Chước Chước Lãng Mạn

Chương 36

Hề Mạn vừa đi, đám người Tần Phó liền quay trở lại: "Chước ca, bên ngoài trời mưa rồi, bọn tớ vất vả lắm mới tới đây, sao có thể không ngồi một lát đã đi được?"

"Đúng đấy." Tô Triết Dương phụ họa, "Cậu với chị dâu buổi tối còn nhiều thời gian mà."

Anh ta quan sát tiện nghi trong phòng khách, phong cách bài trí có vẻ khác hẳn so với trước đây.

Anh ta cười đầy ẩn ý, "Khó trách lúc trước Chước ca lại sửa sang lại nhà cửa, hoá ra là định kim ốc tàng kiều, được đấy nha, vừa về nước liền đoạt được người về rồi?"

Quách Duẫn cũng tiếp lời: "Bọn tớ còn chưa có bạn gái đâu, Chước ca làm thế nào vậy? Chia sẻ kinh nghiệm với tụi này đi?"

Cả ba ngồi trên ghế sô pha, thái độ khiêm tốn xin thỉnh giáo.

"Muốn biết à?" Giản Chước Bạch liếc bọn họ một cái, cười nói, "Đầu tiên, các cậu phải phẫu thuật thẩm mỹ cho giống tớ đã."

Mọi người: "..."

Vào phòng bếp lấy đồ uống, Giản Chước Bạch ném cho mỗi người một lon: "Thư Sinh sao không tới?"

Ngón trỏ móc một cái, Tô Triết Dương mở nắp lon, bọt khí bên trong lập tức dâng lên, anh ta vội vàng nhấp một ngụm: "Vừa rồi tớ gọi điện thoại, cậu ấy nói tối nay phải trực ban ở bệnh viện."

"Tớ phải báo cho cậu ta tin tức nóng hổi này mới được."

Quách Duẫn lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn vào nhóm:

【 Thư Sinh, quả dưa gây sốc đây! 】

【 Cậu biết chuyện Chước ca kết hôn chưa? 】

【 Chuyển 200 tệ đây, tớ sẽ cho cậu biết vợ cậu ấy là ai. 】

Văn Gia Chí: 【 Cậu lại thêm 50 tệ nữa, tớ sẽ nói cho cậu nghe cậu ấy làm sao cưới được Hề Mạn. 】

Mí mắt Quách Duẫn giật giật, làm sao Thư Sinh biết được vậy!

Anh thậm chí còn biết rõ Chước ca làm thế nào để cưới được người ta, lòng hiếu kì của Quách Duẫn đã được khơi dậy.

Vừa rồi hỏi Chước ca nhưng cậu ta không nói, vậy hỏi thử Thư Sinh xem sao.

Quách Duẫn chuyển 250 tệ cho Văn Gia Chí.

Bên kia nhanh chóng nhận tiền.

Quách Duẫn: 【 Nói mau! Nói mau! 】

Văn Gia Chí: 【 Không biết, Chước ca không nói. 】

Quách Duẫn: 【? 】

Quách Duẫn: 【 Vậy sao cậu còn lấy tiền của tớ? 】

Văn Gia Chí: 【 Tớ chỉ là muốn thử xem, rốt cuộc cậu có phải là 250* không. 】

*250: Đồ ngốc

Quách Duẫn: "..."

Nội dung trò chuyện giữa hai người là trong nhóm chat hội anh em, những người khác đều đang xem, Tô Triết Dương cùng Tần Phó dựa người trên sô pha phá lên cười một hồi.

Đầu ngón tay Giản Chước Bạch vuốt màn hình, cũng mỉm cười: "Duẫn Tử, trước mặt Thư Sinh, đầu óc cậu thật sự không tốt."

Quách Duẫn: "..."

Tần Phó không khỏi cười nói: "Đồ ngốc gặp đồ ngốc, người chịu thiệt vẫn là đồ ngốc."

