Chước Chước Lãng Mạn

Chương 9

Liên tục mấy ngày tiếp theo, Thẩm Ôn vẫn bận rộn hơn bao giờ hết.

Hề Mạn thất nghiệp, gần đây thường xuyên ở nhà, nhưng thời gian chung đụng với Thẩm Ôn đã ít lại càng ít.

Không biết liệu có phải cô quá nhạy cảm hay không, nhưng cô luôn cảm thấy Thẩm Ôn đang cố tình tránh mặt mình.

Cho dù thỉnh thoảng anh ta tan sở về sớm, Hề Mạn còn chưa kịp nói với anh ta vài câu, anh ta đã nói còn có việc phải làm, liền nhốt mình trong phòng sách.

Anh ba trước đây dù bận rộn đến đâu cũng sẽ tìm thời gian nói chuyện với cô, quan tâm đến cuộc sống gần đây của cô.

Nhưng gần đây, anh ta dường như không còn sức lực để bận tâm tới cô.

Hề Mạn không khỏi nghĩ đến cú điện thoại của Tiết Thu Nghiên, đáy lòng mơ hồ cảm thấy có chút bất an.

Một ngày trước sinh nhật của Thẩm Ôn, đến gần trưa Hề Mạn mới thức dậy.

Không phải do buồn ngủ, cô chỉ vô thức muốn trốn tránh.

Cô đang trốn tránh ngày sinh nhật đó gần kề.

Cô sợ rằng mình sẽ không đợi được lời cầu hôn của Thẩm Ôn.

Tuy nhiên khi từ trên lầu đi xuống, cô không ngờ lại nhìn thấy Thẩm Ôn đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.

Anh ta mặc một chiếc áo cổ lọ màu trắng, trên sống mũi đeo kính gọng vàng, tùy ý lật giở một cuốn sách tài chính trong tay, toàn thân toát ra nồng đậm khí chất của người trí thức.

Cảm nhận được động tĩnh, anh ta ngước nhìn Hề Mạn đang đi xuống cầu thang.

Khép sách lại, giọng đàn ông ấm áp và đầy cưng chiều: "Dậy muộn thế, em có đói không?"

Hề Mạn có chút kinh ngạc: "Hôm nay là thứ sáu, anh ba không đến công ty sao?"

"Mấy ngày trước bận quá, hôm nay anh ba anh sẽ đi cùng em." Thẩm Ôn đứng dậy đi tới, đứng trước mặt cô, nở nụ cười dịu dàng, "Cứ cho là cùng Mạn Mạn tổ chức sinh nhật sớm, chỉ hai chúng ta thôi, được không?"

Vào ngày sinh nhật của Thẩm Ôn, anh ta đều quay lại và trải qua cùng ông cụ Thẩm.

Anh ta vẫn luôn hiếu thảo, theo thông lệ cũ, tối nay anh ta sẽ trở lại Thẩm gia.

Hề Mạn không ngờ anh ta lại dành ra một ngày để đón sinh nhật sớm với cô.

Anh nói hôm nay muốn tổ chức sinh nhật!

Hai mắt Hề Mạn lập tức sáng lên, tim đập thình thịch, cố gắng giữ bình tĩnh: "Anh ba muốn... tổ chức thế nào?"

Thẩm Ôn nhìn bộ đồ ngủ trên người cô: "Trở về thay đồ đi, anh dẫn em ra ngoài chơi."

—————

Sau khi rời khỏi nhà, cả hai lái xe đến trung tâm thương mại.

Hề Mạn đã không ăn gì từ sáng, Thẩm Ôn đưa cô đi ăn một chút gì đó, nói đi xem phim.

Họ chọn bộ phim có suất chiếu gần nhất, trước khi vào rạp, Thẩm Ôn còn mua bỏng ngô và trà sữa.

Lúc xếp hàng soát vé, xung quanh có rất nhiều đôi tình nhân, lẫn trong đó có Hề Mạn và Thẩm Ôn, cô đột nhiên cảm thấy hai người họ giống như một đôi đang hẹn hò.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Ôn đưa cô đi xem phim.

Toàn bộ quá trình, Hề Mạn chỉ lo nghĩ về sự khác thường của Thẩm Ôn ngày hôm nay, tự hỏi liệu có phải anh định cầu hôn cô không, cô hoàn toàn không biết bộ phim nói về cái gì.

Sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, khóe miệng cô cong lên vui vẻ, cô nhận xét với Thẩm Ôn: "Bộ phim này thực sự rất hay."

Thẩm Ôn ghé mắt nhìn cô cười một cái, không đưa ra bình luận về lời của cô.

Buổi chiều, cả hai lại đến khu vui chơi, đi tàu lượn siêu tốc và chơi đu quay ngựa gỗ cùng nhau.

Khi ánh đèn lộng lẫy trong khu vui chơi bật sáng vào buổi tối, Thẩm Ôn đưa cô lên vòng đu quay.

Vòng đu quay chậm rãi bay lên cao, Hề Mạn lấy từ trong túi xách ra món quà sinh nhật đã chuẩn bị từ lâu, hai tay đưa cho Thẩm Ôn đang ngồi đối diện: "Anh ba, sinh nhật vui vẻ!"

Thẩm Ôn nhận lấy, mở chiếc hộp gỗ xinh đẹp ra, bên trong là một mặt dây chuyền chìa khóa bằng sứ Thanh Hoa nhỏ xinh tinh xảo.

Trên đồ sứ ngọc bích trong suốt, một đóa hoa mai lặng lẽ nở rộ, mang theo vẻ kiêu ngạo băng giá.

"Không biết tặng quà gì nên em chọn cái này. Hoa mai trên đó là do chính tay em vẽ đó."

Hề Mạn bỗng nhiên có chút ngượng ngùng, "Phương diện này em học được một chút từ thầy Hoa, em không khoé tay bằng Tịch Dao, vẽ cũng không đẹp, anh ba đừng chê cười em nhé."

Thẩm Ôn buộc mặt dây chuyền vào chìa khóa xe, đầu ngón tay vuốt nhẹ vài cái, đáy mắt hiện lên vẻ ấm áp: "Đẹp lắm."

Dưới ánh đèn, cô gái có gương mặt xinh xắn, hai gò má nhuốm màu hồng phấn.

Cô tùy tiện vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán: "Anh ba thích là tốt rồi."

Bánh xe đu quay đi xuống từ từ.

Thẩm Ôn nhìn cô thật sâu, trong mắt có chút phức tạp pha chút nhu tình.

Không biết qua bao lâu, anh ta đột nhiên nói: "Mạn Mạn, anh ba hy vọng em có thể vẫn luôn giống như bây giờ, một mực ở bên cạnh anh."

Hề Mạn sững người một lúc, có chút không kịp phản ứng.

Anh đây là, định cầu hôn sao?

Cô im lặng nuốt nước bọt, nhất thời có chút khẩn trương.

Lúc này, vòng đu quay đã hết giờ.

Nhân viên ra mở cửa.

Thẩm Ôn nhìn đồng hồ: "Không còn sớm nữa, chúng ta về nhà thôi."

Anh ta dẫn đầu bước ra ngoài.

Hề Mạn đi theo phía sau, u oán liếc thoáng qua nhân viên ra mở cửa.

—————

Sau khi đưa Hề Mạn về nhà, xe của Thẩm Ôn dừng ngoài cổng mà không tắt máy.

Anh ta liếc nhìn Hề Mạn ngồi ghế phụ lái: "Hôm nay chơi cả ngày rồi, em nghỉ ngơi sớm chút."

Hề Mạn hiểu ý, anh ta định trực tiếp quay về Thẩm gia.

Hề Mạn ngoan ngoãn đáp lời, tháo dây an toàn, yên lặng xuống xe.

Trước khi đóng cửa, cô nói: "Anh ba, lái xe chậm thôi nhé."

Nhìn xe của Thẩm Ôn đi xa, Hề Mạn cúi đầu đá hòn đá dưới chân, từng bước một đi vào nhà.

Trông cô ủ rũ giống như một quả bóng xì hơi.

Trong phòng khách, dì Mạc nhìn thấy cô, quan tâm hỏi: "Không phải cô Hề đi chơi với cậu chủ sao, sao lại không vui vậy?"

Hề Mạn lại nở một nụ cười: "Không đâu ạ, hôm nay rất vui, nhưng cháu hơi mệt thôi ạ."

Dì Mạc nhìn phía sau, hỏi: "Cậu chủ đâu rồi?"

"Ngày mai Thẩm gia tổ chức sinh nhật cho anh ấy, anh ấy đã quay về rồi ạ." Hề Mạn cười nói với dì Mạc, "Hôm nay dì cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ, cháu lên lầu trước."

