Chước Chước Lãng Mạn

Chương 46

Hoá ra là thím đói bụng sao?

Điềm Điềm vội vàng lấy chiếc cặp sách nhỏ của mình tới, mở khóa ra, lấy ra mấy chiếc bánh quy có hình thù dễ thương khác nhau đưa cho Hề Mạn: "Thím ơi, thím mau ăn một chút đi, ăn xong sẽ không đói nữa đâu ạ."

Hề Mạn cười nói: "Điềm Điềm có nhiều đồ ăn ngon như vậy sao?"

"Vâng ạ, là do cô giáo ở nhà trẻ bọn con phát cho đó, của con có hai phần lận."

Hề Mạn ngạc nhiên: "Tại sao cháu lại có hai phần?"

Điềm Điềm nói: "Tiểu Vũ Điểm ăn hết bánh quế hoa mẹ làm cho con, con liền giành hết bánh quy của bạn ấy, như vậy mới công bằng. Ba mẹ nói, các bạn nhỏ ở trường mẫu giáo không được chiếm tiện nghi của người khác, cũng không thể chịu thiệt thòi được. Nếu không sau một thời gian dài, mọi người sẽ nghĩ mình là người dễ bị bắt nạt."

Hề Mạn không biết Tiểu Vũ Điểm là ai, đoán chắc là bạn học ở trường mẫu giáo của cô nhóc.

Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã biết công bằng, đáy mắt Hề Mạn lộ ra mấy phần tán dương.

Cô bé này quả là khiến người khác rất yêu thích.

Điềm Điềm nhét bánh quy vào tay Hề Mạn: "Thím ơi, bánh quy ở trường con ngon lắm, thím mau ăn đi, ăn xong sẽ không đói nữa đâu."

Hề Mạn cười xé gói bánh ra: "Được, vậy thím nếm thử một cái nhé."

Bên trong là một chiếc bánh quy hình chú thỏ, cô cắn một miếng, vị sữa béo ngậy tràn ngập khoang miệng.

"Bánh quy của Điềm Điềm ngon quá."

Điềm Điềm vui vẻ lại mang thêm cho cô mấy cái, Hề Mạn nhận lấy, bỏ lại vào cặp sách của cô nhóc, nhẹ nhàng nói: "Thím ăn một cái là được rồi, phần còn lại Điềm Điềm giữ lại tự ăn nhé."

Vừa nói, cô vừa liếc nhìn con đường phía trước, "Chúng ta sắp về đến nhà rồi, về nhà là có thể ăn cơm tối luôn."

Lúc này Điềm Điềm mới cất bánh quy đi: "Mẹ nói con nên ăn ít đồ ăn vặt, ăn nhiều cơm lên, như vậy mới có thể cao lớn hơn, thím cũng nên ăn nhiều cơm vào nhé."

Xe vào Giản Khê Đình, lái vào cổng biệt thự, đậu ở gara trước sân.

Sau khi xuống xe, Hề Mạn nắm tay Điềm Điềm đi vào nhà.

Thằn Lằn nghe thấy động tĩnh vẫy đuôi lao ra chào đón, Điềm Điềm vừa nhìn thấy chó con thì hai mắt sáng lên, nhiệt tình ngồi xổm xuống chơi với nó.

Dì Trương biết Điềm Điềm sẽ qua đây ở, sợ trẻ con sẽ nhanh đói, lúc này đã chuẩn bị xong cơm tối, từ phòng bếp đi ra cười nói: "Cậu chủ, cô chủ, có thể ăn cơm rồi."

Giản Chước Bạch xoa xoa đầu cháu gái nhỏ: "Đi rửa tay ăn cơm trước đã, lát nữa lại chơi với chó con."

Điềm Điềm nghe lời để dì Trương đưa đi rửa tay.

Trong bữa tối, Điềm Điềm ngồi cạnh Hề Mạn.

Cô bé khi ăn rất chậm rãi, trông rất xinh xắn.

Thấy cô nhóc ăn được khá nhiều măng non, Hề Mạn trìu mến gắp thêm cho cô bé: "Điềm Điềm ăn nhiều vào để cao lớn nhé."

