Chương 1036: Lò rèn thăng cấp
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Hiện giờ, vô số kiến trúc và đường phố mới mọc lên dọc theo hai con sông Lưu Thủy và Phong Hỏa.
“Cung trưởng lão, ngươi có thể thử phát triển thành Bạch Phù về hướng bắc, bắc bộ có rừng Vân Tiêu rộng mấy trăm dặm, hơn nữa còn là vùng bình nguyên, thích hợp phát triển thành trì.”
“Còn bình nguyên Ngạnh Mộc ở Tây Bắc cùng với tông môn bên rừng rậm U Vân ở phía Đông, tạm thời đừng động.” Diệp Phong truyền âm cho Cung Thanh Thu, định hướng cho kế hoạch phát triển.
“Rõ.” Cung Thanh Thu đáp lời.
Diệp Phong ngừng truyền âm nên Cung Thanh Thu không thể liên hệ lại với Diệp Phong.
“Bút Mã Lương tiện thật!”
Diệp Phong nhìn mấy thứ lạ lùng rải rác khắp nơi, nào là thụ nhân mọc đầy cỏ trên đầu, nào là quái vật cầm đao lẫn bí đỏ chân dài.
Toàn bộ đều là sinh linh mà Diệp Phong tạo ra nhờ bút Mã Lương.
Khả năng thay đổi hiện thực, quả không tầm thường.
Ngặt một nỗi bút Mã Lương chỉ là linh bảo cực phẩm, chỉ vẽ được những thứ cùng cấp bậc hoặc thấp hơn.
Hơn nữa, cấp bậc càng cao thì càng tốn nhiều Thiên Địa Chi Lực, thậm chí vẽ lâu còn tiêu tốn cả Thiên Mệnh Chi Lực của bảo châu Thiên Mệnh.
“Thử vẽ con rối chiến đấu xem sao.” Diệp Phong lẩm bẩm.
Hắn hạ bút Mã Lương lên giấy, dùng Thiên Địa Chi Lực và một trăm đạo Thiên Mệnh Chi Lực.
Ong!
Khi hạ xong nét bút cuối cùng, hình con rối ở trên giấy từ màu đen trắng hóa thành màu sắc rực rỡ, dần ngưng thành thực thể, bước ra khỏi trang giấy, biến thành con rối cao hai thước.
Nó đứng yên tại chỗ với vẻ mặt ngây ngô.
Song nó lại ngang với linh bảo cực phẩm, thậm chí nếu tự bạo còn kéo theo được cả Thiên Đế.
“Đây là yếu điểm của bút Mã Lương.”
“Nếu vẽ các sinh linh không có tu vi, chúng sẽ có linh trí cao, đồng thời hoàn chỉnh hơn nhiều. Song nếu thiên về thực lực, đầu óc chúng sẽ không minh mẫn cho lắm.”
Diệp Phong nhìn con rối rồi cười khổ.
“Đúng vậy, ta không minh mẫn.” Con rối nhìn Diệp Phong, nghiêng đầu, tự hỏi một hồi lâu mới trả lời một cách khờ khạo.
Nghe vậy, Diệp Phong lại dở khóc dở cười.
“Đi tuần tra xung quanh đi.”
“Tuân mệnh, chúa Sáng Thế vĩ đại.”
Con rối gật đầu rồi bay lên trời, tiến hành tuần tra quanh khu vực này, nếu phát hiện yêu thú có ý định tấn công tiểu viện của Diệp Phong, nó sẽ động thủ.
Mấy trăm dặm ngoài kia, một bóng người yêu kiều đạp sóng mà đi, mà phương hướng của nàng lại vừa vặn đi ngang qua tiểu viện của Diệp Phong.
…
Nữ tử dáng người cao gầy, mặt đeo sa mỏng.
Dung mạo tuyệt mỹ, những nơi đi qua, lại làm cho xung quanh hơn mười dặm tuyết rơi dày đặc.
Nhưng khi nữ tử rời đi, tuyết rơi xuống nhanh chóng tan chảy.
Tất cả mọi thứ, như thể chỉ là ảo tưởng.
"Người nào!"
Hình nhân nhìn chằm chằm nữ tử thần bí, ngăn ở phía trước.
"Hình nhân cấp độ linh bảo cực phẩm?" Nữ tử nhìn thấy hình nhân, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra sắc mặt khác thường: "Vì sao ngăn cản ta?"
Nàng nhẹ nhàng bước về phía trước.
Băng tuyết lĩnh vực bao phủ bốn phía, làm đông cứng hình nhân, cho dù nó có được chiến lực cấp độ Phá Hư Cảnh cao giai, giờ phút này vẫn giống như con kiến hôi đối mặt với voi lớn như trước, không hề có lực phản kháng.
"Phía trước là lãnh địa của chủ nhân, không thể đi vào!"
Hình nhân không hề sợ hãi.
Nó có linh trí, nhưng cũng không hoàn chỉnh, chỉ nói gì nghe nấy đối với Diệp Phong, nhưng đối với những người khác không có bất kỳ sợ hãi nào.
Coi như là Thiên Vương lão tử tới, nó cũng dám đi lên.
Có thể nói, đầu của nó sắt hơn lửng nật.
"Chủ nhân của ngươi?"
