Chúng Ta Yêu Nhau, Vì Dân Trừ Hại

Chương 77


“Trực giác của phụ nữ.”
“Trực giác của chị luôn rất chuẩn.” Cảnh Nhuế niết nhẹ làn da non mịn trên mặt Trì Gia, nhìn khuôn mặt Trì Gia bị mình xoa bóp đến biến dạng thì vui vẻ cười
“Ừm… Chị có thôi đi không hả?” Trì Gia ghét bỏ hành động ấu trĩ của Cảnh tiểu thư mà gạt bàn tay của Cảnh Nhuế ra.
“Đưa di động của em cho chị mượn.”
“Làm cái gì?” Vừa nói Trì Gia vừa lấy di động trong túi xách ra đưa cho Cảnh Nhuế, thấy cô mở Wechat ra, Trì Gia chớp chớp mắt hỏi: “Chị muốn kiểm tra sao?”
“Sợ sao?” Cảnh Nhuế nâng mắt hỏi, sau đó cúi đầu cười, đầu ngón tay lướt nhanh gõ bàn phím.
Trì Gia đứng ở một bên nhìn cô soạn tin nhắn, hóa ra Cảnh Nhuế nhắn tin cho Trì Lệ Thư: [Mẹ, đêm nay con không về nhà, mẹ đi ngủ sớm đi nhé, chúc mẹ ngủ ngon.]
“Bà chủ Cảnh, chị còn có thể tiền trảm hậu tấu như thế sao.” Trì Gia nhìn tin nhắn trên màn hình di động, đột nhiên ôm chầm lấy thắt lưng Cảnh Nhuế, một thời gian dài không gặp nhau, dựa theo tính tình của Trì Gia, nàng chỉ hận không thể mỗi giây mỗi phút dính trên người Cảnh Nhuế.
“Em không muốn sao? Không muốn thì trở về nhà đi thôi.” Cảnh Nhuế nói xong, còn cố ý gỡ cánh tay Trì Gia đang gắt gao ôm thắt lưng mình.
Trì Gia mím môi cười, nàng cậy mạnh không biết xấu hổ càng ôm chặt Cảnh Nhuế hơn.

“Em buông chị ra, có nghe không hả?”
“Em không buông.”
Hai người ôm nhau nói qua nói lại một lúc, lại không giống như cái nhau, ngược lại giống như liếc mắt đưa tình hơn.

Ánh mắt nhìn nhau chỉ tràn ngập nỗi nhớ nhung khôn xiết.
Chẳng qua mới chỉ vài ngày không gặp nhau, thật khó thích ứng được với việc không có nàng ở trong cuộc sống của mình.

Cảnh Nhuế phát hiện ra rằng hóa ra cô cũng khó có thể rời xa một người như thế.
Bởi vì Trì Gia, vốn dĩ trước kia Cảnh Nhuế còn cho rằng hôn nhân là gánh nặng nhưng lúc này hôn nhân đã trở thành niềm mong chờ đẹp nhất của mình, mỗi lần cô nhìn thấy váy cưới, trong lòng đều nhịn không được tưởng tượng dáng vẻ tiểu hồ ly tinh nhà mình lúc mặc váy cưới sẽ như thế nào
Cảnh Nhuế để điện thoại di động vào một vật bài trí trên tủ, cánh tay ôm lấy cổ Trì Gia, lòng bàn tay ấm áp khẽ vuốt ve khuôn mặt nàng, cô cúi đầu lại gần, hai cánh môi mềm mại chạm vào nhau.
Vuốt ve, ám muội.
Trì Gia chậm rãi nhắm mắt lại, môi lưỡi ấm áp đưa đẩy cùng Cảnh Nhuế, cho dù một giây trước hai người cãi nhau ầm ĩ đến mức nào, chỉ cần một nụ hôn là lại có thể triền miên bên nhau.
Cùng nhau trao đổi hơi thở gấp gáp với đối phương, triền miên quẩn quanh, ở bên Cảnh Nhuế một thời gian, Trì Gia cảm thấy kỹ thuật hôn của nàng tăng lên rõ rệt.
Tay phải Trì Gia từ thắt lưng Cảnh Nhuế chậm rãi bò lên lưng, kéo đối phương ôm sát vào trong lòng ngực mình, nàng khẽ mở đôi môi đỏ mọng: “Em nói rồi, sẽ không bao giờ buông tay.”
Một lời hai ý nghĩa.
Cảnh Nhuế nâng cằm Trì Gia lên, hơi thở nóng bỏng, gấp gáp tràn ra từ khóe môi: “Không có em ở bên cạnh, một đêm chị cũng không ngủ được ngon.”
Nhất là ở những bữa tiệc rượu phải ứng phó chống đỡ đến mệt mỏi, Cảnh Nhuế cũng không biết từ khi nào bản thân đã hình thành thói quen như vậy, càng cảm thấy mệt lại càng muốn ôm Trì Gia, chỉ cần ôm nàng, cô sẽ cảm thấy mọi mệt mỏi tan biến, thoải mái hơn rất nhiều.
Có đôi khi Cảnh Nhuế đi uống rượu xã giao về nhà muộn, ngoài miệng Trì Gia càm ràm ghét bỏ các kiểu nhưng nàng cũng không gây khó xử với cô, ngược lại ân cần chăm sóc cô.

