Chước Chước Lãng Mạn

Chương 63

Có lẽ đây là lần đầu tiên anh nói những lời lộ liễu như vậy, gò má Mạc Thấm lập tức ửng hồng, tim đập thình thịch.

Cô vội vàng đẩy Văn Gia Chí ra, gần như hốt hoảng bỏ chạy.

Vào phòng ngủ, đóng cửa lại, Mạc Thấm bổ nhào cả người lên giường.

Cô bụm mặt lăn lộn mấy vòng, lúc đầu còn ngại ngùng, sau đó không biết vì sao khóe miệng nhếch lên ngày càng cao.

Thời khắc đó, cô đột nhiên cảm thấy có lẽ Văn Gia Chí thích cô.

Nhưng cô đợi trong phòng ngủ một hồi lâu mà người đàn ông bên ngoài không vào.

Năng lực tự kiểm soát bản thân của anh thực sự mạnh.

Mạc Thấm cầm điện thoại gửi cho anh một tin nhắn: 【 Thật ra em cảm thấy... 】

Bạn trai của tôi: 【? 】

Mạc Thấm không ngờ anh lại trả lời nhanh như vậy.

Cố gắng phớt lờ nhiệt độ trên hai gò má, cô tiếp tục gõ chữ: 【 Bây giờ có thể làm. 】

Tin nhắn gửi đi không bao lâu, cửa phòng ngủ đã bị anh mở ra.

Mạc Thấm nghe thấy động tĩnh thì vội vàng tung chăn ra hoảng sợ chui vào, che đầu lại.

Không khí loãng trong chăn khiến cô vốn đã có chút khẩn trương bây giờ hít thở càng thêm khó khăn.

Đang không biết phải làm sao, cô cảm thấy có một sức mạnh không thể kháng lại được hất tấm chăn của mình ra.

Mạc Thấm bất đắc dĩ lộ ra khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, ngước mắt nhìn người đàn ông đang nghiêng người cúi tới gần.

Anh chống tay hai bên hông cô, gương mặt cách cô rất gần, đồng tử đen láy hiện lên ý cười mê hoặc: "Thấm Thấm, em vừa nói cái gì?"

Giọng nói của anh mang theo vài phần lưu luyến, ẩn giấu tình cảm không thể diễn tả bằng lời, là bộ dạng động t.ình hiếm khi thấy được.

Đáy lòng Mạc Thấm dâng lên cảm giác rung động khó tả, cô cố nén vui mừng hôn nhẹ lên môi anh, dùng hành động thực tế để biểu đạt ý đồ của mình.

Khi đó Mạc Thấm rất chủ động.

Chỉ cần nhận được một chút ngọt ngào từ Văn Gia Chí, cô sẽ càng thêm dũng cảm dán lại gần, làm mọi thứ cô muốn làm với anh.

Sau lần đó, Mạc Thấm càng thích ở bên anh hơn, thích nhìn Văn Gia Chí không kìm lòng nổi trước cô.

Kể cả trong loại chuyện kia, anh cũng không phải là người nói nhiều, mỗi lần đều vùi đầu chăm chỉ cày cấy, nhưng không làm bừa, anh rất dịu dàng, Mạc Thấm vừa khóc anh liền dừng lại, bất kể bản thân anh đã thoả mãn hay chưa.

Nhưng có đôi khi Mạc Thấm chỉ là ngoài miệng già mồm hét lên một tiếng thôi, anh đột nhiên dừng lại, thật sự là rất không hiểu phong tình.

Văn Gia Chí có sức chịu đựng phi thường, vừa lý trí lại khắc chế, chưa bao giờ buông thả bản thân.

Đôi khi Mạc Thấm cảm thấy anh rất khác biệt so với hầu hết những người đàn ông ngoài kia.

Cô thường nghe đám bạn cùng phòng thảo luận về bạn trai của mình, nói bọn họ ở phương diện kia dù thế nào cũng dục cầu bất mãn, một đêm nhiều lần.

Nghĩ lại cô với Văn Gia Chí, chưa từng có chuyện đó.

Cho dù một tuần mới gặp nhau một lần thì anh vẫn luôn rất chừng mực, không đòi hỏi cô thêm lần thứ hai.

Nhớ có một lần Mạc Thấm thực sự không nhịn được, sau đó trêu chọc anh, muốn thử xem phản ứng của anh, kết quả lại bị một người đàn ông giam giữ vào trong ngực, giọng điệu bình tĩnh: "Em còn nhỏ, thân thể sẽ không chịu nổi."

Hoá ra anh đang nghĩ cho thân thể của cô.

Mạc Thấm tin lời này.

