Chước Lộc

Chương 61

Nơi này là phần cuối Mặc Quy sơn, dưới núi là vùng đất bằng phẳng. Cây cỏ thưa thớt, đất vàng khắp nơi, bão cát mang theo bụi bặm, cuồn cuộn mà đến, thổi mù mịt mặt mũi.

“Đây là nơi nào?” Lâm Tín nhìn nhà đất thưa thớt phía xa xa, nhíu mày. Nơi này hẳn thuộc địa giới Bắc Vực, hắn cùng sư phụ chạy Đông chạy Tây, nhưng ít đến Bắc Vực, nhất thời không nhận ra.

“Đại Hoang.” Thẩm Lâu cẩn thận nhìn xung quanh, chắc chắn nói.

Đại Hoang thời cổ ở giữa lòng một con sông, sông kia nhiều lần đổi đường, cuối cùng vòng qua nơi này, lưu lại mấy trăm dặm đất vàng. Ngày phơi nắng ăn gió, san bằng các kênh rạch khe đá. Bắc Vực mặc dù lạnh, phần lớn diện tích vẫn là nước phù sa, cằn cỗi hoang vu như vậy, ngoài Đại Hoang ra không còn nơi nào khác.

“Đi đổi Lộc Ly.” Chung Vô Mặc chỉ vào nơi tập trung tương đối nhiều nhà nói. Chung Lục cõng hắn không nói một lời đi về hướng đó.

Không có Lộc Ly, tiên giả liền mất đi năng lực ngự kiếm súc địa thành thốn [1], linh kiếm cũng không có sức mạnh khai sơn phá thạch [2].

[1] là một thuật kỹ di chuyển của Tiên giả, thu đất lại từ vài dặm thành một thốn, nên mỗi bước đi vài dặm.

[2] cụm này thì dịch word by word thôi => mở núi phá đá.

Lâm Tín nhìn chằm chằm bóng lưng Chung Lục, ngón cái cạy mở Dương Cốc, lại chậm rãi khép lại, như vậy nhiều lần, cuối cùng vẫn không rút kiếm.

Tới gần mới phát hiện, chỗ tụ tập nhà đất kia cũng không quá rách nát, mà là một trấn nhỏ. Chỉ là bão cát quá lớn, trên vách tường tích một tầng đất vàng.

Trấn nhỏ vắng ngắt, hầu hết cửa hàng đều mở, như thể để giăng lưới bắt chim.

“Khách quan, nghỉ trọ hay ở trọ?” Trong khách điếm không có hầu bàn, chưởng quỹ đích thân gân cổ thét to.

“Chưởng quỹ, chúng ta muốn đổi chút Lộc Ly, không biết trấn này đi đâu có thể đổi?” Lâm Tín nhìn Chung Vô Mặc miệng lưỡi vụng về, Chung Lục chỉ biết giết người, Thẩm Lâu trầm tĩnh như tùng, vẫn là tự mình tiến lên hỏi.

Nghe đến Lộc Ly, vẻ mặt chưởng quỹ trở nên nghiêm túc, dò xét kỹ bốn người một phen, cẩn thận nói: “Mấy vị tiên trưởng không biết rồi, Đại Hoang không có tu tiên thế gia. Nơi đây gần Mạc Quy cốc, cũng rất ít có tiên giả lui tới. Vì vậy, không có chỗ đổi Lộc Ly.”

Lộc Ly chỉ hữu dụng với Tiên giả, còn đối với phàm nhân mà nói chỉ là một loại bảo thạch mỹ lệ lại không có giá trị như vàng bạc, còn gây phiền toái, gia đình bình thường sẽ không tồn Lộc Ly.

“Thôn trấn lớn hơn cách bao xa?” Lâm Tín ngồi xuống đại xuống một cái bàn, quyết định trước tiên nên ăn uống.

“Rất xa, ít cũng phải hơn trăm dặm, ” chưởng quỹ đi ra, đá một cước lên ván cửa phòng bếp, lớn tiếng mắng, “Còn không ra chào hỏi khách khứa, muốn chết à!”