Vừa lên đến tầng hai, Hề Mạn đã thấy đèn trong phòng sách của Thẩm Ôn đang sáng.

Anh ba hôm nay ra ngoài chơi với cô cả ngày, chẳng lẽ sáng nay bật rồi quên tắt đèn sao?

Ngoại trừ buổi sáng lên quét dọn, dì Mạc rất ít lên tầng hai, nhất định là dì ấy không phát hiện.

Hề Mạn đẩy cửa phòng sách đi vào, chạm vào công tắc bên cạnh, tắt đèn.

Cô đang định đóng cửa đi ra thì nghe thấy âm thanh thông báo WeChat vang lên, cùng lúc đó, máy tính để bàn bật sáng màn hình.

Anh ba bình thường cẩn thận như vậy, dạo này như thế nào mà lại đãng trí, hôm nay ra ngoài còn không tắt cả máy tính.

Hề Mạn lại bật đèn và đi đến bàn máy tính.

Giao diện trò chuyện WeChat của Thẩm Ôn bị treo ở giữa màn hình.

Cùng lúc đó, một cái tên quen thuộc xuất hiện trước mắt Hề Mạn: Tiết Thu Nghiên.

Hề Mạn đặt tay lên chuột, rút ​​lại ý định ban đầu là tắt máy tính, lật lịch sử trò chuyện của Thẩm Ôn và Tiết Thu Nghiên, là nội dung cuộc trò chuyện tối qua của họ.

Hề Mạn biết điều đó là sai, nhưng không thể khống chế được, vì vậy cô kéo xuống đọc từng tin một.

Tiết Thu Nghiên: 【 (ảnh chụp) 】

Tiết Thu Nghiên: 【 A Ôn, chiếc váy này trông đẹp chứ? Em sẽ mặc cái này khi chúng ta đính hôn, anh nghĩ sao? 】

Thẩm Ôn: 【 Em thích là được. 】

Tiết Thu Nghiên: 【 Em gần như đã bàn giao xong công việc ở đây, dự định tháng sau sẽ về nước. 】

Tiết Thu Nghiên: 【 Bố em nói, ngày mốt sau bữa tiệc sinh nhật của anh, chờ các khách khứa rời đi, sẽ bàn với gia đình anh về việc đính hôn của chúng ta. 】

Mười phút sau Thẩm Ôn vẫn chưa trả lời.

Tiết Thu Nghiên: 【 Nếu bây giờ anh muốn đổi ý thì vẫn còn kịp đấy. 】

Lại một tiếng nữa trôi qua.

Thẩm Ôn: 【 Ngày em về nước, anh sẽ đến sân bay đón em. 】

Tiết Thu Nghiên: 【 Được, nhớ mua hoa nhé. 】

Tiết Thu Nghiên: 【 Em thích nước hoa bách hợp, anh biết mà. 】

Thẩm Ôn: 【 Ừm. 】

Thẩm Ôn: 【 Ngày mai còn phải đi làm, ngủ sớm đi. 】

Tiết Thu Nghiên: 【 Chúc ngủ ngon, vị hôn phu của em. 】

Tiết Thu Nghiên: 【 Rất mong được gặp lại anh! 】

Đầu óc Hề Mạn sững sờ trong giây lát, toàn thân như bị sét đánh, chân suýt nữa thì đứng không vững.

Hoá ra anh ta và Tiết Thu Nghiên đã đến bước sắp đính hôn luôn rồi, mà cô lại hoàn toàn không biết gì cả.

Hề Mạn nghĩ không thông, rõ ràng cô đã nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương kia, trên chiếc nhẫn đó còn khắc tên của hai người bọn họ mà.

Hôm nay anh ta cũng đưa cô đi chơi vòng đu quay, nói rằng anh hy vọng mình sẽ luôn bên cô.

Nhưng tại sao, bây giờ anh ta lại muốn đính hôn với người khác?

Hề Mạn thất hồn lạc phách đi ra ngoài, không cẩn thận đá thùng rác sang một bên.

Cô nhìn xuống, thoáng thấy chiếc hộp đựng nhẫn quen thuộc trong thùng rác.

Đầu ngón tay cô run rẩy, khom lưng nhặt lên.

Hộp nhẫn được mở ra, thứ nằm bên trong chính là chiếc nhẫn kim cương mà cô đã thấy trước đó.