"Cảm ơn thím ạ." Giọng nói của cô nhóc nhỏ nhẹ, có lẽ là đói bụng, cũng không nói nhiều, chỉ cúi đầu ăn cơm.

Sau bữa tối, Điềm Điềm lấy điện thoại di động của Giản Chước Bạch gọi video cho ba mẹ.

Thấy cô bé có Giản Chước Bạch ở cùng, Hề Mạn lên lầu tắm trước.

Thay bộ áo ngủ thoải mái, cả người cô cũng dễ chịu hơn rất nhiều.

Cô đang định ra ngoài tìm Điềm Điềm thì cửa phòng ngủ bị đẩy ra từ bên ngoài, ngay sau đó Giản Chước Bạch đi vào.

Hề Mạn nghi ngờ hỏi: "Sao anh cũng lên đây, Điềm Điềm đâu?"

"Ở bên dưới chơi với Thằn Lằn." Giản Chước Bạch đứng trước mặt cô, nghĩ đến chuyện cô chăm sóc Điềm Điềm rất chu đáo, rũ mắt nhìn cô, "Trước kia anh không phát hiện ra, thì ra em lại thích trẻ con như thế đấy."

Hề Mạn nghĩ ngợi: "Chủ yếu là do Điềm Điềm ngoan ngoãn, rất hoà hợp với em. Hơn nữa ba mẹ con bé không ở nhà, dù anh là chú ruột, con bé ở đây nhất định cũng không quen, sẽ không có cảm giác an toàn như khi ở bên ba mẹ. Tâm tư của trẻ con rất nhạy cảm, bây giờ là lúc cần yêu thương nhất, chúng ta đương nhiên phải đối xử tốt với con bé hơn rồi."

Giản Chước Bạch rất tự nhiên ôm cô vào lòng, nhéo nhéo da thịt mềm mại quanh eo cô: "Anh cũng cần yêu thương."

Kể từ lúc đón Điềm Điềm từ trường mẫu giáo về, toàn bộ quá trình cô đều ở bên Điềm Điềm, không có thời gian chú ý đến anh.

Thấy vẻ mặt anh không cam tâm, Hề Mạn buồn cười ngước mắt lên: "Anh lớn như vậy rồi mà còn ăn giấm với cả cháu gái của mình sao?"

Ngón tay Giản Chước Bạch vuốt ve eo cô, ngửi thấy mùi hoa cam ngọt ngào dễ chịu trên người cô, như có như không trêu chọc trái tim anh, anh dần dần có chút tâm viên ý mã*.

*Tâm viên ý mã: chỉ về tâm trí bất định, thường biến của nội tâm con người, nghĩa là tâm trí con người ta thường xáo động và dễ mất kiểm soát

Người đàn ông hơi cúi đầu lại gần, khi nói chuyện phả ra hơi nóng: "Chỉ sợ em quên mất, đêm nay chúng ta còn có chuyện rất quan trọng phải làm."

Đối diện với đôi mắt thâm thúy của Giản Chước Bạch, ánh mắt Hề Mạn khẽ đảo.

Nếu anh không nhắc tới, suýt chút nữa cô đã quên mất người đàn ông này vẫn còn đang chờ để chứng minh bản thân đấy.

Lúc này Hề Mạn lại nghĩ đến chuyện tối hôm qua, khóe miệng nhếch lên: "Anh giữ tư tưởng lành mạnh chút đi, đừng chỉ mải nghĩ đến loại chuyện này nữa."

Giản Chước Bạch ôm chặt cô vào lòng, đôi môi mỏng gợi cảm lướt qua vành tai cô: "Em đã hứa với anh, đêm nay muốn thử bao nhiêu lần cũng được mà."

Giọng của anh trầm thấp lại mang theo sự lưu luyến quyến rũ, khiến Hề Mạn bất giác run rẩy.

"Chuyện này để sau lại nói." Cô trả lời hàm hồ, nhìn đồng hồ rồi nói, "Điềm Điềm còn đang ở dưới đấy, em đi xem con bé trước, chắc là con bé sắp muốn đi ngủ rồi."