Muốn đội được vương miện thì phải chịu được sức nặng của nó.

Sự thật thì có rất nhiều chuyện không được đẹp đẽ như vẻ ngoài hào nhoáng, trước kia Trì Gia chỉ thấy ngày thường Cảnh Nhuế hô mưa gọi gió nhưng khi bước chân vào cuộc sống của cô thì mới hiểu cô cũng không dễ dàng gì.

Mỗi lần Cảnh Nhuế ôm nàng nói cô rất mệt, Trì Gia cũng đau lòng không thôi.
“Mấy ngày nay mệt mỏi lắm sao?” Trì Gia dịu dàng hỏi.
“Cũng tạm.” Cảnh Nhuế nói xong, thì gác cằm lên vai Trì Gia, chóp mũi ngửi mùi hương trên tóc, mùi nước hoa thoang thoảng trên cổ nàng.

Cảnh Nhuế cười, trước kia mình chẳng qua thuận miệng nói mùi hương nước hoa này không tồi, Trì Gia đã ghi nhớ trong lòng rồi.

Càng ngửi càng mê luyến.
“Ngoan, để vợ ôm một lúc.” Trì Gia đùa giỡn, bàn tay vỗ về sau lưng Cảnh Nhuế như đang dỗ dành trẻ nhỏ.

Tuy Trì Gia không hiểu tình thú nhiều như Cảnh Nhuế, nhưng lúc cần dỗ vợ thì nàng cũng không hề mơ hồ chút nào.
“Năm nay chúng ta kết hôn đi.” Cảnh Nhuế ngậm cánh môi Trì Gia, tinh tế hôn: “Chị sắp chờ không nổi rồi…”
Người lúc trước thề son sắt rằng muốn sống cuộc sống độc thân không muốn bước chân vào hôn nhân, lúc này luôn miệng nói muốn kết hôn, nói sắp chờ không nổi rồi.
Trì Gia nghiêm túc nhìn Cảnh Nhuế, khi ở bên cạnh Cảnh Nhuế, rốt cục nàng cũng tìm được một chút cảm giác an toàn mà mình muốn, giống như bây giờ, chỉ cần có cô ở bên cạnh, nàng cảm thấy tất cả mọi chuyện cũng sẽ không quá tệ.
Lúc trước có một khoảng thời gian rất dài, Trì Gia cũng không đoán được Cảnh Nhuế là người như thế nào.

Cảnh Nhuế rất giỏi dùng nụ cười xinh đẹp để che giấu cảm xúc, khiến người khác khó có thể đoán được suy nghĩ trong lòng cô.