Anh ta vứt nhẫn kim cương muốn tặng cho cô, lựa chọn đính hôn với Tiết Thu Nghiên.

Đôi mắt Hề Mạn cuối cùng đã đỏ lên.

Chẳng trách, gần đây cô luôn cảm thấy Thẩm Ôn đang tránh mặt mình.

Hôm nay anh ta dẫn cô đi chơi rốt cuộc là có ý gì?

Đính hôn với người khác nên bồi thường cho cô một chút trước sao?

—— "Mạn Mạn, anh ba hy vọng em có thể vẫn luôn giống như bây giờ, một mực ở bên cạnh anh."

Giờ phút này, Hề Mạn mới lĩnh ngộ được trọng điểm trong lời nói của anh ta.

Thẩm Ôn hy vọng, cô có thể duy trì mối quan hệ hiện tại với anh ta, vẫn luôn ở bên cạnh anh ta.

Anh ta muốn cưới người khác, còn muốn cô ở lại bên anh ta.

Mối quan hệ hiện tại của họ, đến cùng là gì?

—————

Trong phòng không có ánh sáng, chỉ có ánh trăng yếu ớt xuyên qua khe hở trên rèm cửa chiếu vào.

Hề Mạn nằm trên giường trong phòng ngủ, cả người cuộn tròn lại.

Bảy năm trước, cô đã mất tất cả.

May mắn Thẩm Ôn đã thu nhận cô, để cô không đến mức cô đơn bơ vơ.

Những năm này, cô sợ nhất là cuộc sống nảy sinh hỗn loạn bất ngờ, cô luôn muốn sống một cuộc sống an ổn qua ngày, nhưng lại không thể như ý nguyện.

Thẩm Ôn muốn đính hôn với Tiết Thu Nghiên, lại lừa gạt cô.

Hề Mạn muốn nổi giận, nhưng lại thấy mình không có tư cách gì.

Hai người họ chưa bao giờ là quan hệ người yêu.

Anh ta chọn kết hôn với ai là quyền tự do của anh ta.

Muốn gả cho Thẩm Ôn, chỉ là ước muốn xa vời của cô mà thôi.

Điện thoại bên gối rung lên, Hề Mạn cầm lên xem, là Thẩm Tịch Dao gọi cho cô.

Trong lòng Hề Mạn nặng trĩu, có chút không muốn nói chuyện.

Cô tắt tiếng điện thoại, đặt sang một bên.

Thẩm Tịch Dao gọi thêm vài cuộc, nhưng Hề Mạn dường như không biết, có hơi mệt mỏi khép mắt lại.

Một giọt nước mắt nóng hổi trượt xuống từ khóe mắt, làm ướt cả góc gối.

—————

Nhà cũ Thẩm gia.

Trong phòng khách, Thẩm Ôn nói với ông cụ Thẩm rằng anh ta sẽ kết hôn với Tiết Thu Nghiên, ngày mai gia đình nhà họ Tiết sẽ đến để thảo luận về lễ đính hôn.

Đứng ở cửa hậu viện, Thẩm Tịch Dao chăm chú lắng nghe động tĩnh trong phòng khách, gọi điện cho Hề Mạn mấy lần đều không được, trong lòng nóng như lửa đốt.

Đang yên lành, tại sao anh trai cô lại đột nhiên muốn cưới Tiết Thu Nghiên?

Hai người chia tay đã mấy năm, lúc chia tay không thấy anh cô buồn lắm, bây giờ làm sao lại quay lại với nhau?

Anh trai đích thân đề cập vấn đề này với ông nội, có vẻ như cuộc hôn nhân này là ván đã đóng thuyền.

Nhưng còn Hề Mạn thì sao?

Thẩm Tịch Dao hết sức lo lắng chờ ở bên ngoài.

Cuộc họp gia đình trong phòng khách vừa kết thúc, thấy ông nội chống gậy trở về phòng, Thẩm Tịch Dao đã lao vào kéo lấy tay Thẩm Ôn đi ra ngoài.

Hôn sự đến quá đột ngột, mẹ Thẩm còn định hỏi lại cho rõ, nhìn thấy một màn này vội vàng kêu lên: "Dao Dao, mẹ với ba con còn chưa nói chuyện xong với anh của con đâu, con kéo anh con đi đâu vậy?"

"Con cũng muốn tâm sự với anh ấy!" Thẩm Tịch Dao không quay đầu lại, kéo Thẩm Ôn ra khỏi biệt thự của Thẩm gia.