Hề Mạn đi xuống dưới lầu, thấy Điềm Điềm đã làm xong bài tập về nhà, liền ngồi trên ghế sô pha xem phim hoạt hình với cô nhóc.

Đồng hồ sinh học của Điềm Điềm rất chính xác, đúng chín giờ, cô nhóc bắt đầu ngáp liên tục, rõ ràng là buồn ngủ.

Hề Mạn đưa cô bé lên lầu, đi vào căn phòng đã dọn dẹp trước đó cho cô nhóc.

Điềm Điềm nhìn thấy bên trong có đủ loại búp bê và đồ chơi, đôi mắt trong veo sạch sẽ sáng lên, không khỏi "Oa" lên một tiếng: "Đẹp quá!"

Hề Mạn cười nói: "Nếu Điềm Điềm thích, chờ ba mẹ trở về, lúc về nhà cháu có mang hết chỗ đồ chơi này đi."

Cô đưa Điềm Điềm tới phòng tắm tắm rửa, thay đồ ngủ sạch sẽ, cô bé chui vào chiếc chăn bông mềm mại, cười nói với Hề Mạn: "Chúc thím ngủ ngon."

"Chúc Điềm Điềm ngủ ngon." Hề Mạn cưng chiều véo má cô bé.

Khi tắt đèn, Hề Mạn còn đặc biệt để lại ánh sáng của đèn ngủ thỏ hồng, tránh cho cô bé sợ hãi môi trường xa lạ.

Trở lại phòng ngủ chính bên cạnh, Giản Chước Bạch không ở đây.

Hề Mạn còn tưởng anh vội vàng với loại chuyện này như thế, chắc chắn đã sớm chờ sẵn trên giường, ai ngờ lại không ở đây.

Chắc là vướng công việc, phải tới phòng sách rồi.

Hề Mạn cũng không để ý, phát hiện điện thoại sắp hết pin nên xuống nhà lấy cục sạc.

Cô tìm thấy cục sạc trên bàn trà trong phòng khách ở tầng một, đang định cầm lên lầu thì loáng thoáng phát hiện đèn trong phòng tập thể hình đang sáng.

Hề Mạn đi qua, lặng lẽ mở hé cửa, nhìn thấy người đàn ông với thân hình hoàn mỹ mặc đồ thể thao, giờ phút này lại đang chống đẩy.

Cô còn tưởng anh đang làm việc cơ, tại sao lại tập thể hình thế này?

Thật đúng là vì để cứu vãn thể diện tối nay, làm đầy đủ công tác chuẩn bị luôn.

Anh cũng không sợ mình cố gắng quá sức, cuối cùng bị phản tác dụng, không thể trụ nổi quá ba giây như đêm qua sao.

Nếu mà như vậy thì sẽ hủy hoại hoàn toàn thanh danh cả một đời của anh luôn đó.

Hề Mạn gõ cửa, Giản Chước Bạch nghe thấy tiếng nhìn qua.

Bởi vì vừa rồi vận động, hơi thở của anh có chút không ổn định, lồng ngực phập phồng lên xuống.

Bộ quần áo thể thao càng thêm bó sát, tôn lên rõ ràng các cơ bắp trên người anh, cơ bụng sáu múi săn chắc cứng rắn, hormone nam bùng nổ khiến người xem nóng mặt.

Hề Mạn vội vàng dời mắt: "Buổi tối anh không đi ngủ đi, làm cái gì vậy?"

Giản Chước Bạch mỉm cười đi tới, cà lơ phất phơ dựa vào khung cửa, vẻ mặt đầy ẩn ý: "Đương nhiên là vì để lát nữa cho em hạnh phúc hơn rồi."

Hề Mạn nhướng mày: "Hạnh phúc như tối qua sao?"

Vừa dứt lời đã bị anh bắt lấy cổ tay kéo vào trong lòng, Hề Mạn lảo đảo tiến lên vài bước, mũi đụng vào lồng ngực cường tráng của anh.

Anh tắm xong mới xuống dưới tập thể hình, mồ hôi trên người không có mùi khó chịu, ngược lại vẫn còn mùi thơm của sữa tắm.