Nhưng sau đó vì đủ loại nguyên nhân, khi cô cảm thấy anh không thích mình, cô lại chẳng tin nữa.

Cái gì mà cô còn nhỏ, chỉ là chuyện vớ vẩn lừa người mà thôi!

Chỉ là do không rung động nhiều đến vậy thôi.

Thực sự chứng kiến được cảnh tượng Văn Gia Chí phóng túng là vào đêm uống rượu say mấy tháng trước.

Đó là lần đầu tiên bọn họ ở riêng với nhau kể từ khi chia tay, lại ở trong trạng thái say rượu.

Văn Gia Chí của thời điểm đó, khác hoàn toàn so với anh trong trí nhớ của Mạc Thấm.

Anh giống như một con mãnh thú đói lâu ngày cuối cùng cũng bắt được con mồi, chỉ lo nhét đầy dạ dày, không màng đến tiếng kêu r.ên của con mồi.

Ngày hôm sau tỉnh rượu, Mạc Thấm mệt đến mức suýt chút nữa không dậy nổi khỏi giường.

Trong đầu cô thậm chí còn hơi hoảng hốt, nghi ngờ tối qua mình uống say nên nhận nhầm người, người đàn ông không biết mệt mỏi chiếm lấy cô nhiều lần không phải là anh.

Mãi cho đến khi Văn Gia Chí xuất hiện trước cửa căn hộ và nói sẽ chịu trách nhiệm với cô, Mạc Thấm mới chắc chắn rằng mình không nhận nhầm người.

Bây giờ nghĩ lại, có thể anh thực sự cảm thấy hồi đại học cô còn quá nhỏ, anh đang đối xử tốt với cô theo cách riêng của mình.

Sau khi chia tay, Mạc Thấm nghĩ ở Lan Đại có rất nhiều người thích anh, chỉ cần anh độc thân trở lại thì sẽ có người theo đuổi ngay thôi.

Trước đây cô lấy hết dũng khí tỏ tình với anh, nói muốn làm bạn gái anh, anh trực tiếp gật đầu đồng ý.

Nếu những cô gái khác chủ động hơn một chút, họ cũng có thể theo đuổi được.

Ngoại trừ yêu thích đọc sách, người như anh không có quá nhiều ham mu.ốn theo đuổi người nào đó hay thứ gì khác, anh muốn làm gì thì làm, cũng không từ chối người khác, chắc chắn độc thân không bao lâu là có thể tìm được niềm vui mới ngay.

Không ngờ trôi qua mấy năm, anh lại chưa từng yêu thêm một ai nữa.

Thỉnh thoảng Mạc Thấm lại tự hỏi, rốt cuộc Văn Gia Chí có cảm tình với mình hay không.

Nhưng cô vẫn không thể nào có đủ tự tin, cho rằng trong mắt Văn Gia Chí, mình sẽ là một sự tồn tại đặc biệt và duy nhất.

Bởi vì cô chưa từng nghe Văn Gia Chí nói thích cô.

Người này bình thường rất kiệm lời ít nói, không bao giờ bộc lộ ra suy nghĩ trong lòng, là một quả hồ lô nhàm chán mãi mãi chẳng biết biểu đạt cảm xúc.

Nếu như không có Hề Mạn và Giản Chước Bạch, có lẽ cả đời này hai người vẫn luôn như thế, không can thiệp chuyện của nhau, càng ngày càng xa cách.

Tuy nhiên, đánh giá từ biểu hiện của anh từ tối qua đến hôm nay, có vẻ như anh thực sự đang cố gắng theo đuổi cô, hơn nữa còn tiến bộ đến mức có thể nhận thấy bằng mắt thường.

Theo tính cách của Văn Gia Chí trước kia, trước tiên anh sẽ hỏi cô trên WeChat là liệu anh có thể đến nhà cô không. Nếu cô từ chối thì anh sẽ bỏ cuộc luôn.

Vậy mà hôm nay, anh không hỏi một lời đã tới tận cửa, thực sự là nằm ngoài dự đoán của Mạc Thấm.

Anh thậm chí còn nói cả những lời êm tai như vậy nữa.

Chẳng lẽ là có người bí mật bổ túc cho anh sao?

Mạc Thấm đỡ eo hơi dịch chuyển tư thế, nhìn về phía phòng bếp.

Ánh sáng rực rỡ từ cửa sổ chiếu xuống vai anh, tay áo sơ mi trắng xắn lên, lộ ra cánh tay cân đối đẹp đẽ, xương cổ tay gầy nhưng lại rất có khí phách, làm việc gì cũng rất gọn gàng.

Ngắm từ xa như vậy cũng là một kiểu hưởng thụ trực quan.

