Chúng Tôi Là Song Sinh

Chương 10

"Hự...Khụ khụ" Hoắc Tử Nam khó thở ngồi khụy xuống đất, tại sao hắn lại cảm giác bất an như thế này? Có chuyện gì xảy ra hay sao?

"Tử Nha, Tử Nha! Cậu bị sao vậy? Ơ..." Trương Ý Quyên chạy đến đỡ Hoắc Tử Nam đứng dậy thì phát hiện phía sau Hoắc Tử Nam là ba bốn nữ sinh nằm bất động trên đất, quần áo và đầu tóc có chút lộn xộn lại có vài vết thương trên mặt.

"Kệ bọn họ đi" Hoắc Tử Nam cật lực đứng dậy bước đi. Lòng hắn vẫn không yên.

...

Trên sân thượng bệnh viện.

Lưu Tử Nha nhìn cánh tay của mình mà nhíu mày, một tay nắm lấy tay của Lâm Vũ Thần tay kia nắm lấy thanh sắt đang cắm vào bức tường si- măng. Bàn tay đau đớn, cánh tay thì mỏi rã rời.

Gió thổi càng ngày càng mạnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tình trạng bây giờ của cô như ngàn cân treo sợi tóc.

Bọn họ đung đưa trên này cũng gần năm phút rồi, tại sao không ai đến giúp cơ chứ?

Thật cmn mỏi! Lưu Tử Nha chửi thầm.

Lúc ấy chỉ biết rằng bản thân muốn giúp đứa trẻ này nhưng không ngờ cùng nó lao đầu vào nguy hiểm, kết qua cả hai đung đưa như vầy đây. Tòa nhà này là tầng 24 đấy! Rớt xuống là xương nát thịt tan.

"Buông tay đi. Tay anh đang run như vậy, chắc mỏi lắm" Giọng vô cảm của Lâm Vũ Thần vang lên, cô nhìn xuống thấy tay mình thật sự run nhưng vẫn nắm chặt lấy tay của đứa trẻ này.

"Này! Chuyện gì cũng từ từ giải quyết, đừng dại dột mà nhảy xuống..." Chưa nói hết đã bị Lâm Vũ Thần cắt ngang "Anh thì biết cái gì? Anh có bị bạo hành hay không? Ngày ngày làm búp bê tình dục để kiếm tiền hay không? Bị chính ba mình làm nhục trong khi bản thân mình là một thằng đực rựa, phải nằm dưới thân đám đàn ông mà rên rỉ...Anh...nếu là anh thì anh có muốn chết hay không? Thật kinh tởm, có phải trong đầu anh đang nghĩ tôi thật kinh tởm hay không?"

Lưu Tử Nha á khẩu. Đứa trẻ này còn chưa đủ tuổi vị thành niên, đây là thời gian mà cơ thể phát triển, vậy mà phải chịu đựng những thứ như vậy...

"Tôi không cảm thấy kinh tởm!" Cô cố gắng hét to, tay lại run đến kì lạ nhưng lần này càng nắm chặt hơn, bàn tay của Lâm Vũ Thần bị nắm chặt nên cậu có hơi bất ngờ.

Đồng tử co rụt, Lâm Vũ Thần nhìn bàn tay đang cố gắng nắm chặt tay mình. Tuy run rẩy nhưng vẫn nắm rất chặt khiến da đỏ lên, cậu nghĩ bản thân có thể nhanh chóng thoát khỏi thế giới đầy rẫy tội lỗi này, có thể kết thúc cơn ác mộng đầy kinh tởm chán ghét này nhưng rồi câu nói quyết liệt kia của Lưu Tử Nha khiến lòng cậu chợt có gì đó nhẹ nhàng cắm rễ, là một mầm cây mang tên hi vọng chăng?

Hi vọng sẽ có người bước đến, sẵn sàng nắm chặt tay cậu, sẵn sàng lôi kéo cậu ra khỏi nơi đen tối kia.