Đến một nơi vắng vẻ, Thẩm Tịch Dao dừng lại, hất tay Thẩm Ôn ra: "Anh à, anh thật sự muốn cưới Tiết Thu Nghiên sao?"

Thẩm Ôn liếc nhìn cô một cái, cau mày mắng: "Thẩm Tịch Dao, rất nhanh cô ấy sẽ là chị dâu của em, em gọi thẳng tên cô ấy là rất không lễ phép."

Thẩm Tịch Dao cười lạnh một tiếng: "Cô ta là chị dâu của em, vậy chị Mạn Mạn thì sao?"

Sắc mặt Thẩm Ôn có chút không tốt, tiến lên ngồi xuống băng ghế phía trước: "Hai người này không có quan hệ gì."

"Tại sao lại không có quan hệ gì?" Thẩm Tịch Dao tiếp lời, "Các anh em trong vòng bạn bè của anh đều biết Hề Mạn ở cùng anh, anh cũng thường xuyên đưa chị ấy đi gặp mặt mọi người, trước mặt mọi người còn đối xử chu đáo với chị ấy, khiến cho tất cả mọi người cảm thấy anh thích chị ấy, sau này nhất định sẽ kết hôn với chị ấy, thậm chí cũng đã gọi là chị dâu rồi. Lúc này nếu anh kết hôn với người khác, anh bảo Hề Mạn phải làm sao bây giờ?"

Thẩm Ôn liếc cô một cái: "Chỉ là nói đùa thôi, cũng không phải chính miệng anh hứa hẹn, làm sao có thể nghiêm túc coi là thật?"

"Chỉ là nói đùa thôi sao?" Thẩm Tịch Dao không ngờ Thẩm Ôn lại nói như vậy, sửng sốt một hồi, "Anh dám ở trước mặt Hề Mạn nói như vậy sao?"

Thẩm Ôn cau mày: "Cô ấy vẫn luôn khôn ngoan nghe lời, sẽ không như em chạy tới chất vấn anh chuyện như vậy đâu."

Thẩm Tịch Dao nở nụ cười, trên mặt còn mang theo nét châm chọc: "Thì ra là anh ỷ vào bởi vì chị ấy khôn ngoan nghe lời, sẽ không làm ầm ĩ lên với anh. Anh à, anh có biết không, chị ấy cũng là được nuông chiều từ bé mà lớn lên, hơn nữa chị ấy cũng biết nóng nảy, cũng có giới hạn cuối cùng, chỉ là chị ấy coi anh là người quan trọng nhất, vậy nên mới cam tâm tình nguyện làm một cô gái khôn khéo hiểu chuyện trước mặt anh thôi!"

Thẩm Tịch Dao hỏi anh ta lần cuối: "Anh thực sự quyết định từ bỏ Hề Mạn sao?"

Thẩm Ôn nắm chặt rồi lại nới lỏng nắm tay trong túi áo: "Anh đã nói anh sẽ chăm sóc cô ấy thì sẽ không thất hứa. Căn nhà đó sẽ mãi là nhà của cô ấy, anh cũng vĩnh viễn là anh ba của cô ấy."

"Anh sắp đính hôn rồi, còn cho rằng chị ấy có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, sống trong nhà anh, chịu đựng những lời đàm tiếu nói ra nói vào, vẫn gọi anh là anh ba như thường sao?"

Thẩm Ôn nhướng mắt, đối với lời Thẩm Tịch Dao nói cũng không lưu tâm: "Anh là người nhà duy nhất của cô ấy, nếu không ở bên cạnh anh, cô ấy còn có thể đi nơi nào?"

"Chuyện đó phụ thuộc vào việc chị ấy sẽ lựa chọn như thế nào khi biết được sự thật." Thẩm Tịch Dao quay người bỏ đi, cô ấy muốn nói cho Hề Mạn hết thảy mọi chuyện.

Đi chưa được mấy bước, giọng nói của Thẩm Ôn phía sau đột nhiên sắc bén: "Thẩm Tịch Dao, hiện tại em đi, chính là ép cô ấy đi! Em cho rằng em đang làm điều tốt cho cô ấy sao, cô ấy chỉ có một mình lẻ loi trên thế giới này, em muốn để cô ấy đi đâu?"

Thẩm Tịch Dao khựng lại, nhìn bầu trời bị mây đen bao phủ trên đỉnh đầu.