Tim Hề Mạn đập nhanh mấy nhịp, cằm bị đầu ngón tay của anh nâng lên: "Có tin lát nữa anh sẽ để em cười không nổi không."

Hề Mạn: "..."

Tắt đèn trong phòng tập thể hình, Giản Chước Bạch kéo cô lên lầu.

Vừa trở lại phòng ngủ đóng cửa lại, Hề Mạn đã bị một người đàn ông chặn lại trên cửa.

Ngay sau đó, không nói lời nào, hôn lên môi cô.

Mang theo khao khát bị kìm nén đã lâu, anh hôn vừa cường thế lại bá đạo, chiếc lưỡi nóng như lửa đốt đuổi theo lưỡi cô, cùng cô dây dưa, tràn đầy dụ.c vọng.

Hề Mạn bị nụ hôn của anh làm cho choáng ngợp, hai chân mềm nhũn suýt chút nữa không đứng vững, cô đẩy ra né tránh, chống hai tay lên ngực anh thở hổn hển, nhỏ giọng nói: "Anh đi tắm trước đi."

Cho dù trên người anh không có mùi, nhưng toàn thân đều là mồ hôi thì cô vẫn để ý.

Giản Chước Bạch kìm nén ham m.uốn mãnh liệt trong mắt, khi mở miệng, thanh âm như bị cát sỏi nghiền qua, khàn khàn trầm thấp: "Anh sẽ nhanh thôi, lên giường chờ anh."

Anh vào phòng tắm, Hề Mạn vỗ nhẹ hai gò má nóng bừng của mình, quay trở lại giường.

Vừa cầm điện thoại lướt được một lúc thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Hề Mạn đi tới mở cửa, Điềm Điềm xõa tóc đứng bên ngoài, trên tay ôm một con mèo Ragdoll đồ chơi.

Cô bé dụi dụi mắt, đáng thương nói: "Thím ơi, con hơi sợ."

Hề Mạn vội ngồi xổm xuống kéo cô bé vào lòng: "Sao vậy, cháu gặp ác mộng à?"

Điềm Điềm lắc đầu: "Phòng lớn quá, giường cũng lớn quá, con hơi sợ, không thể ngủ được."

Hề Mạn đoán có lẽ cô bé có chút lạ giường, cộng với hoàn cảnh xa lạ, nhắm mắt lại rất dễ nghĩ ngợi lung tung.

Thấy hốc mắt đỏ hoe của cô nhóc, Hề Mạn xoa đầu an ủi: "Điềm Điềm đừng sợ, đêm nay ngủ với chú thím nhé."

Hề Mạn đưa cô bé vào phòng, đóng cửa lại.

Giản Chước Bạch tắm xong, kiềm chế chờ mong trong lòng mở cửa phòng tắm đi ra, đã nghe thấy Hề Mạn và Điềm Điềm đang ở trên giường nói chuyện.

Khóe mắt anh giật giật, nhìn nhóc con dư thừa trên giường, lông mày anh nhảy thình thịch hai cái, hỏi Hề Mạn: "Sao con bé lại ở đây?"

Hề Mạn liếc anh một cái, vội vàng giải thích: "Điềm Điềm sợ ngủ một mình ở phòng bên cạnh, nói ngủ không được nên em đưa con bé vào."

Giản Chước Bạch lập tức có dự cảm không lành: "Cho nên, tối nay con bé sẽ ngủ ở chỗ này?"

Hề Mạn cũng không ngờ cuối cùng lại thành ra thế này, nhưng đây là cháu gái ruột của anh, còn có biện pháp nào khác sao?

Giản Chước Bạch nhìn Điềm Điềm trên giường: "Cháu sắp vào tiểu học rồi mà vẫn đòi ngủ với người lớn à, có biết xấu hổ không? Học sinh tiểu học rất dũng cảm, không sợ ngủ một mình đâu."

Điềm Điềm ôm Hề Mạn, phản bác: "Con vẫn đang học mẫu giáo mà, trẻ em mẫu giáo có thể sợ."

Giản Chước Bạch bật cười: "Lúc này thì phân biệt được rất rõ đấy nhỉ."