Quách Duẫn tức giận: "Cậu ta lừa tiền lại mắng người, có chỗ nào giống một tên ngốc chứ? Tớ nói cho các cậu biết, người như cậu ta ấy à, ngoài mặt chỉ biết im lặng, nhưng trong bụng lại đầy rẫy ý nghĩ xấu xa!"

—————

Hề Mạn một hơi chạy về phòng, đóng cửa lại, chợt nhớ tới điện thoại di động dưới lầu đang sạc pin, cô quên mang lên rồi.

Cũng không có việc gì để làm, cô thu dọn hành lý sau chuyến công tác.

Nhìn thấy hành lý của Giản Chước Bạch, cô do dự một chút, sau đó mở ra giúp anh thu dọn.

Bộ sạc của cô chắc là vô tình để quên trong khách sạn ở thành phố Z rồi, thu dọn đồ đạc cũng không tìm thấy, đành phải đợi sạc đầy pin điện thoại rồi mua trên mạng một cái khác vậy.

Bật máy tính xách tay, cô ngồi vào bàn tùy tiện lướt qua các động thái của thị trường tài chính.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài vang lên hai tiếng gõ cửa, ngay sau đó Giản Chước Bạch đẩy cửa đi vào.

Hề Mạn quay đầu nhìn anh, lại nhớ tới vừa rồi bị người ta bắt gặp phải tình cảnh túng quẫn, quả thực rất xấu hổ.

Cô giả vờ bình tĩnh, lại đưa mắt nhìn màn hình máy tính: "Bọn họ đi rồi à?"

"Đi rồi." Nghĩ đến vừa rồi Quách Duẫn bị Văn Gia Chí lừa 250 tệ, anh liền kể cho cô nghe.

Hề Mạn nghe xong lời này, bả vai run lên, bật cười nói: "Không nhìn ra, Văn Thư Sinh bình thường trầm mặc không chịu lên tiếng, lại còn có loại bản lĩnh này nha."

"Cậu ta bình thường chỉ biết đọc sách, cũng không nhiều lời với bất kỳ người nào, nhưng nếu thật sự so đo, thì tên ngốc Quách Duẫn kia trước mặt cậu ta chưa đủ tầm đâu."

Giản Chước Bạch đứng sau lưng cô, nửa người trên hơi nghiêng về phía trước, khuôn mặt tuấn tú tiến lại gần cô: "Không phải vừa nãy em nhờ anh dạy em hôn như thế nào sao, còn tiếp tục nữa không?"

"..." Tiếp tục cái quỷ!

Bầu không khí vừa rồi sớm đã bị đám người kia phá hỏng, vừa nhớ tới Hề Mạn đã muốn chui xuống đất.

Khuôn mặt kia cách mình quá gần, hơi thở ấm áp phả vào vành tai, Hề Mạn nghiêng người né tránh: "Anh tránh ra đi, đừng quấy rầy em đọc tài liệu."

Giản Chước Bạch dời mắt đến màn hình máy tính, toàn tiếng Đức, đang nói về một dự án thu mua quy mô lớn ở Đức, ai đó đã viết một bài báo trên đó và phân tích chi tiết.

Anh cũng đã từng đọc bài báo này trước đây, có một bản dịch tiếng Trung, nhưng cô lại đọc bản gốc.

Giản Chước Bạch nhìn cô bằng ánh mắt hơi kinh ngạc: "Ở đại học em học chuyên ngành tài chính, làm sao lại biết tiếng Đức?"

Sống lưng Hề Mạn lập tức cứng đờ, ngón trỏ mân mê con lăn chuột: "Em học song ngành ở đại học, không được sao?"

"Tại sao cần phải học tiếng Đức để học song ngành?" Anh truy đuổi không dứt, như thể muốn phá vỡ xoong nồi hỏi đến cùng.

"... Ai cần anh lo hả!" Cô cao giọng để che đậy sự chột dạ của mình.