"Bọn họ ở đây! Mau! Mau kéo người lên, may quá" Tiếng đám bác sĩ y tá hô to.

Khi được kéo lên, Lưu Tử Nha thở hồng hộc nằm dài ra đất. Trong một phút chốc kia cô đã tham lam sự sống, ham muốn có một gia đình như gia đình của Hoắc Tử Nam, dễ dàng, bình thản.

Lâm Vũ Thần được đám bác sĩ đưa đi để kiểm tra các vết thương, còn một mình cô nằm trên sân thượng đầy gió. Bây giờ đã là buổi chiều, không còn nắng gay gắt mà chỉ còn những cơn gió mát dìu dịu thổi, mây trắng bồng bềnh trôi. Nằm suy nghĩ về cuộc đời mình, sao nó lại rắc rối khó khăn đến thế, nhận ra bản thân không phải con ruột của gia đình hiện tại, nhận ra mình còn có một anh trai sinh đôi, nhân ra cuộc sống của mình vốn sẽ tốt đẹp hơn nếu quay về chính gia đình ruột thịt nhưng mọi thứ dường như đến quá nhanh, quá vội vàng.

Không bị đả kích mới là chuyện lạ!

Miên man trong dòng suy nghĩ thì giọng nói cô không muốn nghe nhất lại vang lên đánh tan dòng suy nghĩ của cô, không biết từ khi nào mà Hàn Mục Phong đã đeo kính râm, nằm bên cạnh cô, tay hắn ta còn đang cầm tuýp kem chống nắng, bình thản xoa lên cánh tay mình.

"Trên đây coi bộ rất nắng nha, hazz, sẽ đen da mình mất. Cậu có muốn dùng không?"

Hắn tốt bùng đưa tuýp kem đến cho Lưu Tử Nha, bộ dáng tốt bụng, trên miệng còn treo nụ cười chân thành như thể muốn nói "Nhìn đi, tôi tốt bụng còn nghĩ đến làn da của cậu nữa a". Thật con mẹ nó muốn đánh cái tên này nhừ tử!!! Cố gắng kiềm chế bàn tay đang run rẩy vì tức giận, cô lại dời tầm mắt nhìn bầu trời mà cố gắng lơ đi sự hiện diện gai mắt của cái tên điên này.

Cô còn không quên bản thân vừa thoát khỏi cái chết hay sao? Vừa ban nãy còn lơ lững trên mém chút nữa từ tầng 24 mà rơi xuống tan xương nát thịt, bây giờ tâm trạng ở đâu ra mà đi quan tâm bản thân có bị cháy nắng hay không hả?

"Hàn Mục Phong, tôi thật ngưỡng mộ ba mẹ anh, bọn họ làm sao có thể sinh ra được một người có duyên như anh. Chắc kiếp trước là thánh nhân, cứu không biết bao nhiêu mạng người, làm không biết bao nhiêu việc tốt nên mới có phúc phận mà sanh ra một đứa con trai như anh nhỉ?"

Lưu Tử Nha nhắm mắt lại mà thản nhiên nói, nói xong mới cảm thấy mình hơi quá đáng nhưng mà dù sao cái tên vừa điên vừa ngốc này có bao nhiêu là hiểu cái câu châm chọc của mình nên đành lặng im cho qua.

Cô không biết rằng hắn ta nghe đến lời nói này ánh mắt liền thay đổi, có thể nói là lạnh thấu xương, căm hận thấu trời, đôi mắt khí thế như muốn giết người kia thật đáng sợ đến bao nhiêu nhưng vì cái kính râm đã che lại nên khó có thể thấy.

Mặc dù Lưu Tử Nha nằm bên cũng cảm thấy không khí đang dần biến chuyển, có cái gì đó không đúng liền định lên tiếng nhưng lại nghe tiếng cười hì hì của tên đần nằm bên nên đành dẹp qua một bên.

Chắc lúc nãy cô tưởng tượng nên rồi.

