vỗ đùi thình thịch, chuỗi tiền đồng coi như bồi thường danh dự cho các thím trong thôn, bị người ta lục ra chia nhau, nhà họ Vương lấy phần lớn nhất.

Chuyện như vậy lại xảy ra hai lần. Mấy nữ nhân trong thôn mắt tóe lửa giận. Sau này, tên vô lại thấy thiếu nữ trẻ tuổi thì trốn xa, sợ ai đó bắt hắn về ở rể cho một nãi nãi.

Đại nương kể cho ta nghe mà mặt mày tươi cười hớn hở, khỏi cần nói cũng biết cách này là do Đại nương bày ra.

Bà lão kia oán trách ta gây phiền phức khắp nơi, hại nhà bọn họ không tìm được tức phụ cho con trai.

Ta cười cho qua.

Hiện giờ, Đại nương là người đứng đầu trong nhóm các thím trong thôn, Đại lang thỉnh thoảng dẫn mấy huynh đệ đến nhà tụ tập, dân làng đều biết nhà ta không dễ trêu chọc.

Bà lão kia chỉ dám oán trách, không dám dây dưa trắng trợn như trước.

Đại lang đã đứng vững chân trong võ quán, chỉ thiếu một công trạng là có thể được thăng chức. Vừa hay có một buổi tiệc của viên ngoại cần rất nhiều thú rừng tươi sống, không được làm tổn hại da lông và khẩu vị, cho nên cách giết dã thú rất khắc nghiệt, yêu cầu võ công rất cao.

Đại ca nhận việc, tuy rằng đêm trước khi giao nộp, đám thợ săn bị kẻ thù của võ quán hạ độc hủy một ít, nhưng may mắn ta biết một con đường tắt vào sâu trong núi, cuối cùng may mắn gom đủ số lượng thú săn.

Đại lang trở thành chiêu bài mới của võ quán, còn nhận được một số tiền thưởng lớn. Trong nhà tiền bạc dư dả, ta phải khuyên can mãi, cuối cùng cũng khuyên được Đại nương đi khám thầy lang.

Thầy lang giỏi nhất huyện thành là một đôi huynh muội xuất thân từ gia đình làm nghề y, y thuật cực kỳ tốt. Chỉ cần uống thuốc liên tục, tuổi thọ của Đại nương sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn.

Đại nương lo lắng tiền bạc không đủ, ta vỗ ngực bảo đảm, một nhà ba người có thể kiếm tiền, tiền thuốc nhất định sẽ tích cóp đủ.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, tuy rằng thỉnh thoảng có chút trắc trở nhưng hạnh phúc vẫn nhiều hơn khổ nạn. Khi chiếc lá cuối cùng của cây bạch quả đầu thôn rụng xuống, Tiểu muội đã trở về, mang theo ba tin tốt.

Bình Luận (0)
Comment