Thuận thế tắt toàn màn hình các bài báo tiếng Đức kia đi.

Giản Chước Bạch đột nhiên cười, giọng điệu lười biếng, mang theo âm mũi nhẹ, có thể nghe ra rõ ràng sự sung sướng.

Ngón tay vén một bên mái tóc dài của cô, vén ra sau tai, ánh mắt thâm thúy của Giản Chước Bạch tập trung vào cô: "Vậy em có biết sau khi ra nước ngoài anh đã đến Đức không?"

"Đương nhiên là em không biết, anh cũng đâu có nói cho em đâu."

"Nhưng Thư Sinh nói, em hỏi cậu ấy, cậu ấy nói cho em biết."

"..."

Lớp mười hai năm ấy, Hề Mạn tìm Tô Triết Dương, Tần Phó và Quách Duẫn từng người một hỏi một lượt, muốn biết rốt cuộc tại sao Giản Chước Bạch lại xuất ngoại.

Những người đó ấp úng không thể giải thích rõ ràng.

Cô lại đi hỏi Văn Gia Chí.

Hỏi Văn Gia Chí một đằng, anh ấy trả lời một nẻo, chỉ nói với cô, rằng anh đi Đức.

Thực ra Hề Mạn cũng không cố ý chọn tiếng Đức làm chuyên ngành thứ hai ở trường đại học.

Sau khi vào đại học, cô không yêu đương, không thích tham gia các hoạt động, cũng không tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào, có nhiều thời gian hơn cho việc học nên muốn học thêm một chuyên ngành khác.

Lúc đó đang chọn lựa, cô không biết nên học gì, sau đó thấy có tiếng Đức, ma xui quỷ khiến, cô liền chọn chuyên ngành này.

Vì khóa học này, khi còn học đại học cô cũng đã từng làm phiên dịch cho người khác, kiếm thêm được không ít tiền.

Giản Chước Bạch nhớ tới điều gì đó, đưa tay ra: "Vở ghi chép tiếng Anh đâu, anh vẫn chưa đọc."

Nhìn lòng bàn tay đang mở của anh, Hề Mạn chậm rãi mở ngăn kéo ra, đưa quyển vở tiếng Anh màu hồng đặt lên tay anh: "Em đi xem điện thoại sạc pin xong chưa."

Cô nói xong chạy ra khỏi phòng ngủ.

Giản Chước Bạch ngồi xuống chiếc ghế mà cô vừa ngồi, mở lại cuốn vở, phát hiện thực sự có một trang được giấu trong lớp bìa xen kẽ cuối cùng.

Mở ra, lọt vào tầm mắt là một đoạn văn với nét chữ xinh đẹp.

Đọc xong từng câu từng chữ, trong lòng Giản Chước Bạch cảm thấy chua xót, nhưng cũng không hiểu sao lại có chút ngọt ngào.

Hóa ra, trước kia cô vẫn luôn sợ rằng anh không nghiêm túc.

Mặc dù vậy, cô vẫn nói với anh, rằng cô muốn học cùng trường đại học với anh, trở thành bạn gái của anh.

Mọi người đều cho rằng việc Giản Chước Bạch theo đuổi Hề Mạn lúc trước chỉ là nhất thời tâm huyết sôi trào, nhưng chỉ có mình Giản Chước Bạch mới biết, tình yêu anh dành cho cô vượt qua núi sông biển hồ, năm tháng trải dài, từ rung động tuổi trẻ đến khắc sâu trong tim, cho đến nay, đã kéo dài hơn mười năm.

Anh cầm cây bút ký trên bàn, viết một câu ở cuối trang, là lời hồi âm.

—————

Khi đến giờ ăn tối, Giản Chước Bạch mới từ trên lầu đi xuống, trên tay cầm cuốn vở.

Thấy Hề Mạn, anh đưa qua.

Hề Mạn vội vàng nhận lấy, ôm vào trong lòng, mắng anh: "Anh mang xuống làm cái gì vậy?"