Nhưng sau lần đó Cảnh Nhuế ôm nàng không chịu buông tay, dùng giọng nói bi thương nói với nàng ‘Đừng giày vò chị nữa’, nàng mới bắt đầu chạm đến một mặt khác của con người Cảnh Nhuế.
Từ lúc đó trở đi, Trì Gia cảm thấy mình giống bước vào một tòa mê cung, quẩn quanh trong lòng Cảnh Nhuế không tìm được lối ra.
Bóng đêm dày đặc.
Trì Gia tắm rửa xong, thay áo ngủ đi từ phòng tắm ra, nàng thấy Cảnh Nhuế im lặng nằm trên giường thì nghĩ rằng cô đang ngủ, vì thế nàng tự giác nhẹ tay nhẹ chân, rón ra rón rén vén một góc chăn nằm lên giường.
Nhưng khi Trì Gia vừa nằm lên giường, Cảnh Nhuế lập tức trở mình ôm nàng vào trong lòng ngực, tư thế thân mật khăng khít.
Vừa chạm vào nhau, Trì Gia nháy mắt nhận ra có chỗ nào không đúng, khi nàng quay đầu nhìn Cảnh Nhuế, thân mình Cảnh Nhuế đã dán sát vào người nàng, chóp mũi cô cọ cọ hai bên má nàng, hơi thở nóng bỏng phả đến: “Em tắm xong rồi sao?”
Câu nói này, hơi thở này lập tức trêu chọc khiến cho hơi thở của Trì Gia lập tức dồn dập: “Chị, sao chị không mặc áo ngủ…”
Chóp mũi Cảnh Nhuế di chuyển tới lỗ tai Trì Gia, cười nói: “Chúng ta ngủ cùng nhau lâu như vậy mà em không biết chị có sở thích khỏa thân lúc ngủ sao?”

“Chị đi ngủ sớm đi.” Trì Gia chỉ đơn giản hôn Cảnh Nhuế một cái, sau đó chuẩn bị tắt đèn.

Tiên Hiệp Hay
“Chị không ngủ được.” Phản ứng của Cảnh Nhuế cũng rất nhanh, cô bắt lấy tay Trì Gia kéo lại, không cho nàng tắt đèn, lại áp mặt vào lòng bàn tay Trì Gia, cười cười, cánh môi hôn lên lòng bàn tay nàng, ánh mắt quyến rũ mềm mại như tơ.
Trì Gia liếm liếm cánh môi khô khốc, cố gắng khắc chế bản thân, nàng nhẹ giọng mắng Cảnh Nhuế: “Bây giờ là lúc nào rồi mà chị còn…”
“Lúc nào, vẫn còn sớm đúng không?” Cảnh Nhuế xoay người đè lên trên người Trì Gia, cố ý trả lời sau câu hỏi.
Làn da mịn màng trơn nhẵn, trên người cô lại có mùi hương mà mình thích nhất, miệng lười Trì Gia càng thêm khô khốc, nàng lại một lần nữa làm động tác liếm môi.
Cảnh Nhuế như gần như xa cọ cọ lên người Trì Gia, trên mặt nở nụ cười dụ hoặc, hơi thở ấm áp phả lên da mặt nàng, lại chuyển đến khóe miệng nàng thì ngừng lại, sau đó một đôi môi mềm mại phủ lên.
Tư thế này, đoán chừng Trì Gia chỉ có thể phòng thủ không quá năm giây.
Mặc dù cách một lớp áo ngủ, nhưng Trì Gia vẫn có thể cảm giác được mỗi tấc da thịt trên người Cảnh Nhuế đều đang nóng lên, thân thể Cảnh Nhuế đang nằm trên người nàng, ấm áp vô cùng, nàng gần như quên mất lúc này đang là mùa đông khắc nghiệt.
“Giờ mà không nghỉ ngơi tốt thì ngày mai phải làm sao bây giờ…” Trì Gia ôm giữ chặt mặt Cảnh Nhuế, gần trong gang tấc nhưng không để cho cô tiếp tục hôn mình, dưới tình huống như thế này mà nàng còn suy nghĩ đến chuyện ngày mai: “Chúng ta vẫn nên nghĩ một chút xem ngày mai nên nói với mẹ em như thế nào…”
Đang lúc hưng phấn lại bị tạt cho một bát nước lạnh, phá hủy toàn bộ bầu không khí nóng bỏng.
“Nói chuyện đạo lý, cứ giao hết cho chị nói.” Cảnh Nhuế vén tóc Trì Gia, hôn lên trán, lên hai má nàng, trêu chọc nói: “Đêm nay em tập trung cho chị, chúng ta đã lâu không được gần nhau rồi…”
Trì Gia: "…"
Trái ngược với tần suất trước kia của hai người bọn họ, thì thời gian này đúng là khoảng thời gian ăn chay rất dài.
Cảnh Nhuế nhẹ nhàng lưu luyến hôn lên cổ Trì Gia.
Trì Gia ngẩng đầu lên hơi nhíu mày, tuy Cảnh Nhuế ở trên hôn đến mức khiến nàng cũng bắt đầu rục rịch, nhưng Trì Gia vẫn như cũ không yên tâm được, nàng vươn tay chống đỡ hai vai Cảnh Nhuế: “Chị có tâm sự gì sao…”
Cảnh Nhuế bất mãn, không trả lời câu hỏi của nàng mà đơn giản che kín miệng nàng, thâm tình hôn lên môi nàng, lòng bàn tay vuốt ve thân thể nàng, không để cho nàng tiếp tục thân ở một nơi tâm nghĩ ở nơi khác nữa.
Mặc kệ có tâm sự hay không, Trì tiểu thư đều đã mắc câu rồi.
Chiêu này quả nhiên hữu dụng.
Dưới sự quyến rũ của Cảnh Nhuế, cảm xúc của Trì Gia đã bị Cảnh Nhuế gắt gao nắm chặt, quả nhiên nàng vẫn không thể chống đỡ được, thoáng chốc đầu óc đã bị dục niệm bao phủ hoàn toàn, đôi môi khô khốc của nàng đã sớm bị Cảnh Nhuế hôn liếm đến hồng nhuận, ướt át.
“Nhu cầu của phụ nữ ba mươi tuổi rất lớn, huống hồ, nhu cầu của vợ em còn lớn hơn so với phụ nữ bình thường…” Cảnh Nhuế cười đùa hôn lên hai gò má phiếm hồng của Trì Gia.
“Chị bằng này tuổi rồi mà vẫn có tiết tháo như vậy.” Nói xong, cánh tay Trì Gia không tự chủ được vuốt ve tấm lưng bóng loáng của Cảnh Nhuế.
“Em còn không hiểu chị sao?” Cảnh Nhuế coi như Trì Gia đang khen cô.
“Em hiểu hết thảy…”
Cảnh Nhuế xoa bóp chóp mũi Trì Gia: “Em cười thật bỉ ổi.”
“Bỉ ổi cũng là học theo chị.” Trì Gia nói xong, lập tức chuyển khách thành chủ, dồn dập hôn lên môi đối phương.
Cảm giác này, càng lúc càng không thể cứu vãn được.

