Chương 1034: Bút Mã Lương và kính Ưng Thiên
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Tại Phiêu Miểu Tông.
Chúng đệ tử cũng ngồi khoanh chân, hấp thu linh khí, tu vi gia tăng liên tục.
“Tốt quá!”
Diệp Phong cảm nhận được sức mạnh càng ngày càng gia tăng của các đệ tử, cũng thấy Nhục Thân Chi Lực của bản thân tăng lên.
“Nếu không xuất hiện ngoại địch, ngày nào cũng mạnh dần như thế này thì tốt biết bao!”
“Có lẽ.........”
“Trăm năm, ngàn năm sau, mình sẽ cường đại đến mức ngang hàng với Thiên đạo.”
Diệp Phong nghĩ thầm.
Nếu Phiêu Miểu Tông cứ phát triển bình yên như vậy, thực lực của hắn cũng sẽ mạnh theo.
Đến ngày ấy, chắc chắn hắn sẽ trở nên thần thông quảng đại!
Khi đó, một quyền đập nát một thế giới chỉ là chuyện nằm trong lòng bàn tay. Chỉ tiếc, ngoại địch xâm lấn, Thiên Tộc cường đại, hắn buộc phải đứng lên đối kháng cường địch.
“Mình chỉ muốn làm cá mặn mấy trăm năm, ngàn năm thôi. Sau đó xuất quan đã là vô địch rồi!” Diệp Phong nhìn trời than thở.
Nhoáng cái đã mấy ngày trôi qua.
Diệp Phong nằm dài trên ghế, một bên suy diễn môn Thần Thông mới, một bên dùng lò rèn luyện chế linh khí và linh bảo.
“Hôm nay mình còn chưa ước.”
“Ta ước có một thứ gì đó để xem....... Không, phải là đồ chất lượng cao!”
Ngay sau đó, trên tay Diệp Phong xuất hiện một cuốn chân dung dày cả nửa thước. Đến lúc mở ra, bên trong toàn là chân dung của các mỹ nữ. Tổng cộng mười vạn nữ tử, gần mười ngàn tấm chân dung.
“Trời ạ!”
Diệp Phong trợn trừng hai mắt, phát hiện đây toàn là chân dung của các tiên tử trong truyền thuyết của đại lục Thần Châu.
Ngự chủ, Âm Như Dung, nữ đế Thần Giao......
Ngay cả Cung Thanh Thu cũng có mặt!
“Phụt!”
“Sao lại là thứ đồ này!” Khóe miệng Diệp Phong giật giật.
May là Cung Thanh Thu vẫn đang bận việc ở thành Bạch Phù. Nếu bị nàng nhìn thấy cuốn chân dung này, không biết chừng còn cho rằng hắn là biến thái, hoặc có suy nghĩ đồi bại kìa!
“Ta muốn thứ xem được, cái xem được này là Động Sát Chi Nhãn, chẳng hạn như cho ta thấy linh đan diệu dược, chứ không phải cái này!”
“Haiz, là mình suy xét không chu toàn rồi!” Diệp Phong chán nản.
Hắn vội chạy vào đại điện chưởng môn, lén lật vài trang rồi mới ném vào không gian hệ thống với vẻ không nỡ.
“Tinh! Nhiệm vụ thứ ba đã hoàn thành!”
Đúng lúc này, hệ thống nhảy ra thông báo.
Diệp Phong liền mở giao diện hệ thống.
[Giá trị danh vọng của đệ tử: 100.24 triệu/ 100 triệu]
[Giá trị danh vọng của trưởng lão: 315.92 triệu/ 300 triệu]
[Số lượng đệ tử đời thứ ba: 10.000/10.000]
“Nhiệm vụ thứ ba xong nhanh vậy à?”
Diệp Phong vội ngồi thẳng dậy, tiến lại gần vách núi Phiêu Miểu Phong, hướng ánh mắt về phía quảng trường tông môn.
Sau khi về tông môn, hắn thu toàn bộ đệ tử ký danh thành đệ tử đời thứ ba. Sau đó lại bận tối
Lúc ấy, tiến độ giá trị danh vọng của trưởng lão và đệ tử đều đã hoàn gần 90%, nhưng không ngờ, mới mấy ngày trôi qua, hai nhiệm vụ này đã xong xuôi cả rồi.
“Tinh!”
“Chúc mừng chưởng môn hoàn thành ba nhiệm vụ phụ, nhận được ba gói phần thưởng, mời chưởng môn kiểm tra và nhận!”
Ba túi phúc rực rỡ xuất hiện trước mắt Diệp Phong.
Rắc!
Hắn thuận tay bóp nát một túi phúc, luồng sáng hiên lên, sau đó, một chuỗi thông tin hiện lên trong đầu Diệp Phong.
[Năng lượng thăng cấp của lò rèn +1]
“Hóa ra là thứ này.” Diệp Phong cũng chẳng vui vẻ hay kinh ngạc gì lắm.
Hắn tiện tay ném luồng sáng vào lò rèn, năng lượng thăng cấp đạt 100%, đồng thời tiến hành thăng cấp ngay trước lúc luyện chế linh bảo.