Mạc Thấm thất thần ngắm đôi tay anh, sau đó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú ôn hòa của người đàn ông.

Có lẽ là phát giác được, anh quay đầu nhìn qua, trong đồng tử đen láy như có độ ấm.

Mạc Thấm vội vàng quay đầu lại, sờ điều khiển trong tay, bật TV lên.

Bởi vì xoay người quá mạnh, lưng của cô lập tức đau nhói, cô khẽ chau mày vì đau, đặt tay ở dưới thắt lưng từ từ hoà hoãn lại.

Ngước mắt nhìn bình hoa bách hợp trên bàn trà, cô lại không nhịn được cong khóe miệng.

Editor: quattutuquat

—————

Văn Gia Chí bưng đồ ăn đã nấu xong đặt lên bàn ăn, cởi tạp dề đi tới gọi Mạc Thấm qua ăn cơm.

Mạc Thấm đang nằm trên ghế sô pha, không tiện cử động, chỉ chỉ đai thắt lưng trên chiếc ghế sô pha đơn: "Anh giúp tôi với."

Văn Gia Chí cầm đai thắt lưng đi tới, khuỵu gối ngồi xổm xuống mép ghế sô pha, giúp cô cố định lại chỗ bị trật hông.

Trong nhà có hệ thống sưởi sàn, Mạc Thấm mặc quần áo mỏng, động tác của anh vô tình cọ vào da thịt khiến cô khẽ run, Mạc Thấm mất tự nhiên giục anh: "Xong chưa?"

"Xong rồi." Văn Gia Chí dìu cô.

Mạc Thấm chậm rãi đi tới bàn ăn, anh ân cần giúp cô kéo ghế ra, sau khi ngồi xuống lại đưa khăn giấy ướt cho cô lau tay.

Mạc Thấm chậm rãi lau từng ngón tay một, nhìn thoáng qua bàn ăn thịnh soạn, nhìn về phía Văn Gia Chí: "Anh nấu nhiều như thế là lo tôi sẽ không béo hả?"

"Giảm cân mãi không tốt cho cơ thể, đầy đủ dinh dưỡng mới giúp vết thương ở eo của em nhanh lành hơn." Văn Gia Chí gắp thức ăn vào trong bát của cô, "Anh làm rất thanh đạm, em nếm thử trước đi."

Mạc Thấm cầm đũa nếm thử, đã lâu không ăn đồ Văn Gia Chí nấu, vẫn ngon như trước đây, nhưng không biết có phải do tâm lý hay không, cô lại cảm thấy mùi vị kém hơn một chút so với trong trí nhớ của mình.

"Kỹ năng nấu nướng của anh thụt lùi rồi hả?" Cô hỏi.

Văn Gia Chí khẽ giật mình, vội vàng tự mình nếm thử, mùi vị hơi nhạt.

"Xin lỗi, lâu lắm rồi anh không nấu cơm, không còn thuần thục như trước kia."

Lúc này Mạc Thấm mới nhớ, bây giờ anh sắp học lên tiến sĩ, còn làm việc trong bệnh viện, chắc chắn là rất bận, nhất định không có nhiều thời gian nấu nướng.

Mạc Thấm nói: "Thực ra hương vị cũng không tệ lắm đâu, bình thường tôi bận rộn cũng không có thời gian nấu cơm, tài nấu nướng còn không bằng anh nữa."

Cô lại gắp món khác, cúi đầu ăn, bàn ăn dần trở nên yên tĩnh.

Văn Gia Chí thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cô, do dự muốn nói lại thôi.

Trong lòng anh đang nghĩ tới lời khuyên của đám Giản Chước Bạch và Quách Duẫn đưa ra cho mình, bảo anh có chuyện gì cũng phải nói ra ngay trước mặt Mạc Thấm.

Nếu anh không nói, Mạc Thấm sẽ không thể biết được tình cảm của anh dành cho cô, anh càng khó mà theo đuổi được cô.

Cân nhắc một hồi, Văn Gia Chí nói: "Không phải vì công việc quá bận rộn mà anh không thường xuyên nấu ăn."

Mạc Thấm đang vừa ăn vừa lướt điện thoại, đột nhiên nghe thấy anh nói như vậy, cô khó hiểu ngẩng đầu lên: "Sao cơ?"

"Hồi đại học anh học nấu ăn là vì muốn làm cho em." Ánh mắt Văn Gia Chí dừng trên khuôn mặt cô, vẻ mặt nghiêm túc, "Sau này không hay nấu cơm là do em không còn ở bên anh nữa, không liên quan gì đến việc anh có bận công việc hay không."