Trì Gia nhắm hai mắt dùng môi lưỡi nóng bỏng mà tham luyến mùi hương trên người Cảnh Nhuế, hai người luân phiên nhau thở dốc.
Thật ra, cả hai người đều rất muốn.
Sau một thời gian xa cách, không chỉ tâm trí nhớ nhung, thân thể hai người cũng như thế, cũng may đêm nay vẫn đủ thời gian để sưởi ấm cho nhau.
“Cảnh Nhuế…” thân thể Trì Gia căng chặt, nàng trả thù cắn lên đầu vai Cảnh Nhuế, chỉ là càng cắn càng ý loạn tình mê, cuối cùng biến thành những nụ hôn vụn vặt.
"Bảo bối, chị yêu em."
Đầu ngón tay lưu luyến di chuyển ở nụ hoa đã sớm nở rộ.
Trì Gia nhắm chặt hai mắt, hơi thở dồn dập, miệng một lần lại một lần gọi tên Cảnh Nhuế.
Cả tâm và thân thể đều chỉ có mình cô.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai người vẫn chưa thể tách khỏi nhau được lại một trằn trọc giày vò lẫn nhau.
“Tiểu hồ ly tinh…” Cảnh Nhuế vươn tay xoa xoa đầu Trì Gia, khẽ cắn môi, bắt đầu không chịu nổi nữa.
Trì Gia cười xấu xa, động tác không gấp gáp cũng không dừng lại.
Nàng cũng có sở thích nho nhỏ, chính là nghe thanh âm rên rỉ của Cảnh Nhuế khi cô không chịu nổi nữa, thanh âm đó quả thực mê hồn.
Một đêm dây dưa ướt át.
Âm thanh vui sướng không ngừng vang lên.
Trì Gia nên cảm thấy may mắn vì không đưa Cảnh Nhuế về nhà mình ở, nhà nàng chỉ là một căn hộ hai phòng ngủ, cách âm cũng không phải là quá tốt, nếu để hồ ly tinh nằm cùng giường với mình, chuyện sau đó nàng nghĩ cũng không dám nghĩ.
Đêm nay, Trì Gia đi vào giấc ngủ muộn hơn so với Cảnh Nhuế, sau khi tỉnh táo lại, nàng khó tránh khỏi việc lo lắng đến chuyện ngày mai đối mặt với mẹ mình.