Tuyệt mỹ thanh lãnh nữ tử khẽ nhíu mày lại, ánh mắt lướt qua hình nhân, nhìn thấy một tiểu viện trang nhã nằm ở trên một vịnh nào đó ở Thiên Nguyên hải vực.
"Cũng là một người có tư tưởng."
Nữ tử thanh lãnh cũng không cường thế.
Nàng mặc dù là cường giả đỉnh cấp, nhưng cũng không lấy mạnh hiếp yếu, nếu phụ cận này là nơi ẩn cư của người khác, tự nhiên sẽ không xâm nhập.
Xoẹt!
Nữ tử xé rách hư không, sau một khắc, liền hiển hiện từ ngoài vạn dặm, trực tiếp lướt qua chỗ vịnh biển của Diệp Phong.
Tầm nhìn di chuyển xuống.
Nữ tử nhìn thấy một tòa nhã cư trên mặt đất, trang trí tương tự như tiểu viện của Diệp Phong, cũng là nằm ở bên cạnh Thiên Nguyên hải vực.
Chỉ là, nơi này có mấy thị nữ, so với nhã cư của Diệp Phong náo nhiệt hơn nhiều.
"Như Dung đạo hữu, ta tới đây."
Nữ tử thanh lãnh rơi ra ngoài tòa tiểu viện này, gương mặt sau lụa mỏng lộ ra ý cười.
"Là Tuyết Nhạn muội muội, ngươi xem như tới rồi!"
Âm Như Dung từ trong tiểu viện đi ra, lập tức nghênh đón, dùng tay trái cầm cổ tay của nữ tử thanh lãnh.
"Bàn tay của ngươi ... Thật sự là vết thương?"
Tuyết Nhạn nhìn thấy tay phải Âm Như Dung, phát hiện lòng bàn tay nàng xuất hiện kim châm chi chít, nhìn sởn tóc gáy.
"Ai, là ta lúc trước hồ đồ."
Âm Như Dung khẽ thở dài một tiếng.
Nàng thừa nhận, phản ứng lúc trước của mình đúng là quá khích, không nên nghi ngờ Diệp Phong, kết quả bị bảng công đức phản phệ, chịu tổn thương nghiêm trọng.
Gần đây.
Âm Như Dung đi tới nơi mình sinh ra, mặc dù trải qua vô số năm, nơi này đã không có người ở, nhưng phong cảnh vẫn tốt đẹp như trước.
Vì vậy.
Nàng ở chỗ này chế tạo một viện lạc yên tĩnh, ở cùng mấy thị nữ đi cùng, mỗi ngày đều dùng Thánh Binh tiêu hao thương tổn.
"Diệp chưởng môn là thiên tuyển chi tử, vì sao ngươi lại nghi ngờ hắn? Nếu không, cũng sẽ không như vậy."
Tuyết Nhạn nhìn bàn tay Âm Như Dung, có chút đau lòng.
Âm Như Dung cũng rất bất đắc dĩ.
Toàn bộ Thần Châu Đại Lục, nàng chỉ có một vị khuê mật, mà người này, chính là nữ tử thanh lãnh Tuyết Nhạn trước mắt.
Tuyết Nhạn, nữ, mới tấn Chuẩn Thánh tứ chuyển.
Nàng đến từ Băng Tuyết Thánh Địa, một trong chín đại Thánh Địa, là Thánh Địa Đại trưởng lão tiếng tăm lừng lẫy, đệ nhất mỹ nhân Thần Châu Đại Lục ngàn năm trước, bề ngoài lạnh như băng sương, nhưng tâm địa thiện lương, là nữ thần trong mộng của vô số người.
"Tuyết Nhạn đạo hữu, không nói những thứ này."
Âm Như Dung kéo tay Tuyết Nhạn, tiến vào tiểu viện, ngồi trên ghế trúc phía sau rèm châu, thưởng trà nói chuyện phiếm.
"Nhiều năm không gặp, ngươi lại đột phá đến Chuẩn Thánh tứ chuyển, còn trở thành thánh chủ Băng Tuyết Thánh Địa, đáng mừng."
Âm Như Dung đánh giá Tuyết Nhạn, từ đáy lòng vui vẻ.
Nàng có một khuê mật tốt như Tuyết Nhạn.
Mặc dù Âm Như Dung cao ngạo, lãnh khốc, nhưng đối với vị khuê mật tâm địa thiện lương này lại không có bất kỳ lòng dạ nào, nguyện ý thổ lộ tâm tình.
"Như Dung, ta lần này tới đây, một là nhìn ngươi, hai là mời ngươi tham gia nghi lễ gia phong thánh chủ của ta."
Tuyết Nhạn lấy ra một phần thiệp mời, đặt ở trên mặt bàn.
"Ta nhất định có mặt."
Âm Như Dung chính miệng cam đoan.
Tuyết Nhạn cúi đầu, nhìn vết thương trên bàn tay Âm Như Dung, vẻ mặt thân thiết hỏi: "Đau không?"
"Đối với ta mà nói, không sao cả, hơn nữa, có Thánh Binh lão Thánh Chủ lưu lại, chậm thì mười năm, nhanh thì một năm, ta liền có thể mài rơi thương tổn này."