Rắc rắc!
Diệp Phong bóp liền hai túi phúc còn lại.
Hai luồng sáng lơ lửng giữa không trung.
Một chiếc bút lông, cùng một chiếc gương đồng.
[Tên gọi: Bút Mã Lương]
[Cấp bậc: Linh bảo cực phẩm]
[Chú thích: Nhìn tên đoán nghĩa. Bút Mã Lương họa vật thành thực, cần Thiên Địa Chi Lực, thi thoảng cần Thiên Mệnh Chi Lực.]
“Chỉ là linh bảo cực phẩm sao?” Diệp Phong không hài lòng lắm.
Nhưng ngẫm lại, đây chỉ là phần thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ chưởng môn phụ cấp sáu, được như vậy là không tồi rồi.
[Tên gọi: Kính Ưng Thiên]
[Cấp bậc: Linh bảo cực phẩm]
[Chú thích: Kính Ưng Thiên chiếu mọi thứ thành thực, cần Thiên Địa Chi Lực, thi thoảng cần Thiên Mệnh Chi Lực.]
Thấy kính Ưng Thiên cũng là linh bảo cực phẩm, Diệp Phong không hứng thú cho lắm, song vẫn muốn thử một lần xem sao.
Tại thành Bạch Phù.
Diệp Phong đeo kiếm Thánh Hoàng, tay trái cầm kính Ưng Thiên, tay phải cầm bút Mã Lương, hành tẩu trên đường cái.
“Là Diệp chưởng môn!”
“Diệp chưởng môn an khang!”
“Chưởng môn, ta muốn làm tiểu thiếp của ngài!”
“Chưởng môn, ta muốn sinh con cho ngài!”
Diệp Phong trở thành người phong thần tuấn lãng nhất con phố, cũng khiến vô số quần chúng ăn dưa nhộn nhạo hết cả lên.
Diệp Phong gật đầu, coi như chào hỏi mọi người, sau đó, hắn nhìn một phu nhân trông có vẻ đoan trang tú lệ.
“Ngươi có nguyện vọng gì?” Hắn hỏi.
“Nguyện vọng của ta?” Phu nhân dùng tay che phần ngực đẫy đà của mình, vẻ mặt kích động: “Diệp chưởng môn, thiếp muốn hoa tiền nguyệt hạ với ngài.”
Diệp Phong nhệch miệng.
“Bỏ đi, tặng ngươi một cây hoa quế.”
Hắn rót Thiên Địa Chi Lực vào bút Mã Lương, vẽ cây hoa quế trên vách tường. Mặc dù không khác họa sĩ là bao, nhưng khi hắn ngừng bút, một cảnh tượng lạ lùng hiện lên.
Ong!
Luồng sáng rực rỡ xuất hiện.
Ngay sau đó, trên mặt đất mọc lên một cây hoa quế, hương thơm phiêu đãng khắp mười dặm, kỳ diệu vô biên.
“Thần!”
“Biến cát thành vàng, họa vật thành thật là đây sao?”
“Chẳng lẽ Diệp chưởng môn đã thành Thánh?”
Nhóm quần chúng ăn dưa kích động không thôi.
“Không tệ!”
Diệp Phong khá hài lòng với công dụng của bút Mã Lương, đồng thời nhìn sang phía một cặp vợ chồng khác.
“Các ngươi muốn gì?”
Phụ nhân đỏ mặt, bẽn lẽn: “Diệp chưởng môn, ta muốn một đứa con, một đứa con mập mạp!”
Phu quân của nàng nghiến răng, cảm giác trên đầu như mọc cả thảm cỏ xanh. Nhưng người trước mặt là Diệp Phong, hắn không dám nổi điên.
“Được.”
Diệp Phong lại rót Thiên Địa Chi Lực vào kính Ưng Thiên. Nó tản ra quầng sáng bàng bạc, bao phủ đôi vợ chồng nộ, khiến họ cảm thấy ấm áp vô cùng.
“Ai da!”
Phụ nhân chợt phát hiện bụng mình to lên, thoạt nhìn như đã hoài thai được sáu tháng, kế đó liền tới lúc sắp sinh.
“A!”
Phụ nhân la lên vì đau. Nàng sinh hạ một bé con mập mạp ngay bên đường, tướng mạo như đúc một khuôn ra từ hai người họ.
“Này này này!” Phu quân của nàng kinh hãi tới mức lắp bắp cả lên.
Hắn ta nhớ rõ bản thân không có năng lực ở phương diện kia, nên trước giờ phu nhân của hắn ta vẫn không thể hoài thai.
Nhưng không ngờ, ngày hôm nay, bản thân lại lên chức phụ thân rồi!
“Yên tâm đi, đây là con của ngươi.”
Diệp Phong mỉm cười, gật đầu tạm biệt mọi người, rồi biến mất trong cái nhìn chấn động của họ.
“Đây....... đây là con ta thật sao?”
Người đàn ông nhìn đứa béo béo mập trong lòng phu nhân nhà mình, đầu óc lâng lâng như chưa tỉnh mộng.
.............