Nàng nhìn chằm chằm khuôn mặt Cảnh Nhuế một lúc lâu, trong lòng đã có quyết định của mình, chuyện này, nàng vẫn muốn thử thăm dò mẹ mình trước, thử xem phản ứng của bà ấy như thế nào.
Hôm sau, chín giờ sáng, Trì Gia còn đang ngủ say trong lòng ngực Cảnh Nhuế đã bị tiếng chuông điện thoại từ cuộc gọi Trì Lệ Thư gọi đến làm tỉnh ngủ.
“Con dậy chưa?” Đầu điện thoại bên kia truyền đến thanh âm thân thiết của Trì Lệ Thư.
“Ưm… Con chưa…” Trì Gia để điện thoại di động dán sát vào bên tai, miễn cưỡng nói.
“Tối hôm qua con đi chơi quá muộn sao.” Trì Lệ Thư vừa nghe giọng nói của Trì Gia, đã biện hiện tại đức hạnh của nàng là cái dạng gì: “Giữa trưa con có về nhà ăn cơm không?”
Cảnh Nhuế vẫn đang ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, chỉ nghe thấy một giọng nói chuyện rất nhỏ, cô từ phía sau lưng ôm lấy Trì Gia, nỉ non hỏi: “Em yêu, ai gọi sớm như vậy…”
Có lẽ do di động đang ở ngay sát tai Trì Gia nên những lời Cảnh Nhuế nói, Trì Lệ Thư đều nghe rõ mồn một.
Tuy đang gọi điện thoại nhưng Trì Gia nháy mắt có cảm giác như bị bắt gian tại giường.
Một tiếng ‘em yêu’ này của Cảnh Nhuế khiến cho cả Trì Gia và Trì Lệ Thư cùng lâm vào trầm mặc.
Một lát sau, chỉ nghe thấy Trì Lệ Thư hỏi lại: “Người bên cạnh là Nhuế Nhuế sao? Tối hôm qua các con ngủ cùng một chỗ sao?”
“Vâng…” Lúc này Trì Gia đã tỉnh táo đến không thể tỉnh táo hơn nhưng cuối cùng vẫn lung tung nghẹn ra được một lý do: “Tối hôm qua đi chơi quá muộn, thuận tiện ở khách sạn luôn.

Giữa trưa con sẽ trở về ăn cơm.”
Trì Lệ Thư chỉ cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, con gái với nhau gọi nhau là ‘em yêu’ cũng rất bình thường: “Mẹ biết rồi, giữa trưa con dẫn Nhuế Nhuế lại đây nhé mẹ sẽ làm nhiều đồ ăn ngon cho hai con.”
Trì Gia suy nghĩ một chút: “Hôm nay chị ấy còn có việc, để hôm khác đi.”
Đã như vậy, Trì Lệ Thư cũng không thể nói được gì nữa, sau khi dặn dò Trì Gia phải ăn sáng xong, sau đó cúp điện thoại.
"Ai đấy?"