"Hiiihihihii...cậu khen quá! Tôi đương nhiên biết bản thân mình là một người có duyên, cậu khen khiến tôi ngại lắm nha"

Đậu mòe muốn tán mấy phát cho cái tên đần này tỉnh ngộ ghê, nói chuyện với cái tên này thà đi nói chuyện với cái giường còn hơn. Cô vuốt mặt cho tỉnh táo rồi thất thểu đi về phòng của mình, cô cần nghỉ ngơi một chút, cảm giác ngày hôm nay nó dài quá rồi.

Hàn Mục Phong nhìn chăm chăm bóng lưng của cô khi đã khuất sau cánh cửa mới hạ mắt xuống, ánh mắt ngây ngô trở nên sắc lạnh không có một xúc cảm ấm áp hay ngây ngô nào cả, hoàn toàn biến thành một người khác, khí thể cũng chuyển biến một cách linh hoạt. Khí chất hung tàn lộ rõ.

Ba mẹ hắn sao? Không có ai được quyền nhắc đến ba mẹ của hắn, hai từ này chính là từ cấm của hắn. Nói đến ba mẹ hắn chính là động vào vảy ngược của Hàn Mục Phong này!

"Hoắc Tử Nam, tôi cứ tưởng chúng ta sẽ có một mối quan hệ tốt. Chính cậu phá hủy nó, cho dù là ai tôi cũng không tha thứ" Bạc môi khẽ phác thảo, tuýp kem chống nắng bị hắn quăng đi nơi nào, ngay cả cái kính râm nữa.

Một bộ dáng lãnh lệ đầy nguy hiểm đứng lên, liếc nhìn kính rầm cùng kem chống ắng bị quăng đi xa rồi bày ra bộ mặt chán ghét. Hắn diễn vai kẻ ngốc này suốt mười năm ròng cũng rất phiền chán rồi, nhưng vì thời cơ chưa đến nên vai kẻ ngốc này hắn nên diễn đến cùng.

Lúc đi khỏi sân thượng liền thu lại khí chất mà trở thành tên ngốc, mặt ngáo manh nhảy từng bước từng bước xuống cầu thang như đang chơi trò nhảy lò cò, môi tạo độ cong cười đến tít mắt, dường như chơi rất vui.

Thỉnh thoảng lại gặp các lao công hay y tá thì thì cười cười ngây ngây với bọn họ sau đó tiếp tục trò chơi nhảy lò cò xuống bật thang của mình, mặc kệ những ánh mắt thương hại cùng lời bàn tán chỉ trỏ của bọn họ đang nhắm về mình.

"Đáng thương, có một khuôn mặt đép đến thế mà lại là tên đần độn"

"Hazz, thiểu năng mới đúng. Đại nam nhân lớn như vậy rồi mà cứ cư xử như con nít"

"Nếu bình thường thì chắc phải có cả hàng đống nữ nhân theo đuổi"

Lời bỏ ngoài tai, Hàn Mục Phong vẫn nhảy từng bậc từng bậc, huýt sáo có vẻ tâm trạng rất vui vẻ.

Người nói mặc người, ta cười mặc ta.

...

Lưu Tử nha quya lại phòng thì xũng chính là lúc điện thoại reo liên tục, lướt màn hình thì thấy có rất nhiều cuộc gọi từ Hoắc Tử Nam. Cô chạm nhẹ liền đưa lên tai "Có chuyện gì sao? Xin lỗi em không thể nghe máy kịp"

Đầu giây bên kia hình như có vẻ rất lo lắng nhưng nghe giọng cô liền thở phào sau đó hàng loạt câu hỏi dồn dập khiến cô không tự chủ được mà nhíu mày thanh tú, Hoắc Tử Nam với tốc độ nói kinh người bắn lia lịa như đạn đã được lên nòng cứ thế mà liên mồm.