"Em viết thư tình cho anh, anh không thể viết thư trả lời sao?"

"Ai viết thư tình cho anh hả? Đừng tự mình đa tình! Mục đích chính của em là xin lỗi, còn lại chỉ là phụ thôi." Miệng cô nói vậy nhưng nghĩ đến anh nói anh viết thư trả lời, cõi lòng đầy chờ mong mở trang cuối cùng ra.

Ngay bên dưới đoạn văn của cô, có mấy dòng mới được viết lưu loát, nét chữ hùng hồn và sắc bén như con người anh:

[ Từ lần đầu gặp mặt, cho đến khi già đi, anh chỉ yêu Hề Mạn, tuyệt đối không đổi thay. —— Giản Chước Bạch ]

Trong nháy mắt, Hề Mạn chỉ cảm thấy mặt hồ tĩnh lặng trong lòng giống như bị lông vũ mềm mại lướt qua, gợn sóng nhộn nhạo vi diệu.

Lúc trước cô nhét tâm thư cho anh, đã mong đợi một câu trả lời, nhưng thứ chờ được lại là tin tức về việc anh sẽ ra nước ngoài.

Nhưng mà, sau nhiều năm như vậy nhìn thấy được câu trả lời, trong lòng cô vẫn dâng trào một niềm vui khó tả.

Giản Chước Bạch ngồi xuống bên cạnh cô: "Anh có thể phàn nàn một chút không?"

Hề Mạn ngước lên.

Giản Chước Bạch nửa dựa vào sau sô pha, nghiêng người đối diện với cô: "Bây giờ là thời đại thông tin, thư tình trên giấy không còn phổ biến nữa. Hai chúng ta đều có WeChat và phương thức liên lạc của nhau. Nếu em nhắn tin cho anh, anh đã sớm thấy rồi, đâu phải chờ tới bây giờ mới trả lời em? Em cố tình viết mấy lời đó ở mặt sau cuốn vở thì cũng thôi đi, thế mà em còn giấu đi nữa."

Hề Mạn phản bác lại anh: "Nếu em đổi thành tin nhắn gửi cho anh, thì có khác gì nói thẳng trước mặt đâu?"

"Trực tiếp nói trước mặt không tốt sao? Tại sao không thể nói trước mặt? Em xem, anh thích em, mỗi ngày đều nói với em đấy thôi."

"... Anh mặt dày, mặt em mỏng." Giọng Hề Mạn dần trở nên yếu ớt.

Giản Chước Bạch lười biếng nhướng mày, vươn tay nhéo mặt cô: "Quả thật là mỏng, không có bao nhiêu thịt."

Anh dán sát vào bên tai cô, nhẹ giọng hỏi: "Anh lại nuôi béo em lên một chút, có thể dày hơn được không?"

Hề Mạn: "..."

Dì Trương đặt thức ăn lên bàn, gọi hai người họ đến dùng bữa.

Giản Chước Bạch kéo cô dậy, nắm tay cô đi vào phòng ăn.

—————

Buổi tối, sau khi Hề Mạn dưỡng da xong, cô mặc bộ đồ ngủ, xõa tóc bước ra từ cửa phòng tắm.

Chăn đệm của Giản Chước Bạch đã được trải sẵn, anh vẫn đang ngồi ở bàn làm việc, lật giở cuốn vở tiếng Anh.

Từ đầu đến cuối, anh xem rất nghiêm túc.

Hề Mạn nhìn sang bên đó, tò mò nói: "Bây giờ anh không cần thi tiếng Anh nữa, xem mấy cái đó làm gì?"

Giản Chước Bạch lật sang một trang khác:  "Cái này là em đặc biệt viết cho anh, cẩn thận dụng tâm như vậy, anh đang nghiêm túc cảm thụ."

Hề Mạn bị lời của anh chọc cười, đi tới, khoanh tay dựa vào mép bàn, vô cùng hứng thú hỏi: "Vậy anh cảm thụ được bao nhiêu?"