Cô ấy lại xoay người đối mặt Thẩm Ôn, nói một cách trào phúng: "Anh à, anh với chị ấy mập mờ nhiều năm rồi, nhưng anh chưa từng hứa hẹn với chị ấy bất kỳ tương lai nào, có phải chỉ cần làm như vậy, anh liền cảm thấy cho dù anh có lấy người khác, anh vẫn có thể yên tâm thoải mái đúng không?"

"Trước đây em còn một mực tự hỏi, làm thế nào hai người có thể sống với nhau lâu như vậy mà không có tiến triển gì. Có lẽ ngay từ đầu, anh chưa bao giờ kiên quyết muốn lấy chị ấy!"

Cô nhìn người anh trai mà mình sùng bái nhiều năm, vẻ mặt thất vọng.

Thẩm Tịch Dao không muốn nhiều lời thêm với anh ta nữa, tức giận xoay người bỏ đi.

Gió lạnh thổi từng đợt, những hạt mưa nhỏ li ti bay lơ lửng trong không trung.

Thẩm Ôn ngồi một mình trên ghế dài, thật lâu vẫn không rời đi.

Cho đến khi thư ký Lý cầm ô đi tới, đưa tài liệu công việc cho anh ta: "Thẩm tổng, gần đây tôi liên hệ với một số khách hàng, giá họ ra vẫn còn quá thấp, hơn nữa cũng không yêu cầu số lượng nhiều như vậy, chính là ít hơn nhiều so với hợp tác với Tập đoàn Giản Trì."

Thẩm Ôn quét mắt nhìn tài liệu, nhưng không nhận: "Con chip do Tiết thị cung cấp có thể giúp chúng ta giảm chi phí. Đến lúc đó, hẳn là sẽ dễ dàng nói chuyện với Giản Chước Bạch bên kia hơn."

Thư ký Lý thận trọng liếc nhìn anh: "Anh vì hạng mục này mà liên hôn với Tiết gia sao? Cô Hề..."

Thư ký Lý biết, trước đó Thẩm tổng vì chuẩn bị chiếc nhẫn cầu hôn cho cô Hề đã tốn rất nhiều tâm tư.

Trong kế hoạch ban đầu của Thẩm tổng, chỉ cần dự án này được hoàn thành, anh liền có thể trở thành người cầm quyền chân chính của Tập đoàn Bạc Thương.

Đến lúc đó, anh sẽ cầu hôn cô Hề.

Nhưng bây giờ, dự án xảy ra một vấn đề khó giải quyết.

Anh không những không thể là người nắm quyền mà còn có khả năng mất đi tất cả.

Thư ký Lý không hiểu tại sao Thẩm tổng khăng khăng muốn đợi sự nghiệp thành công rồi mới cầu hôn.

Anh ta chỉ biết là nếu bây giờ Thẩm tổng vì lợi ích mà liên hôn với nhà họ Tiết, thì sau này sẽ rất khó ở bên cô Hề.

"Còn cô Hề thì sao bây giờ?"

"Đây không phải là chuyện cậu nên hỏi đến." Sắc mặt Thẩm Ôn lạnh xuống.

Thư ký Lý nhanh chóng thưa "vâng".

"Tôi là thương nhân, biết hiện tại mình cần gì. So với lợi ích do liên hôn mang lại, tình yêu nam nữ căn bản chẳng đáng kể gì. Trước tiên phải chọn thứ khiến bản thân mình trở nên thật hùng mạnh, cuối cùng, những gì tôi muốn đều có thể có được."

Thẩm Ôn từ chỗ ngồi đứng dậy, nhìn mưa dần dần nặng hạt, không biết là đang nói với thư ký Lý hay đang nói với chính mình: "Tập đoàn Bạc Thương là của tôi."

"Hề Mạn, cuối cùng cũng sẽ là của tôi."

*

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Ôn: "Tập đoàn Bạc Thương là của tôi."

Thẩm Yến: "Chú nằm mơ đi."

Thẩm Ôn: "Hề Mạn cũng là của tôi."

Giản Chước Bạch: "Chú nằm mơ tiếp đi."

Chước ca của chúng ta sắp lên sàn rồi ~

*

Lời của editor: Thẩm Yến cũng có truyện riêng, nhưng mới chỉ được tác giả mở bát lên văn án, chưa có viết, sẽ ra lò trong năm nay (o^^o)
Bình Luận (0)
Comment