Chuông Bạc Huyết Tế (Ma Tôn Nàng Vì Cái Gì Không Vui)

Chương 27


Cự trùng kia nuốt nhiều tu giả nên cũng thông minh hơn nhiều, không hề vụng về giống bề ngoài.

Sau khi chiến đấu lâm vào bế tắc, trong lồng ngực cự trùng vang lên tiếng vang vặn vẹo, giống như tiếng người bén nhọn, lại giống như ma quỷ thì thầm.

Nghe không ra những âm thanh này rốt cuộc đang nói gì, hỗn loạn, lộn xộn, loạn xị bát nháo.

Huyền Tụng cố gắng lắng nghe, phân tích: "Bọn chúng đạng thương nghị đối sách, có vẻ là đang phân tích chiêu số của chúng ta.

"
Cố Kinh Mặc trong lúc đấu pháp không thích suy nghĩ, gầm nhẹ trả lời: "Quản nó đang làm cái gì làm gì, giết là được.

"
Lập tức hướng về nơi phát ra tiếng vang mà công kích, sự định làm nơi đó vỡ vụn, vậy thì bọn chúng sao còn có thể thương nghị?
Ai ngờ cự trùng đột ngột kéo ra tám chân dài, so sánh với cái thân to lớn kia của nó, tám chân của con trùng này không hài hoà, trông có vẻ không chống đỡ nổi cái thân thể khổng lồ kia.

Nhưng tám cái chân này chẳng những có sức mạnh, còn cực kỳ linh hoạt, có thể thoải mái mà vọt lên, né tránh pháp thuật hệ Thổ đang quấy nhiễu nó.

Ngay sau đó, một màn quỷ dị xuất hiện, nó thế mà phun ra tơ nhện, chỉ cần là nơi tơ nhện tồn tại, nó đều có thể trong nháy mắt di chuyển tới.

Cố Kinh Mặc thử dùng lửa đốt cháy tơ nhện, cũng rất nhanh dừng lại, bởi vì nàng phát hiện lửa của nàng chỉ cần đốt cháy tơ nhện, tơ nhện liền sẽ thả ra khói độc.

Thật đúng là phương pháp chuyên môn khắc chế hai người họ, tốc độ tăng nhanh, nàng còn không thể dùng pháp thuật hệ Hỏa.

Cố Kinh Mặc nghiến răng nghiến lợi: "Thứ quỷ quái này, biến thành dạng này ta thật sự không thể đánh lâu, quá khó chơi.

"
Huyền Tụng dừng động tác bấm ngón tay lại, nói với Cố Kinh Mặc: "Ra đằng sau ta.

"
Cố Kinh Mặc nhíu mày quay đầu nhìn hắn, nàng lần đầu tiên nghe có người trong thời điểm đấu pháp dùng giọng điệu chỉ đạo cho nàng trốn ra sau người hắn.

Nhưng nàng lại vô cùng hiếu kì, Huyền Tụng rốt cuộc có biện pháp gì có thể chế phục con quái vật xấu xí kia.

Nàng thoải mái nhảy đến bên cạnh Huyền Tụng, ra sau lưng hắn đứng, lại nghiêng người ra thăm dò, muốn nhìn xem Huyền Tụng đối phó như thế nào.

Thò người ra như vậy, lại có vài phần nghịch ngợm, làm Huyền Tụng ghé mắt nhìn một cái, lại quay lại trạng thái chiến đấu.

Phương pháp Huyền Tụng đối phó với con quái vật kia vô cùng đơn giản, chỉ thấy sau khi hắn bấm niệm pháp quyết hơn trăm trượng mặt đất trước mặt bọn họ toàn bộ lơ lửng, giống như toàn bộ mặt đất đều đứt gãy, phía dưới còn so le bất quy tắc, mặt đất lơ lửng nâng lên, cự trùng đương nhiên cũng bị nâng lên.

Ầm ầm, oanh thiên động địa, trận thế to lớn.