Tối nay con nhóc này ngủ ở đây thật sự có hơi vướng bận, Giản Chước Bạch nghĩ ngợi, thương lượng với cô bé: "Nếu không thì cháu xuống lầu ngủ với dì Trương đi? Hay là bảo dì Trương tới phòng bên cạnh ngủ cùng cháu nhé."

Điềm Điềm ôm chặt Hề Mạn: "Thím ơi, con không muốn dì Trương đâu."

Điềm Điềm không quen với dì Trương, sao có thể nguyện ý ngủ cùng bà, nếu là bảo mẫu thường ngày chăm sóc cô nhóc, có lẽ cô bé còn có thể đồng ý.

Hề Mạn bất đắc dĩ nhìn Giản Chước Bạch: "Anh đừng nghĩ kế nữa, để con bé ngủ ở đây đêm nay đi."

Nếu thực sự chỉ là đêm nay, Giản Chước Bạch có thể nhịn được.

Mấu chốt là ba mẹ con nhóc hơn một tuần nữa mới trở về, nếu như mấy ngày sau đó nó đều ngủ ở đây mỗi đêm thì sao?

Giản Chước Bạch nhìn Điềm Điềm: "Ngủ trong phòng riêng của mình thì có sợ không?"

Điềm Điềm suy nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu: "Chắc là không sợ ạ."

Giản Chước Bạch nói: "Vậy thì sau đêm nay cháu sẽ không ở đây nữa, ngày mai chú thím sẽ cùng cháu về nhà ở, buổi tối cháu ngoan ngoãn ngủ trong phòng của mình đi."

Hề Mạn ngước mắt nhìn sang: "Ý của anh là, ngày mai hai chúng ta sẽ chuyển tới Thủy Minh Loan ở với Điềm Điềm sao?"

Giản Chước Bạch nhìn cô thật sâu: "Đây là giải pháp tốt nhất, nếu không thì anh phải làm sao bây giờ?"

Hề Mạn: "..."

Dù sao bên kia cũng có phòng riêng của Giản Chước Bạch, Hề Mạn căn bản không nói được gì.

Có lẽ đề nghị của anh cũng tốt, Điềm Điềm ở nhà mình sẽ càng thoải mái hơn.

Vấn đề đã được giải quyết, Hề Mạn nhìn Điềm Điềm: "Muộn rồi, chúng ta đi ngủ có được không nào?"

"Vâng ạ." Điềm Điềm ngoan ngoãn đồng ý.

Ban đầu cô nhóc đang ngồi ở giữa giường, vừa nói đi ngủ, cô nhóc đã bò qua người Hề Mạn, nằm xuống bên cạnh cô.

Trong lúc nhất thời, Hề Mạn trở thành người ngủ ở giữa.

Cô khó hiểu nhìn Điềm Điềm: "Sao cháu không ngủ ở giữa?"

Điềm Điềm nói: "Ba con nói, trẻ em không được kẹp giữa người lớn, nếu không sẽ không cao lên được đâu."

Giản Chước Bạch nghe vậy nhướng mày, anh trai thật biết dạy con gái, nhất định là sợ con nhóc này ngủ ở giữa thì sẽ gây trở ngại cho mình đây mà.

Nhưng đối với Giản Chước Bạch hiện tại, việc Điềm Điềm có được sự hiểu biết này là điều vô cùng tốt.

Giản Chước Bạch vén chăn nằm xuống, dán sát vào người Hề Mạn, yên lặng ôm eo cô.

Điềm Điềm đột nhiên hỏi: "Thím ơi, có phải tình cảm của chú thím rất tốt không?"

Hề Mạn bị hỏi thì ngẩn ra, liếc nhìn Giản Chước Bạch bên cạnh rồi đáp: "Chú thím là vợ chồng, đương nhiên tình cảm rất tốt rồi."

"Vậy chú thím sẽ có tình cảm tốt đến mức đi vệ sinh cùng nhau vào ban đêm sao?"

"Hả?" Cả Hề Mạn và Giản Chước Bạch đều có vẻ mặt khó hiểu.

Điềm Điềm nói: "Có lần con chạy tới phòng ba mẹ đòi ngủ cùng, lúc tỉnh lại phát hiện ba mẹ đều ở trong nhà tắm, rất lâu mới cùng nhau quay lại."

