Chương 1125: Sự lựa chọn của Phùng Xuyên
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Hắn cũng xứng sao?” Thiên Mệnh nữ hoàng nhún vai: “Thiên Tôn ra tay, nâng tay đã có thể vỗ chết Lôi Đế, sự tồn tại mạnh mẽ đó vượt quá sức tưởng tượng của ngươi.”
Phùng Xuyên càng ngày càng dao động.
Nếu như hắn ta trợ giúp Thiên tộc chiếm cứ Thần Châu, mặc dù mình sẽ trở thành phản đồ của Thần Châu, nhưng cuối cùng lại có thể giải mộng, trở thành con của thiên mệnh của thế giới mới, chẳng phải quá tuyệt?
“Được, ta đồng ý hợp tác với ngươi!” Phùng Xuyên đưa ra quyết định: “Tiếp theo ta cần phối hợp với ngươi thế nào?”
“Rất đơn giản, Thiên tộc bọn ta chuẩn bị tiến hành đợt xâm nhập thứ hai, Thiên Cơ các các ngươi trở thành một điểm quan trọng.” Thiên Mệnh nữ hoàng nói.
“Còn xâm nhập? Các ngươi không biết la bàn Xích Nguyệt do Phiêu Miểu tông chế tạo có thể phát hiện người chuyển sinh của Thiên tộc các ngươi sao?” Phùng Xuyên cười lạnh: “Tiếp tục công kích, chỉ là tặng thức ăn cho Thần Châu?”
“Ngươi tưởng ta sẽ ngu như vậy sao?” Thiên Mệnh nữ hoàng bóp cổ Phùng Xuyên, dùng sức niết chặt, suýt nữa khiến hắn ta bỏ mạng.
“Vậy..... vậy ngươi quyết định làm thế nào?”
Phùng Xuyên ôm cổ, ho khụ khụ, rồi mới hỏi.
“Đi theo ta.” Thiên Mệnh nữ hoàng đi phía trước.
Phùng Xuyên chần chừ một lát, rồi nhanh chóng đi theo.
Ngoài ức vạn dặm.
Một khu vực nào đó dưới hải vực vô tận.
Nơi này xuất hiện một thế giới dưới nước.
Nó được quang thuẫn màu vàng nhạt bao phủ, nên bên trong không có tí nước biển nào, xây dựng rất nhiều kiến trúc trống rỗng, tạm thời không có ai cư trú.
Khu vực này có đường kính trăm dặm, linh khí nồng đậm.
Trung tâm có một cây đại thụ cao khoảng vạn trượng, kết đầy linh quả trong suốt cao nửa người.
Xèo xèo! Xèo xèo!
Không ít Xích Nguyệt yêu ma xuyên qua hộ thuẫn, đến khu vực này, lại bắt đầu tự thiêu, hóa thành tro tàn, chôn lân cận rễ cây của đại thụ, trở thành phân bón.
Không lâu sau.
Có mười mấy quả phát ra tiếng nhịp tim đập, vốn dĩ bên trong trống không, lại có hồn phách màu đỏ xuất hiện, hấp thu sức mạnh của quả, trở thành từng dáng người.
Bọn họ cuộn mình trong trái cây, bề ngoài phát ra ánh sáng, tránh để người khác nhìn thấy thân thể không chút tì vết.
“Kiểu phương thức chuyển sinh này hình như không giống.”
Phùng Xuyên lẩm bẩm.
Hắn ta biết người chuyển sinh của Thiên tộc lúc trước đoạt xá Xích Nguyệt yêu ma Thần Nguyên cảnh, so sánh với lúc trước, phương pháp hiện tại hình như cao minh hơn.
Hắn vươn tay, cầm lấy một chiếc la bàn Xích Nguyệt.
Đây là tiện tay chém giết một đại năng Thần Nguyên cảnh xui xẻo nào đó ở giữa đường lấy được.
“Ôi!”
Khi Phùng Xuyên vận chuyển la bàn Xích Nguyệt, lại phát hiện cây kim chỉ tới chỉ lui, dường như không thể nhận ra đám người chuyển sinh của Thiên tộc.
“Đạo cao một thước, ma cao một trượng.”
“Diệp Phong tạo ra la bàn Xích Nguyệt, có thể dễ dàng tìm được người chuyển sinh đời thứ nhất, nhưng bây giờ, những người chuyển sinh đời thứ hai này trực tiếp sinh ra ở Thần Châu, sau một tháng mang thai là có thể ra đời.”
“Bọn họ giống như trẻ nhỏ mà Thần Châu sinh ra, trên người có khí tức của Thần Châu, sẽ không bị la bàn Xích Nguyệt phát hiện.”
Thiên Mệnh nữ hoàng giải thích, gương mặt đắc ý.