Huyền Tụng lập tức bấm niệm pháp quyết, trong miệng tụng niệm: "Phúc.

"
Cơ hồ là trong nháy mắt, thổ nhưỡng vốn ở dưới chân quái vật lại xuất hiện trên đỉnh đầu nó, sau đó khẩn cấp khép trở lại mặt đất, kẹp nó ở giữa, vùi vào bên trong lòng đất.


Huyền Tụng xoay lại kéo cổ tay Cố Kinh Mặc, dẫn nàng tới gần, mở ra một cái khe hở, phân phó nói: "Chú lửa.

"
"Được rồi!" Cố Kinh Mặc đứng khe hở đưa vào bên trong một con rồng lửa, sau khi rồng lửa tiến vào, Huyền Tụng liền đóng cái khe lại.

Huyền Tụng đầu tiên là dùng pháp thuật hệ Thổ chôn cự trùng, lại để Cố Kinh Mặc rót vào bên trong khe hở pháp thuật hệ Hỏa, để cự trùng không cách nào thoát khỏi, chỉ có thể mặc cho lửa đốt.

Có đất che giấu, khí độc cũng không thể tràn ra, cùng lắm làm ô nhiễm vùng đất xung quanh, về sau xử lý là được.

Đương nhiên, phàm là làm chuyện gì cũng phải giải quyết tốt hậu quả.

Phương thức đấu pháp của hai người đều đơn giản như nhau.

Chủ ý của Cố Kinh Mặc là: Giết.

Chủ ý của Huyền Tụng là: Chôn.

Huyền Tụng sau đó bày trận pháp gia cố, hai tay bấm niệm pháp quyết cố gắng duy trì.

Nhưng lúc này hắn chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ, mà cự trùng kia lại có thực lực Nguyên Anh kỳ, nếu không phải kỹ xảo chiến đấu của hai người bọn họ cao hơn người thường, cự trùng lại không có kinh nghiệm đấu pháp, bọn họ muốn đấu cũng vô cùng khó khăn.

Thấy giam giữ nó quá khó khăn, chỉ có thể nói với Cố Kinh Mặc: "Giúp ta.

"
Cố Kinh Mặc đặt tay sau lưng Huyền Tụng, không ngừng truyền linh lực cho Huyền Tụng.

Huyền Tụng gia cố trong chốc lát thì nhịn không được nhíu mày, bất đắc dĩ mà nói: "Ta muốn ngươi giúp ta, không phải muốn ngươi đốt ta.

"
"Ta, ta khống chế không nổi bản thân!!!" Cố Kinh Mặc cũng cảm thấy sụp đổ, nàng chỉ cần chạm vào Huyền Tụng tim liền đập rộn lên, thân thể không khống chế được tự cháy.

Nàng cũng đâu muốn thế này, nhưng nàng không khống chế nổi!
Huyền Tụng bị cái dáng vẻ không có tiền đồ này của Cố Kinh Mặc chọc giận, cắn răng nói: "Ngươi thăng đến Kim Đan kỳ đi, chúng ta duy trì không được nữa, nó sắp ra ngoài rồi.

"
"Ta đến Kim Đan kỳ sẽ thiêu đốt mạnh hơn nữa.

"
"Nhanh lên, nếu như nó thoát ra, ta không có lòng tin có thể giam cần nó lần nữa.

"
Nếu hai người này đang ở Hóa Thần kỳ, giết chết cự trùng này dĩ nhiên dễ như trở bàn tay.

Tiếc là khi Cố Kinh Mặc vận dụng linh lực ở Hóa Thần kỳ lại quá thống khổ, nàng không muốn tiếp nhận, bằng không thì sẽ lấy thực lực Hóa Thần kỳ mà phát cuồng.


Mà Huyền Tụng còn chưa điều tra rõ ràng, chưa muốn bị Cố Kinh Mặc phát hiện ra thân phận, chỉ có thể gian nan chiến đấu như vậy.