"Đi lâu như vậy, chắc chắn là ở bên trong thúi lắm, thế mà ba mẹ cũng không ghét bỏ đối phương, chẳng phải là tình cảm vô cùng tốt sao?"

Hề Mạn và Giản Chước Bạch đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng bị thế giới ngây thơ đơn thuần của trẻ con chọc cười.

"Ừ, tình cảm của bọn họ vô cùng tốt." Hề Mạn nhẹ nhàng vỗ vai cô bé, dỗ cô nhóc đi ngủ.

Điềm Điềm lại ngáp một cái rồi nhắm mắt lại, lần này có người lớn ở cùng nên cô bé không còn sợ hãi nữa, chẳng mấy chốc hô hấp đã trở nên đều đặn, dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.

Hề Mạn cảm giác được Giản Chước Bạch phía sau càng ngày càng dán sát lại gần cô, hơi thở phả vào gáy cô nóng rực.

Hề Mạn nhỏ giọng nhắc nhở anh: "Điềm Điềm còn ở đây đấy, anh đừng có làm loạn."

Cô huých vai, bả vai lại bị anh giữ ngược lại, xoay người lại.

Hai người nằm nghiêng mặt đối mặt, cách nhau rất gần, chóp mũi cơ hồ đụng phải nhau, hơi thở nóng bỏng của cả hai quẩn quanh hoà quyện vào nhau.

Còn chưa tắt đèn, Hề Mạn nhìn thấy trong đáy mắt thâm trầm của anh có vài phần mãnh liệt bị đè nén.

Bánh răng ái muội nhanh chóng chuyển động theo thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Không biết qua bao lâu, Giản Chước Bạch cọ cọ chóp mũi cô, hô hấp nóng rực: "Vợ ơi, chúng ta đổi chỗ nhé?"

Hề Mạn nhướng mi: "Anh có muốn để con bé về nói với ba mẹ nó là chúng ta cũng tình cảm tốt đến mức nửa đêm cùng nhau đi nhà vệ sinh thúi không?"

Khóe miệng Giản Chước Bạch khẽ giật giật hai cái, không lên tiếng nữa.

Hề Mạn vùi mặt vào ngực anh, có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ mãnh liệt của anh, dường như đâm thẳng vào tim cô.

Người đàn ông cố khắc chế ôm lấy cô, liếc nhìn đứa nhỏ đang ngủ say bên cạnh, cố gắng hạ thấp giọng, gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Sau này anh sẽ không bao giờ trông con cho người khác nữa."

Quan trọng là anh với bà xã vừa mới tiến triển đến bước kia, bây giờ người ở ngay trong ngực mình, còn phải chịu đựng, thật sự quá khó chịu.

Hề Mạn gối lên khuỷu tay anh, ghé vào tai anh thì thầm: "Nếu anh thật sự không nhịn được thì tự mình giải quyết đi."

Vừa rồi Điềm Điềm đã nói những lời kia, dù sao Hề Mạn cũng không thể đi cùng anh được.

Giản Chước Bạch không tình nguyện: "Anh chủ yếu cũng không phải vì mình anh."

Hề Mạn lập tức cảm thấy buồn cười: "Rõ ràng là anh đang sốt ruột muốn chứng minh bản thân không có vấn đề, chẳng lẽ còn vì em sao?"

"Đương nhiên là vì em." Giản Chước Bạch mút nhẹ vành tai cô, bởi vì khi nói chuyện dùng âm gió, hơi thở nóng bỏng phả ra, lưu luyến dụ người, "Anh chủ yếu muốn làm em vui vẻ."

Hề Mạn đỏ tai đẩy anh, lại bị cánh tay mạnh mẽ của anh giữ chặt, tay kia ở dưới chăn càng ngày càng không an phận.

Điềm Điềm còn đang ngủ ở đây, tên cẩu nam nhân này sẽ không làm xằng bậy với cô như vậy đấy chứ? Sẽ đánh thức con bé mất.

