Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1100 - Chương 1100 - Ta Là Hạ Văn Văn, Ước Mơ Trở Thành Một Nữ Hán Tử

Chương 1100 - Ta là Hạ Văn Văn, ước mơ trở thành một nữ hán tử
Chương 1100 - Ta là Hạ Văn Văn, ước mơ trở thành một nữ hán tử

Chương 1100: Ta là Hạ Văn Văn, ước mơ trở thành một nữ hán tử

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

“Trở thành Thiên Thần là cơ duyên tốt của đời mình.” Diệp Phong cảm thán.

Nếu không trở thành Thiên Thần của Lôi Đình Điện, sở hữu quyền hạn điều tiết lôi kiếp, sao hắn bật “hack” cho bản thân được?

Bởi mỗi lần độ kiếp, hắn đều có thể hấp thụ năng lượng nhiều gấp mấy lần những cường giả cùng cảnh giới. Cũng vì thế mà căn cơ của hắn cường đại đến mức bọn họ không theo nổi.

Nửa canh giờ sau.

Diệp Phong vượt qua lôi kiếp, tiến vào Lôi Trì, hấp thụ căn nguyên của lôi đình, củng cố tu vi.

Lại hơn nửa ngày sau, Diệp Phong mới ra khỏi Lôi Đình Điện.

Tạm thời tu vi của hắn là Chuẩn Thánh cấp ba, một chiêu là đủ trấn ấp Chuẩn Thánh cấp bốn.

Dù là ngụy Thiên đạo hắn cũng không sợ.

“Hiện giờ, chỉ dựa vào Cuồng Nhiệt Thần Lực, tu vi của mình hẳn là ngang sức với Nhập Thánh.” Diệp Phong cười nói.

Nếu thi triển thêm Nhục Thân Chi Lực, hạ gục Nhập Thánh chỉ là chuyện nhỏ.

Diệp Phong cúi đầu, nhìn thấy Hạ Văn Văn và hóa thân của Cổ thánh Kiêu Dương lơ lửng trên bầu trời thành Bạch Phù.

Lúc này, Lưu Phong cũng phát hiện ra Cổ thánh Kiêu Dương.

...........

Tại Phiêu Miểu Phong.

Diệp Phong, hóa thân của Cổ thánh Kiêu Dương, Hạ Văn Văn cùng Lưu Phong ngồi quanh chiếc bàn trúc.

“Bái kiến Diệp sư phụ!”

Hạ Văn Văn bất chợt đứng lên, quỳ xuống trước mặt Diệp Phong, dập đầu liền tù tì chín cái.

Phụt!

Khi ba chữ “Diệp sư phụ” lọt vào tai, Diệp Phong phun sạch ngụm trà trong miệng lên mặt hóa thân của Cổ thánh.

“Ta........ Ta gọi sai rồi sao?” Hạ Văn Văn hơi hoảng.

“Không, tóm lại...... đừng gọi ta là Diệp sư phụ, nghe không hay lắm.” Diệp Phong phất tay.

Hóa thân của Cổ thánh Kiêu Dương lau nước trà trên mặt, nói với vẻ không cảm xúc: “Diệp chưởng môn, đây là hậu nhân thân truyền của ta, Hạ Văn Văn, năm nay lên bảy, căn cốt thánh phẩm, hoa tiên thể, tư chất tuyệt đỉnh.”

“Nàng muốn bái ngươi làm sư, không biết ý ngươi thế nào?” Cổ thánh Kiêu Dương tỏ vẻ kiêu ngạo.

Bất kể là căn cốt thánh phẩm hay hoa tiên thể, cái nào cũng là tuyệt đỉnh rồi.

Nếu là trước kia, người này ắt sẽ thành Thánh.

Mà Hạ Văn Văn lại có cả hai, chỉ cần không chết yểu giữa đường thì sau này bước lên cảnh giới Hiển Thánh không khó.

Có thể nói, nàng là hy vọng của Kiêu Dương.

“Ngươi muốn bái ta làm sư sao?” Diệp Phong ngồi đối diện với Hạ Văn Văn còn chẳng cao đến một thước, hỏi với vẻ nghiêm túc.

“Lão tổ tông của ta nói, ngài chỉ yếu hơn ngài ấy một chút, nên bảo ta bái ngài làm sư.” Hạ Văn Văn ngượng ngịu nói ra lời trong lòng.

“Ồ, hóa ra là vậy!” Diệp Phong bừng tỉnh đại ngộ.

Phụt!

Cổ thánh Kiêu Dương đang uống trà ở một bên, nghe mấy lời Hạ Văn Văn thốt ra, tức khắc phun cả ngụm trà lên mặt hộ đạo Lưu Phong.

Mất mặt, quá mẹ nó mất mặt!

Đây mà là gái rượu à?

Không đời nào!

Có mà là ông nội của hắn thì có!

Cổ thánh Kiêu Dương chửi ầm lên trong bụng, chỉ muốn đâm đầu vào tường vì quá mất mặt.

“Ta có thể nhận ngươi làm đồ đệ, nhưng trước mắt chỉ đành để ngươi làm đệ tử ký danh, chờ tới đầu xuân năm sau sẽ nhận làm đệ tử chính thức, cũng chính là đại sư tỷ của các đệ tử đời thứ bốn.” Diệp Phong đồng ý nên sắp xếp mọi chuyện đâu ra đấy.

Căn cốt thánh phẩm, lại thêm hoa tiên thể, tư chất tuyệt đỉnh như vậy, còn là hậu nhân của Cổ thánh Kiêu Dương, sao mà không nhận cho được?

“Bái kiến Diệp sư phụ!”

“Đừng gọi ta là Diệp sư phụ, gọi sư tôn!”

“Vâng, sư tôn.”

“.......”