Cố Kinh Mặc chỉ có thể giải trừ cấm chế tu vi, để tu vi tăng lên Kim Đan kỳ.

Tu vi vừa tăng, linh lực nàng vận chuyển được càng nhiều, chỉ là hoả diễm toàn thân dấy lên càng mạnh.

Pháp y trên người Huyền Tụng không chống cự được sức mạnh như vậy, bị thiêu đốt hồi lâu bắt đầu hư hại, y phục rách nát, lộ ra tấm lưng trơn bóng.

Cố Kinh Mặc chạm vào da thịt sau lưng Huyền Tụng, ánh mắt cũng không nhịn được mà nhìn qua nơi đó thêm mấy lần, xem đi xem lại.

Thời điểm Huyền Tụng gia cố mặt đất còn không quên trào phúng: "Còn tưởng ngươi không có can đảm, mắt lại gian như vậy.

"
Cố Kinh Mặc không chút nào chột dạ: "Ta nhìn đó, cũng có làm được gì đâu?!"
Có thể làm gì chứ?
Huyền Tụng vậy mà thật sự nghiêm túc suy tư.

Cuối cùng cũng không thể nghĩ ra, yên lặng tiếp tục gia cố trận pháp.

Cố Kinh Mặc hiếm khi hiệp trợ người khác một lần, vậy mà không hề cảm thấy không cam lòng, ngược lại đắc ý, giương khoé môi lên, ý cười ngọt ngào ấm áp như gió xuân.

Phảng phất đốt cả tòa núi cao, sau khi tàn lụi, là tân xuân rực rỡ tái sinh.

Sau khi làm càn lại đẹp đẽ vô tận lan tràn.

*
Hoàng Đào che chở Mạnh Chi Nhu trốn vào trong mật thất của Quý Tuấn sơn trang.

Nàng nhìn lại xung quanh mới phát hiện trong lúc chạy trốn đánh bậy đánh bạ mà vào đúng mật thất đã giam giữ Mạnh Chi Nhu và Lục Ôn Nhiên.

Ngoài cửa, là đám người diệt ma và đệ tử Duyên Yên các đang giao chiến.

Năm người họ vào Quý Tuấn sơn trang tìm mắt trận, trước đó Huyền Tụng đã cho gợi ý, dựa theo gợi ý của Huyền Tụng thì có thể tìm được mắt trận sau đó phá hỏng.

Mới đầu mọi chuyện được tiến hành vô cùng thuận lợi, lớp cấm chế thứ nhất đã phá giải, lúc phá giải lớp cấm chế thứ hai thì đám người diệt ma đột nhiên xuất hiện.

Vũ Kỳ Sâm vốn muốn giảng đạo lý với bọn chúng, chỉ cần phá tan cấm chế, bọn họ có thể cùng nhau ra ngoài, giờ phút này nên hợp tác mới phải.

Nhưng mục tiêu của lão giả là Mạnh Chi Nhu, không tình nguyện hợp tác cùng bọn họ, hắn muốn lấy được yêu đan trong cơ thể Mạnh Chi Nhu mới bằng lòng hợp tác.

Dĩ nhiên bọn họ không chịu đáp ứng.


Lúc này lão giả liền thao túng đám người diệt ma kia đánh tới bọn họ.

Không sai, là thao túng.

Lão giả hẳn là tu luyện công pháp điều khiển tâm trí tu giả, làm lúc tu giả còn thanh tỉnh có thể dễ dàng tin tưởng hắn, tín nhiệm hắn, hết thảy đều nghe theo sắp xếp của hắn.

Đợi những người này đi theo bên cạnh hắn lâu rồi, liền có thể bị tiếng còi của hắn mê hoặc tâm trí, trở thành khôi lỗi của hắn, không có ý thức của mình, hoàn toàn bị lão giả điều khiển.

Bọn họ nhớ ban đầu đám người diệt ma có hơn mười người, bây giờ cũng chỉ có bảy người, trong đó còn bao gồm lão giả.