"Yên tâm, anh sẽ không làm gì cả, chỉ là giúp em thôi." Giản Chước Bạch hôn lên thái dương cô, giọng nói mang theo sự trấn an, "Động tác nhỏ như vậy sẽ không làm con bé tỉnh lại đâu, em kiên nhẫn một chút, đừng lên tiếng."

Hề Mạn: "?"

Editor: quattutuquat

—————

Ánh trăng sáng tỏ, vạn vật tĩnh lặng.

Điềm Điềm đang ngủ ngon lành, trong giấc mơ, cô nhóc đang chơi trò chơi với cô giáo và các bạn nhỏ ở trường mẫu giáo, khóe miệng hơi nhếch lên, vẻ mặt đầy thỏa mãn.

Giản Chước Bạch và Hề Mạn nằm sát bên cạnh cô bé, mặt ngoài nhìn qua có vẻ sóng yên biển lặng, không có gì khác thường.

Chỉ có điều dưới ánh đèn ấm áp trong phòng, có thể thấy rõ nét ửng đỏ mất tự nhiên trên mặt Hề Mạn.

Sau đó Giản Chước Bạch đi vào phòng tắm, thân thể Hề Mạn mềm nhũn, ôm chăn nằm ở đó không buồn nhúc nhích.

Ngực cô phập phồng lên xuống, cố gắng bình tĩnh lại trái tim đang đập dữ dội của mình.

Điềm Điềm trong lúc ngủ mơ bỗng nhiên đạp tung chăn, Hề Mạn ngẩn ra, nhất thời cảm thấy mình đã làm chuyện khuất tất, trong lòng chột dạ không thôi.

Vừa rồi Giản Chước Bạch thật sự quá lớn mật, nhất định đòi làm chuyện xằng bậy.

Cô cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng giúp cô bé đắp chăn lại.

Giản Chước Bạch đi rất lâu vẫn chưa quay lại, Hề Mạn có chút buồn ngủ, lười biếng nhắm mắt lại.

Khi cô mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ thì cửa phòng tắm mở ra, người đàn ông mang theo thân thể đầy hơi nước từ phía sau ôm lấy cô: "Em ngủ chưa?"

Hề Mạn lười động đậy, không đáp lại.

Giản Chước Bạch lại gần hôn lên má cô, tắt đèn trong phòng, ôm cô ngủ.

Đồng hồ sinh học của Điềm Điềm rất đúng giờ, bảy giờ sáng đã mở mắt.

Giản Chước Bạch cũng đã dậy từ sớm, thấy Hề Mạn còn ngủ, anh lại nằm với cô thêm một lúc.

Thấy Điềm Điềm ngồi dậy dụi mắt nhìn về phía này, Giản Chước Bạch đặt ngón trỏ lên môi làm động tác "suỵt", ra hiệu cho cô nhóc đừng đánh thức Hề Mạn.

Điềm Điềm hiểu ý ngay lập tức, bắt chước Giản Chước Bạch cũng làm một động tác giữ im lặng.

Cô bé đang định lặng lẽ đứng dậy thì khi vén chăn lên, nhìn thấy trên ga trải giường có một mảng nước.

Hề Mạn lúc này đang ngủ trong vòng tay của Giản Chước Bạch, nằm gần bên kia giường, khoảng cách của Điềm Điềm với mảng nước kia là gần nhất.

Nhìn chằm chằm vào dấu ấn, đôi mắt của Điềm Điềm dần đỏ lên, đột nhiên cô bé khóc "Oa" lên một tiếng.

Giản Chước Bạch giật mình, liếc mắt nhìn sang.

Hề Mạn cũng lập tức bị đánh thức, ngồi bật dậy, dịu dàng hỏi: "Điềm Điềm, làm sao vậy?"

Nước mắt của Điềm Điềm thi nhau rơi xuống, thanh âm nghẹn ngào nức nở, vừa ủy khuất lại có chút mất mặt nói: "Thím ơi, hình như con tè dầm rồi hu hu hu hu con thật sự không cố ý đâu..."

Giản Chước Bạch và Hề Mạn theo bản năng nhìn vào ga trải giường, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh nào đó, cả hai đều trầm mặc.
Bình Luận (0)
Comment