Tiểu nhị phờ phạc lúc này mới lắc lư đi ra, chậm rãi tới bàn.

Vừa nghe đến hơn trăm dặm, Lâm Tín liền đau đầu, mới vừa trải qua khổ cực ở Mạc Quy cốc ra, đảo mắt còn muốn đi nữa.

“Chúng ta nghỉ lại một đêm đi.” Thẩm Lâu tự thân vận động rót chén trà.

“Ngươi không lo cho quân Thẩm gia à?” Lâm Tín đến gần, sát tới tay Thẩm Lâu uống một hớp.

Thẩm Lâu lắc đầu.

“Các ngươi muốn tìm Lộc Ly, sao không tới Chu gia thử vận may?” Tiểu nhị thấp bé, hơi cúi đầu, thấy Tiên giả không hề có chút kính nể, ngược lại giọng nói mang vài phần châm biếm.

“Chu gia nào?” Lâm Tín hiếu kỳ hỏi.

“Chỉ ngươi nói nhiều!” Chưởng quỹ mắng tiểu nhị một tiếng.

Lâm Tín nhíu mày, lấy ra một hạt kim qua tử ném cho chưởng quỹ, “Nói chút xem, xảy ra chuyện gì.”

Tiếp được hạt kim qua tử kia, chưởng quỹ đầy mặt giận dữ lập tức thành cười, biến hóa cực nhanh, khiến có vài giây vặn vẹo. Phái tiểu nhị đi chuẩn bị đồ ăn, đích thân đứng bên bàn nói chuyện.

Trên trấn một chỗ quỷ trạch, cũng có tiếng tăm. Từ nhỏ đã có tiếng phú hộ khắp tám thôn mười dặm, nghe đâu trong nhà giấu không ít Lộc Ly. Một nhà già trẻ không thể làm việc, không có tiền liền lấy một khỏa Lộc Ly đi đổi tiền.

Trải qua an bình nhiều năm, đột nhiên có một ngày, một nhà già trẻ này đột nhiên chết hết, chỉ còn mình nàng tức phụ nhi [3] điên điên khùng khùng.

[3] con dâu

“Chết cũng thật khủng khiếp, nghe đâu, thi thể đều bị chặt nát bét, cũng không biết là đắc tội ai…” Chưởng quỹ nói rùng mình một cái.

Lâm Tín cảm thấy quen tai, tựa hồ đã nghe qua chuyện này ở nơi nào.

“Sau đó tòa nhà có quỷ, trên trấn có người tham tài muốn tới trộm ít đồ, lại bị quỷ nuốt hồn!” Chưởng quỹ thấy bốn người không lên tiếng, chê cười nói, “Đây đều là ngu kiến của người phàm chúng ta, các tiên trưởng pháp lực cao cường, hẳn không sợ yêu ma quỷ quái. Nếu sốt ruột muốn dùng Lộc Ly, cũng có thể đi thử vận may.”

Từ xưa tới nay, quỷ giết người vốn không tồn tại, quỷ trong lời phàm nhân nói, phần lớn là hồn chưa tan. Người sau khi chết, hồn có thể lưu lại bảy ngày, nhưng nếu gặp pháp khí, hoặc gặp trận pháp, có thể sẽ xuất hiện vài cảnh tượng dị thường, khiến người phàm sợ.

Chung Vô Mặc không có hứng thú với loại tin đồn này, ăn qua cơm liền gọi Chung Lục ra ngoài mua ngựa. Lâm Tín và Thẩm Lâu liếc mắt nhìn nhau, “Chúng ta…”

“Lên lầu.” Thẩm Lâu mặt không đổi sắc nói.

Vốn muốn nói tới Chu gia xem, không ngờ tới Thẩm Lâu đột nhiên nói một câu như vậy, khiến Lâm Tín sững sờ ngẩn ra. Trên lầu là phòng khách, Thẩm Lâu muốn một gian phòng hảo hạng, còn bàn giao tiểu nhị đun nước nóng.