Bên trong Quý Tuấn sơn trang cũng không thấy tu giả Ma Môn.

Suy đoán trong lúc đám người diệt ma đánh thức quái vật, người trong đội ngũ xuất hiện thương vong, tu giả Ma Môn trong Quý Tuấn sơn trang cũng bị giết sạch, dẫn đến không còn ai khống chế cự trùng, do đó nó mới mất kiểm soát mà rời đi.

Nhưng lão giả hoàn toàn không thèm để ý, những người này trong mắt của hắn chẳng qua là công cụ mà thôi.

Hắn chưa từng là người trọng tình trọng nghĩa.

Hắn chỉ muốn lấy được đồ vật hắn cần, mọi thứ khác đều không quan trọng.

Ba đệ tử Duyên Yên các vốn không phải là đối thủ của đám tu giả Kim Đan kỳ này, liên tục rút lui, cuối cùng lui vào trong góc.

Người bọn họ bị trọng thương, vẫn ngăn trước cửa mật thất như cũ.

Coi như đã cùng đường bí lối, coi như bỏ mình tại đây, bọn họ vẫn phải giữ khí tiết của danh môn chính phái —— bảo vệ người cần phải bảo vệ.

Trong nháy mắt phát sinh biến hoá.

Ba đệ tử Duyên Yên các nhìn thấy một con sâu màu đỏ tía bò về phía lão giả, nó vậy mà quỷ dị hoà vào trong da thịt lão giả.

Lão giả tất nhiên cũng cảm nhận được, bởi vậy hoảng loạn không ngừng, thậm chí dùng tay không xé toang phần máu thịt kia đi, nhưng vẫn không thể ngăn cản con sâu đỏ tía xâm nhập.

Làn da của lão giả lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được chuyển sang đỏ tía, cả người hắn đều run rẩy, phát ra tiếng kêu rên thống khổ.

Vũ Kỳ Sâm không biết con sâu này thực chất là thứ gì, chỉ có thể giơ kiếm, bảo hộ trước người sư đệ và sư muội.

Hắn đứng trên cùng nên cũng là người thấy rõ ràng nhất.

Hắn thấy lão cơ thể của lão giả giãy dụa một lúc thì hoàn toàn mất đi dấu hiệu sống, nhưng linh lực quanh người lại đang nhanh chóng tăng lên.

Thật quá ly kỳ.

Ngay sau đó, thân thể của lão giả biến thành màu đỏ tím, làn da khô quắt bao bọc chặt khung xương, máu thịt trên người dường như bị rút sạch, trở nên cực kỳ kinh khủng.

Đáng sợ nhất là, tu vi của hắn lại còn tăng lên, từ Kim Đan kỳ đến Nguyên Anh kỳ, dẫn đến thân thể đám người diệt ma bị hắn khống chế cũng khô quắt, làn da cũng trở nên đỏ tía, tu vi nhanh chóng tăng lên, trong nháy mắt đều nhảy lên đến Nguyên Anh kỳ.

Vũ Kỳ Sâm mặc dù không biết đến chuyện gì đang xảy ra, nhưng có thể đoán được!
Những người ở trước mắt có lẽ đã không còn là bọn họ nữa.

Chuyện lão giả bị đoạt thân thể chỉ phát sinh ngắn ngủi trong nháy mắt, lão giả tuy có giãy dụa, nhưng căn bản vô dụng.

Sau khi lão giả bị con sâu màu đỏ tía khống chế, sáu tên diệt ma bị lão giả khống chế lúc đầu cũng vẫn bị khống chế, đồng thời có bộ dạng quỷ dị.


Đây là tu giả Nguyên Anh kỳ, dẫn theo sáu khôi lỗi Nguyên Anh kỳ cùng lúc trở thành địch nhân của bọn họ.

Con sâu này dường như nhận ra là lão giả đang khống chế những người kia, vậy nên mới lựa chọn khống chế lão giả.