"Khi đó anh mua nhà ở gần Lan Đại chính là để em có một nơi an ổn khi đến thăm anh. Lần đầu tiên đưa em đến đó, em nói nơi đó có cảm giác như là nhà, nên anh nghĩ ở trong nhà không thể ăn đồ ăn đặt ngoài mãi được, vì vậy anh cố ý học hỏi dì giúp việc ở nhà một thời gian, anh chỉ hy vọng em có thể vui vẻ."

Anh nói rất nghiêm túc, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô chăm chú.

Trong mắt Mạc Thấm lóe lên một tia kinh ngạc rồi biến mất.

Từ trước đến nay cô chưa từng nghe anh nói mấy chuyện này.

Trong trí nhớ của Mạc Thấm, có một ngày anh đột nhiên nói sẽ nấu cơm cho cô.

Lúc đó cô rất kinh ngạc, khó mà tin được vị thiếu gia nhà giàu sống trong nhung lụa lại thực sự vào bếp.

Sau đó, sau khi cô nếm thử, hương vị ngon ngoài sức tưởng tượng, sợ hãi thán phục anh thực sự khác với hầu hết các chàng trai khác.

Về phần tại sao anh lại biết nấu ăn, cho tới bây giờ Văn Gia Chí vẫn chưa từng nhắc tới.

Làm sao cô biết được, anh lại đặc biệt vì cô mà học.

"Ồ." Cô dùng đũa chọc chọc cơm trong bát, cúi đầu càng lúc càng thấp, ở góc độ mà Văn Gia Chí không thấy được thì mặt đỏ ửng, tim đập thình thịch.

Mạc Thấm đau lưng, ngồi không được bao lâu, ăn xong cơm tối, cô định trở về phòng nằm.

Nhớ tới chuyện gì đó, cô hỏi Văn Gia Chí: "Tối hôm qua anh trực đêm ở bệnh viện, chắc là không ngủ đâu nhỉ, hôm nay anh đã nghỉ ngơi chưa?"

Văn Gia Chí tự giác đứng lên thu dọn bát đĩa mang vào phòng bếp: "Anh sợ tinh thần mình không tốt sẽ chọc giận em nên trước khi tới đây đã ngủ hai tiếng rồi."

Mạc Thấm nhớ hồi còn học đại học, anh luôn lê thân xác mệt mỏi đi hẹn hò với cô, chẳng bao giờ có cùng tần số với cô cả.

Anh đây là biết sai mà sửa sao?

Thế nhưng cả một đêm không ngủ, hai tiếng làm sao mà đủ được?

Sáng mai anh còn phải đi làm sớm nữa, nhất định phải ngủ bù.

Mạc Thấm nhìn Văn Gia Chí, chú ý tới tơ máu trong mắt anh, vội nói: "Anh dọn dẹp xong thì về sớm mà nghỉ ngơi đi, tôi ở một mình cũng không có chuyện gì đâu."

"Trợ lý của em đi rồi, một mình em anh không yên tâm." Văn Gia Chí ghi nhớ lời Giản Chước Bạch nói, theo đuổi con gái thì da mặt không được mỏng, phải tạo nhiều cơ hội ở riêng với nhau, thế là lại thử hỏi cô, "Anh có thể ngủ ở chỗ của em không, như vậy em có chuyện gì thì có thể gọi anh."

Mạc Thấm nấn ná lại, ngữ khí vô cùng uyển chuyển: "Anh nhìn kỹ mà xem, căn hộ của tôi nhỏ lắm, chỉ có một phòng ngủ thôi."

"Không sao đâu, anh ngủ ở đâu cũng được, chỉ cần thuận tiện chăm sóc cho em là được." Văn Gia Chí giống như không hiểu ám chỉ cô, tiếp tục chân thành hỏi ý kiến của cô, "Vậy anh có thể ở lại chứ?"

Mạc Thấm hơi chần chừ, nhất thời không nói lời nào.

Văn Gia Chí cảm thấy có vẻ cô đã buông lỏng, tiếp tục phân tích tình huống: "Anh lái ô tô tới đây, lúc đó vừa mới ngủ bù một giấc cảm thấy tinh thần vẫn ổn, nhưng bây giờ lại hơi buồn ngủ rồi. Nếu như bắt buộc phải về thì hẳn là trạng thái lái xe sẽ mệt mỏi lắm, rất không an toàn."

Vừa nói anh vừa nhéo mi tâm mấy lần, vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi rất rõ ràng.

Mạc Thấm: "..."

Anh học cái da mặt dày này từ ai vậy trời, trước đây đâu phải như này đâu.

1

Rốt cuộc có phải đã xin cứu viện sau lưng không?

Mấu chốt là năng lực học tập cũng quá mạnh đi!
Bình Luận (0)
Comment