"Cảm thụ được..." Giản Chước Bạch trầm ngâm một lát, sau đó chậm rãi nâng mi lên, "Mỗi một chữ cái tiếng Anh, đều là tình yêu không thể kiềm chế của em dành cho anh."

Hề Mạn nhất thời im lặng, đang định quay lại giường, Giản Chước Bạch đã đặt cuốn vở xuống, thuận thế đứng lên.

Không đợi cô bỏ đi, anh đã chống hai tay lên thành bàn ở hai bên người cô, giam giữ cả người cô trong vòng vây của mình.

Người đàn ông thân hình cao lớn cách cô rất gần, anh vừa mới tắm xong, trên người có mùi sữa tắm thoang thoảng, mùi hương của rễ diên vĩ và hổ phách kết hợp hoàn hảo, tươi mát dễ chịu, lúc này xen lẫn hormone nam phái nồng đậm, cực kỳ có tính công kích, làm cho hô hấp của người ta ngừng nghỉ trong vô thức.

Ánh đèn trên cao chiếu rọi, bóng anh bao phủ hoàn toàn thân hình mảnh khảnh nhỏ nhắn của cô.

Lông mi Hề Mạn run lên, cô ngước mắt nhìn anh.

"Lựa một thời điểm, chúng ta đi An Cầm nhé." Anh đột nhiên mở miệng, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm dán chặt vào cô, "Dẫn anh đi xem đại học A."

Anh không cùng cô học đại học, nhưng anh vẫn muốn nắm tay cô, cùng cô đi trên con đường cô đã từng đi.

Đáy lòng Hề Mạn ấm áp, khẽ gật đầu: "Vâng."

Cô kiễng chân hôn vội lên khóe môi anh.

Thừa dịp Giản Chước Bạch giật mình, cô nhân cơ hội trốn thoát, chạy đến bên giường chui vào chăn, trùm kín đầu.

Giản Chước Bạch đứng trước bàn làm việc, ánh mắt dịu dàng nhìn cục chăn bông phồng lên trên giường, khóe môi vẫn còn lưu lại xúc cảm mềm mại kia.

Rất hiếm khi cô chủ động hôn anh, hơn nữa còn đang trong trạng thái tỉnh táo, khiến anh nhất thời có chút không kiềm chế được.

Cố gắng áp chế ngọn lửa tà ác không tên đang thoát ra khỏi cơ thể mình, anh đi đến bên giường, thanh âm vô thức khàn khàn: "Muốn tắt đèn sao?"

Hề Mạn đắp chăn kín mít hàm hồ nói: "Tắt đi, em đi ngủ đây."

Giản Chước Bạch tắt đèn, căn phòng nhanh chóng chìm vào bóng tối.

Anh nằm xuống sàn nhà đã được trải sẵn, kéo tấm chăn mỏng qua.

Trên giường, thỉnh thoảng truyền đến tiếng Hề Mạn trằn trọc trở mình.

"Không ngủ được à?" Giản Chước Bạch cất tiếng hỏi cô.

"Có lẽ là buổi trưa em ngủ lâu quá." Hề Mạn thò mặt ra khỏi chăn, "Anh cũng không ngủ sao?"

"Anh cũng không ngủ được."

"Buổi trưa anh còn không ngủ bù, làm sao lại không ngủ được?"

"Trong đầu nghĩ vài chuyện nên không ngủ được."

Hề Mạn tò mò thăm dò: "Anh đang nghĩ cái gì vậy?"

"Đang nghĩ vừa rồi em hôn nhanh quá, anh chưa kịp cảm nhận."

"..."

Giản Chước Bạch đột nhiên từ dưới đất ngồi dậy, một tay chống lên mép giường, nghiêng người lại gần, thanh âm mê hoặc nói: "Nếu không, chúng ta hôn lại một lần nhé?"
Bình Luận (0)
Comment