“Kế hoạch thâm nhập thật đáng sợ!” Phùng Xuyên rùng mình trong lòng, không thể không bội phục Thiên Mệnh nữ hoàng nhìn xa trông rộng.
“Chuyện vặt thôi.” Thiên Mệnh nữ hoàng tỏ vẻ rất đắc ý.
Lúc này liên tục có Xích Nguyệt yêu ma tiến vào nơi này, tự thiêu mà chết, thân thể hóa thành tro tàn, trở thành phân bón cho đại thụ.
“Còn đây là sinh mệnh thụ của người chuyển sinh đời thứ hai của Thiên tộc, bổn hoàng ở trong biển sâu, tổng cộng tạo ra ba trăm quả, mỗi một tháng có thể trưởng thành một lần, một lần một cây tổng cộng có một vạn người chuyển sinh đời thứ hai, cộng lại chính là ba trăm vạn.”
Thiên Mệnh nữ hoàng nhìn những quả trống rỗng, phát hiện bên trong bắt đầu xuất hiện hồn phách đỏ sẫm.
Sau khi mang thai một tháng là có thể ra đời.
Loạt xoạt!
Trước đó mấy quả sớm đã chín đột nhiên nứt ra, có mười mấy người chuyển sinh đời thứ hai rơi xuống đất, giãy dụa một hồi cuối cùng đứng dậy.
Khí tức của bọn họ không tính là mạnh.
Yếu thì là Tụ Nguyên cảnh, mạnh thì là Linh Hải cảnh.
Về phần tướng mạo, xem ra đều giống thiếu niên thiếu nữ mười ba tuổi, cả người không có cọng lông.
“Xuy!”
Thiên Mệnh nữ hoàng thổi một hơi, bọn họ nhanh chóng mặc lên ngoại y màu trắng, cung kính đi sang.
“Bái kiến nữ hoàng!”
“Đa tạ nữ hoàng ban y phục.”
Mười mấy người chuyển sinh đời thứ hai trưởng thành hành lễ, tò mò nhìn sang Phùng Xuyên.
“Vị này là Phùng Xuyên các chủ Thiên Cơ các, cũng là thánh tử của Vạn Tông thánh địa, từ nay về sau, mười mấy người các ngươi ở lại nơi này, chăm sóc sinh mệnh thụ. Đợi sau khi những người chuyển sinh đời thứ hai khác ra đời, chế tạo ngoại y cho bọn họ, sau đó do Phùng Xuyên sắp xếp chỗ ở cho các ngươi, hiểu chưa?”
Thiên Mệnh nữ hoàng nhìn quanh một vòng, hạ mệnh lệnh.
“Thuộc hạ hiểu rồi!”
Mười mấy người chuyển sinh đời thứ hai trưởng thành đồng loạt gật đầu.
Sau đó, Thiên Mệnh nữ hoàng và Phùng Xuyên đi xung quanh sinh mệnh thụ, dặn dò nói:
“Tác dụng của Thiên Cơ các các ngươi chính là đưa người chuyển sinh đời thứ hai đến các nơi ở Thần Châu, để bọn họ gia nhập vào các thế lực khác nhau, hoàn mỹ ẩn nấp trong đó.”
Phùng Xuyên gật đầu nói: “Hiểu rõ.”
Khoàng thời gian sau đó, Thiên Mệnh nữ hoàng truyền chuyện xảy ra hôm nay ở sinh mệnh thụ đến lân cận mấy trăm sinh mệnh thụ khác thông qua hình thức hình chiếu ba chiều, để những người chuyển sinh đời thứ hai trưởng thành biết rõ.
“Được rồi, chuyện chính là vậy, đừng để ta thất vọng...... nếu không, giết ngươi trước!”
Thiên Mệnh nữ hoàng uy hiếp một câu, hóa thân dần dần tán loạn.
Dưới một gốc sinh mệnh thụ.
Phùng Xuyên ngẩng đầu, nhìn một vạn quả trong suốt cao nửa người, phát hiện hồn phách màu đỏ bên trong đã trở nên trong suốt, dần dần thành hình người.
Một tháng sau, bọn họ có thể ra đời.
Lúc đó, tu vi của mỗi người có cao có thấp, cao thì có thể là Thần Nguyên cảnh, thấp thì là Linh Hải cảnh hoặc là Tụ Nguyên cảnh.
nhau sao? Như vậy mới có thể càng có tính mê hoặc.”
“Nhưng mà, sau một tháng, có ba trăm người chuyển sinh đời thứ hai tu vi khác nhau ra đời, nên sắp xếp thế nào đây?”
“Chuyện này khiến người ta đau đầu thật!”
Phùng Xuyên lắc đầu.