"Mẹ em."
“Ừ…” Cảnh Nhuế hừ một tiếng, tiếp tục ôm Trì Gia ngủ: “Buổi tối cùng nhau ăn cơm, em đừng quên.”
“Em nhớ rồi, em sẽ trở về nói với mẹ em một tiếng.”
Cảnh Nhuế trả lời một tiếng, sau đó lại ngủ.
Tới gần trưa, Trì Gia mới lái xe từ khách sạn về nhà, vừa mở cửa ra, mùi thức ăn từ trong nhà bay vào trong khoang mũi, là hương vị quen thuộc của gia đình.
“Mẹ, trưa nay có món gì ngon đấy ạ.” Trì Gia đi vào trong phòng bếp.
“Tôm hấp và cá nướng, thơm không con.” Trì Lệ Thư vừa bận rộn làm đồ ăn vừa nói: “Con đi rửa tay rồi bưng canh ra đi, mẹ xào rau cải xanh xong là có thể ăn cơm.”
Trên bàn cơm có ba món ăn một món canh, đều là những món mà Trì Gia thích ăn.
“Tối qua con đi chơi ở tận đâu mà cả đêm không trở về nhà.”
“… Con đi cùng mấy người bạn, mẹ, con bao nhiêu tuổi rồi mà mẹ còn lo lắng như vậy.” Trì Gia vừa nói vừa gắp rau xanh ăn cơm.
"Con ăn thêm tôm đi.”
“Được.” Trì Gia nhanh tay cầm bát cơm tiếp nhận đồ ăn.
“Quan hệ của con và Nhuế Nhuế rất tốt sao?” Trì Lệ Thư đang ăn cơm, đột nhiên hỏi một câu như vậy: “Trước kia mẹ cũng chưa từng nghe con nói qua.”
“Con đã từng nói qua, có thể là mẹ đã quên.” Trì Gia qua loa ứng phó.
"Phải không?"
Đề tài đến đây đột nhiên ngừng bặt.
Trì Gia ăn liên tiếp mấy con tôm rồi mới tiếp tục mở miệng: “Năm nay anh họ đã trở về đúng không…”
"Đúng vậy, nó trở về cùng đối tượng của nó."
“Lúc trước người trong nhà đều phản đối, nhưng con lại cảm thấy bọn họ rất xứng đôi, chồng của anh ấy đối xử rất tốt với anh ấy.” Trì Gia vừa nói xong, thì phát hiện Trì Lệ Thư nhìn chằm chằm mình: “Mẹ… Làm sao vậy?”
“Là xứng đôi sao…” Trì Lệ Thư nói xong dừng lại một lát rồi lại nói tiếp: “Thật ra chỉ cần hai người ở bên nhau sống thật thoải mái là tốt rồi.”
“Đúng vậy!” Trì Gia cũng nhanh chóng đồng ý, nàng do dự một lúc, cuối cùng vẫn chuyển đề tài quay lại chuyện công khai xu hướng tình dục, nàng làm như tùy tiện nói chuyện: “Anh họ và chồng anh ấy đã kết hôn ở nước ngoài, bây giờ có rất nhiều quốc gia chấp nhận hôn nhân đồng tính là hợp pháp.”
Trì Lệ Thư cũng nhanh chóng tiếp lời: "Đây cũng là một xu hướng tốt..."
Hai người đều giống như cất giấu một nửa lời nói chưa nói hết ra miệng.
Trì Gia ngẩng đầu, thật khó tưởng tưởng được tư tưởng mẹ nàng lại thoáng như vậy, nàng khó tin nhìn Trì Lệ Thư: “Mẹ, mẹ… có thể chấp nhận chuyện này sao?”
Trì Lệ Thư nắm chặt chiếc đũa trong tay, cố làm ra vẻ thoải mái cười nói: “Chuyện này, chẳng lẽ… người trẻ tuổi các con lại càng khó chấp nhận hơn những người ở tuổi mẹ hay sao?”
Trong lòng Trì Gia đã vui đến phát điên, giống như giữa đêm tối thấy một ánh sáng hừng đông: “Con đương nhiên có thể chấp nhận chuyện này, thích một người cũng không phải thích giới tính của người ta…”
Trì Lệ Thư đột nhiên nhớ tới câu nói trong điện thoại lúc sáng nay, bà ấy nâng mắt nghi hoặc nhìn Trì Gia.
Trì Gia cúi đầu ăn cơm.
Hai người cứ như vậy im lặng ăn cơm.
“Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.”
“Mẹ cũng có chuyện muốn nói với con.”
Không hổ là mẹ con, mở miệng ra là trăm miệng một lời….

Bình Luận (0)
Comment