Con sâu này có trí khôn!
Không thể nào địch lại.

Tuyệt đối không có khả năng.

Đấu pháp với Kim Đan kỳ đã là cực hạn của họ.

Khoảnh khắc này, bọn họ cảm nhận được thế nào là tuyệt vọng.

Ngay lúc này, cửa mật thất mở ra từ trong, đầu tiên kéo Mộc Ngạn và Minh Dĩ Mạn vào, đến lúc Hoàng Đào muốn kéo Vũ Kỳ Sâm vào thì bị lão giả công kích.

Con sâu kia hẳn là còn chưa thích ứng với cỗ thân thể này, phát ra công kích cũng không chuẩn, nhưng tu giả Nguyên Anh kỳ chỉ cần công kích bằng ba phần cũng đủ để lục phủ ngũ tạng của họ vỡ vụn ngay lập tức.

Minh Dĩ Mạn và Mộc Ngạn được kéo vào mật thất trước đó thân thể bị đẩy về sau, đụng vào vách tường lại văng xuống đất.

Vũ Kỳ Sâm và Hoàng Đào ở gần cửa nên bị thương nặng nhất.

Minh Dĩ Mạn ngẩng đầu, trơ mắt nhìn Vũ Kỳ Sâm đẩy Hoàng Đào đã hôn mê bất tỉnh vào trong, nhưng bản thân lại bị thương quá nặng, không cách nào di chuyển được, sau khi Hoàng Đào vào trong thì dứt khoát đóng cửa lại, gắt gao mà bảo vệ.

Nước mắt Minh Dĩ Mạn trào ra, nàng cố gắng bò về phía trước kêu lên: "Sư huynh! "
Nhưng nàng không được đáp lại.

Lần đầu tiên nàng cảm nhận được cái chết cách mình gần như vậy.

Nàng sợ chết, chết trong khi làm nhiệm vụ điều tra, chết ở Quý Tuấn sơn trang, bọn họ vất vả như vậy mới biết được chân tướng sự tình, chân tướng bọn họ tìm được lại bị mai táng trong Quý Tuấn sơn trang cùng với họ.

Ngay thời điểm nàng gần như tuyệt vọng thì nhìn thấy linh đang nằm trên mặt đất.

Là linh đang sau khi Mạnh Chi Nhu xin Cố Kinh Mặc giúp đỡ vẫn giữ lại, nàng cơ hồ lập tức bò qua đó, cầm lấy linh đang lay động: "Nữ ma đầu! Van cầu ngươi, cứu lấy chúng ta! "
Linh đang phát ra tiếng reo thanh thúy êm tai, nhưng nàng không được đáp lại.

Nàng sụp đổ trong nháy mắt.

Chuông bạc chỉ có thể dùng một lần sao?
Bọn họ đều không có cơ hội sao?
Nước mắt nàng lập tức vỡ đê.

Vào đúng lúc này, nàng đột nhiên nhìn thấy khoảng không trước mặt mình xuất hiện một vết nứt, Kinh Nhi từ trong khe nứt đi ra, nhìn nàng ôn tồn nói: "Khóc cái gì, không phải là tới rồi sao?"
Nàng kinh ngạc mà nhìn Kinh Nhi, nhìn thấy bóng dáng Kinh Nhi đi tới cửa, mở cửa ra.

Nàng nhìn thấy Kinh Nhi nâng hai tay lên, lấy hai cây trâm cài tóc xuống, cầm trong tay như cầm dao găm.

Nàng nhìn thấy lửa cháy bừng bừng, Kinh Nhi bài trừ cấm chế ở tay chân, tu vi nhảy lên Nguyên Anh kỳ, ánh lửa lượn lờ quanh vạt áo của nàng, bừng bừng nhảy vọt.

Nàng nhìn thấy Ma Tôn trong truyền thuyết, Chuông bạc huyết tế —— Cố Kinh Mặc.

.

Bình Luận (0)
Comment