"Em có sao không? Đang ở đâu? Vừa nãy không xảy ra chuyện gì đáy chứ? Anh rất lo, lam ơn nói là em đang rất an toàn đi, ăn gì chưa? Không được để mình bị đói đấy. Chu Hữu Sâm có bắt nạt em hay không?....ba la bô lô..."

Đầu đầy hắc tuyến, Lưu Tử Nha đợi chờ cho đến khi nào Hoắc Tử Nam dừng thì mới mở miệng nhưng có vẻ hơi bị lâu. Cô cắn môi nhìn từng giây từng phút mà trên màn hình hiển thị cuộc gọi, lòng bứt rứt không thôi, thật tiếc tiền phí cuộc gọi giùm cho Hoắc Tử Nam nha~

Hiển nhiên nhà giàu có khác, nói chuyện điện thoại lâu cũng không lo sợ về vấn đề tiền phí.

"Em không sao...anh đừng cằn nhằn nữa. Anh thấy em là loại người dễ bị bắt nạt vậy sao?"

"...Ừ thì không! Em gái của anh là người mạnh mẽ"

Nói chuyện qua lại cũng tầm một tiếng, cái quái gì mà nói nhiều thế ư? Đương nhiên Lưu Tử Nha chỉ nói vài ba câu, còn lại đều lắng nghe dặn dò của bà mẹ già...à không là anh trai Hoắc Tử Nam.

Cứ cố gắng gật đầu rồi dạ vâng, sau cùng thì hết điều dặn dò liền an tâm mà cúp máy. Tuy Lưu Tử Nha không nói nhưng hắn cũng biết chắc chắn là đã có chuyện gì đó xảy ra mà cô không muốn nói cho Hoắc Tử Nam biết, có lẽ vì sợ hắn lo lắng? Hắn im lặng nắm chặt chiếc điện thoại, linh cảm của hắn chưa bao giờ sai, nhất định cô đã xảy ra chuyện gì đó mà không muốn nói.

Lưu Tử Nha định đi tắm, lúc lơ lửng trên tầng 24 thì mồ hôi cũng đã toát ra thấm ướt một phần lưng áo, rất khó chịu nên đã tìm quần áo để thay sau đó đi tắm.

Cởi áo ra rồi lại quần, nhìn bản thân trong gương, ngực bị băng một lớp vải liền bực bội. Ngực đã nhỏ, bây giờ còn quấn thêm lớp vảy này thì đây là đang gián tiếp cản trở sự phát triển của ngực hay sao? Cô khổ sở cười, ngực kiểu này thì còn lâu mới được coi là một đứa con gái hiu hiu T-T

Nước mát lạnh khi ngâm mình vào thật dễ chịu, cô nhắm mắt hưởng thụ.

Không ngờ vận cứt chó gì mà đột nhiên cánh cửa phòng tắm lại mở ra, Chu Hữu Sâm mặc đồ quản gia mở cửa bước vào, hắn ta cư nhiên mặt ngưng đọng nhìn Lưu Tử Nha đang ngâm mình trong bể nước. Cô cũng trợn mắt nhìn hắn.

Rầm!!! Cửa bị đóng mạnh vang dội.

Chu Hữu Sâm đã nhanh chóng chạy biến đi ra ngoài, Lưu Tử Nha thì cắn ngón tay đầy hoang mang rối rắm.

F*ck! Bị thấy rồi sao? Bị thấy rồi!

Cô không dám bước ra ngoài, bị phát hiện thật rồi, toi thật rồi.

Không biết phải đối mặt ra sao, Lưu Tử Nha sau khi mặc quần áo chỉnh chu thì đứng trước cửa phòng thở dài không biết có nên bước ra hay không. Hít thở vài lần, quyết tâm vài lần thì mới nắm lấy tay nắm cửa mà xoay nửa vòng rồi mở ra.

Thôi thì thế nào cũng bị phát hiện, không bằng nhận trước vẫn tốt hơn sau.

Cạch----------Tiếng cửa mở...
Bình Luận (0)
Comment