Diệp Phong cảm thấy bản thân nên dạy dỗ Hạ Văn Văn cách xưng hô với người khác, miễn cho lúc nào cũng gọi tầm bậy tầm bạ.

Diệp Phong quay đầu lại, nhìn hóa thân của Cổ thánh Kiêu Dương: “Cổ thánh tiền bối, từ nay về sau, ngài cứ giao Văn Văn cho ta đi!”

“Vậy làm phiền Diệp chưởng môn rồi.” Hóa thân của Cổ thánh Kiêu Dương gật đầu đầy hài lòng, sau đó nói với Hạ Văn Văn: “Văn Văn à, ở đây tu hành, nhớ vâng lời Diệp chưởng môn.”

“Vâng, nhất định Văn Văn sẽ nghe lời Diệp sư tôn.” Hạ Văn Văn giơ nắm tay nhỏ lên, nói với vẻ nghiêm túc.

“Úi chà, ngoan quá!” Cổ thánh Kiêu Dương xoa đầu Hạ Văn Văn, sau đó xé rách hư không, rời khỏi Phiêu Miểu Tông.

“Chưởng môn, ta đi luyện kiếm đây.” Lưu Phong chùi sạch nước trà trên mặt rồi cũng rời đi.

Trong nháy mắt, nơi này chỉ dư lại mỗi Diệp Phong và Hạ Văn Văn.

............

Tại đại điện chưởng môn, Diệp Phong ngồi trên ghế chưởng môn, danh sách môn đồ bày ra trước mặt. Hắn cầm bút lông, vẻ mặt rầu rĩ.

“Hệ thống, chỉ thu nhận được một vạn đệ tử đời thứ ba sao?”

“Đúng vậy, chính xác hơn, mỗi thế hệ đệ tử phải thu nhận tối đa một vạn, có thể thiếu, nhưng không thể hơn.” Hệ thống trả lời.

“Nếu vậy, Hạ Văn Văn chỉ có thể làm đại sư tỷ của nhóm đệ tử đời thứ tư rồi.” Diệp Phong cũng bất đắc dĩ lắm.

Mặc dù hắn đã ký lục thông tin của Hạ Văn Văn lên danh sách môn đồ, cũng hạ triện, nhưng vẫn phải chờ qua năm mới có hiệu lực.

“Văn Văn, từ hôm nay ngươi sẽ là đệ tử ký danh của Phiêu Miểu Tông, giờ muốn học cái gì?”

“Con muốn ăn.”

“Hửm?”

“Con muốn ăn thật nhiều đồ ăn ngon, ăn no mới có sức tu luyện!”

“Hả....... còn có kiểu này nữa à?”

“Đúng thế! Con còn nghe nói, ăn nhiều mới lớn được. Sau này lớn lên con muốn làm một nữ hán tử, kiểu mà một quyền nện sụp cả ngọn núi ấy!”

Nghe vậy, Diệp Phong câm lặng không thốt nên lời.

Đã tham ăn thì thôi đi, làm nữ hán tử cái gì?

Chẳng phải người bình thường đều muốn làm một mỹ nữ dịu dàng duyên dáng à?

Mạch suy nghĩ của nhóc con này cũng lạ quá rồi!

Diệp Phong hò hét trong thầm lặng.

“Sư tôn, con đói!” Hạ Văn Văn bất chợt hô lên.

“Ha ha, đúng lúc Phiêu Miểu Tông có thần trù. Để ta dẫn con ra sau bếp, đảm bảo ăn no uống say.”

“Thật sao?” Đôi con ngươi của Hạ Văn Văn sáng bừng lên.

“Sao vi sư lừa con được?” Diệp Phong cười ha ha.

Hắn duỗi tay, để Hạ Văn Văn cầm ngón tay của mình, cùng hướng đến Thực Đường của Phiêu Miểu Tông.

...........

“Hạ thấp vai xuống, tăng tốc độ tay lên!”

“Tiền sư đệ, làm nóng dầu đi, mau lên!”

“Ngươi nữa, Thượng Quan sư muội, lúc xắt rau phải nhanh lên, cũng phải cắt hoàn hảo. Nguyên liệu nào cũng quý giá, không được lãng phí.”

“Chu sư đệ, động tác lúc bắc nồi phải dứt khoát, không được chần chờ!”

Diệp Phong và Hạ Văn Văn vừa đặt chân đến Thực Đường đã nghe tiếng chỉ dẫn các đồ đệ khác của Lý Kiều Kiều.

“Ồ, chưởng môn tới rồi!” Chẳng biết có ai đấy hô lên một câu.

Ngay sau đó, mọi người đồng loạt đặt dụng cụ nấu ăn xuống, đứng xếp thành hàng chắp tay hành lễ: “Bái kiến chưởng môn!”

Lý Kiều Kiều phát hiện ra Hạ Văn Văn, tức khắc ngồi xổm xuống, nhéo gương mặt béo mũm của nhóc, cười hỏi: “Chưởng môn sư thúc, đừng nói đây là con gái riêng của ngài nhé?”

“Nói bậy cái gì!” Diệp Phong trừng mắt với Lý Kiều Kiều, sau đó giới thiệu với các đệ tử: “Đây là hậu nhân thân truyền của Cổ thánh Kiêu Dương, Hạ Văn Văn, là đệ tử ký danh của bản chưởng môn, cũng là tiểu sư muội của các ngươi.”

“Phải rồi, Văn Văn rất thích ăn uống, chẳng phải các ngươi hay tự xưng nào là thần trù, nào là vua đầu bếp à? Có tay nghề gì, cứ việc thi triển.”

“Các ngươi nói chuyện đi!”

Sau khi sắp xếp mọi chuyện, Diệp Phong nhanh chân rời đi.

Bình Luận (0)
Comment