Lâm Tín liếm liếm môi, ngoan ngoãn cùng đi lên, mới vừa vào cửa đã đem Thẩm Lâu đặt trên ván cửa, “Thẩm Thế tử, vội vội vàng vàng kéo ta vào phòng như thế, là muốn làm gì?”

Thẩm Lâu cúi đầu, chậm rãi mở vạt áo Lâm Tín, lột sạch bộ y phục tràn đầy bùn đất bụi bặm, chỉ chừa một cái áo lót. Sau đó, khiêng người đến trên vai, nhanh chân bước vào trong.

“Ai nha nha, ngươi đây là muốn dùng sức mạnh sao? A…” Nói còn chưa dứt, Lâm Tín đã bị ném vào trong dục đũng, nước ấm nháy mắt xua tan khí lạnh quanh thân, không nhịn được rên khẽ thành tiếng.

“Tắm rửa.” Thẩm Lâu đưa khăn vải cho hắn. Vừa ra khỏi hàn đàm, linh lực không đủ, nên nhanh tắm nước ấm tránh bị phong hàn.

“…” Lâm Tín lườm Thẩm Lâu, nắm lấy tay y, dùng sức kéo người qua, trên phiến môi mỏng kia liếm một cái, “Cùng nhau tắm.”

Thẩm Lâu trầm mặc chốc lát, bắt đầu cởi quần áo.

Dục đũng vì có hai nam nhân, hơi chen chúc, nước nóng ào ào tràn ra ngoài. Lâm Tín tự giác ngồi xuống đùi Thẩm Lâu.

“Tín Tín.” Không còn vải vóc che chắn, địa phương mềm mại kia dán vào bụng dưới mình, Thẩm Lâu không thể ức chế mà nổi lên phản ứng, hai tai đỏ lên.

Cảm nhận được vật cứng kẹt ở giữa, Lâm Tín ngửa đầu tựa lên vai Thẩm Lâu, cười nói, “Ngươi cũng không phải chưa sờ qua, ngại cái gì?”

Nói như vậy, Thẩm Lâu không thể nói thêm, ho nhẹ một tiếng chuyển sang chuyện khác, “Chu gia kia, là nhà sáu năm trước bị Độc Ưng nuốt hồn.”

“Ồ?” Lâm Tín quả nhiên bị hấp dẫn chú ý, nhớ tới lúc trước Thẩm Lâu cho mình xem bản đồ tung tích của Độc Ưng, Đại Hoang chính nơi hắn chưa từng đi nhưng lại xuất hiện Độc Ưng.

Người nhà này không biết tại sao, bị Độc Ưng nuốt sạch hồn phách. Vị tức phụ kia quanh năm bị trượng phu và trượng phụ mẫu ngược đãi, sau khi đám người đó chết, phát tiết mà băm thi thể. Tin tức truyền tới Hoán Tinh Hải, Thẩm Lâu tưởng xuất hiện người hồn phi phách tán, chạy tới kiểm tra thực hư, phát hiện do Độc Ưng gây nên.

“Bảo sao ta nghe chuyện này quen tai như vậy, ” Lâm Tín uốn éo người, năm đó thời điểm Triệu gia làm tang sự, Thẩm Lâu đã từng nói một lần, “Chu gia kia nhất định có gì đó quái lạ, lát nữa chúng ta tới xem.”

“Chớ lộn xộn.” Thẩm Lâu đè hắn lại.

Lâm Tín nhe răng cười.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Lâu Lâu: Chớ lộn xộn

Tín Tín: Cứ động

Lâu Lâu: Đây là ngươi tự tìm

Tín Tín: Ai nha, ngươi trói ta làm gì? ~(≧▽≦)/~

Lâu Lâu: Tắm kỳ, chớ lộn xộn

Tín Tín:…

o0o

Editor có lời muốn nói: Chương sau có một chút … canh rau ฅ(*°ω°*ฅ)
Bình Luận (0)
Comment