Chương 1148: Thành Bạch Phù – tiên cảnh trong mơ
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Trời ạ, đây là đâu thế?”
“Sao mà nhiều người mạnh quá?”
“Như ta cảm nhận, ít nhất phải có mấy trăm vị Thần Nguyên Cảnh........ Khoan đã, còn có mấy chục vị Thần Nguyên Cảnh!”
“Sao thành trì này lại có nhiều cường giả thế?”
Người tu hành đến từ Tinh Vân Cửu Thành ngạc nhiên không thôi.
Bọn họ ngẩng đầu, nhìn những hoa viên lơ lửng giữa không trung, 33 tầng trời, cùng với Phiêu Miểu Phong bất chợt mọc lên từ phương xa, khiến bọn họ thấy mình như đang lạc vào tiên cảnh.
“Bất kể các ngươi đến từ đâu, từ nay về sau đều đã là thành dân của thành Bạch Phù.”
“3000 hoa viên này chỉ có Thần Nguyên Cảnh trở lên mới được phép mua, không được lên đó.”
“33 vùng đất trên trời kia là 33 tầng trời, mỗi một vùng đều đủ cho triệu người sinh sống. Tụ Nguyên Cảnh trở lên được phép mua đất cũng như có quyền cư trú ở trên đó.”
“Nếu tu vi không đủ, tạm thời cứ ở trên mặt đất.”
“Cuối cùng, hoan nghênh các ngươi gia nhập thành Bạch Phù.”
“Sẽ có một ngày, các ngươi sẽ cảm thấy tự hào vì được trở thành người dân của thành Bạch Phù.”
Chu Giài Tài, phó thống lĩnh bay đến, đằng sau là hơn mười vị đội trưởng của Hắc Giáp Vệ, tu vi Linh Hải Cảnh.
Sau khi nghe xong xuôi, hơn trăm triệu người mới tới thu thập được không ít tin tức.
“Thành Bạch Phù?”
“Rốt cuộc đây là thành trì nào, sao mà linh khí trong thiên địa lại nồng đậm như vậy?”
“Chẳng lẽ là thượng giới?”
“Đúng vậy, nơi này là đại lục Thần Châu!
Hầu như trên các ngõ đều dựng một bức tường khắc họa tấm bản đồ bao phủ phạm vị một trăm triệu dặm.
Những người dân mới nhìn bản đồ, thấy bốn chữ “Đại lục Thần Châu” liền ngạc nhiên hẳn lên.
Giống với tinh cầu Bắc Đế, Tinh Vân Cửu Thành cũng bị cải tạo thành hạ giới của đại lục Thần Châu, dẫu chưa phải hoàn toàn nhưng đúng là hạ giới.
Mà tin tức về đại lục Thần Châu cũng đã lưu truyền tới họ từ sớm.
Mà giờ biết bản thân được tới thượng giới, đại lục Thần Châu, hơn trăm triệu người dân đều háo hức vô đối.
“Phi thăng, chúng ta được phi thăng rồi!” Thậm chí còn có người kích động đến mức hét lên.
“Trời ạ, là đại lục Thần Châu đó!”
“Quả không hổ là thượng giới, thảo nào có linh khí nồng đậm như vậy, chắc ít nhất cũng phải là linh mạch siêu lớn nhỉ?”
“Ta vừa mới dạo mấy chỗ gần phủ Thần Chủ, linh khí ở đó còn dày hơn nhiều. Sau đó dò hỏi một lúc mới biết ngọn núi có tên Thiên Kiếm kia là một linh mạch siêu lớn!”
“Ôi trời ạ!”
Càng ngày càng nhiều tin tức truyền ra khiến người người kinh ngạc.
Nhất là sự tồn tại của linh mạch siêu lớn, quả thực khiến người tu hành mừng phát khóc.
Dưới sự sắp xếp của Hắc Giáp Vệ, những người này đều cảm thấy phấn chấn vì được phi thăng lên đại lục Thần Châu, chẳng mấy ai thấy lo lắng.
Trên trời cao, Diệp Phong quan sát từ đầu đến cuối.
Hắn lấy bảo châu Thiên Mệnh ra.
Sau một quãng thời gian tích lũy, bảo châu Thiên Mệnh lại tích tụ không ít Cải Tạo Thiên Địa Chi Lực, lại thêm Thiên Mệnh Chi Lực hỗ trợ, cuối cùng cũng dư ra một lần chế tạo linh mạch cỡ lớn.
Vì vậy, Diệp Phong động thủ.
Rầm!
Một trận mưa ánh sáng đổ xuống mấy chục mỏm đá thế giới Tu Di, cải tạo chúng thành linh mạch cỡ trung.
Linh khí dày đặc bắt đầu tản ra, nom chẳng khác gì vết tích của thần.
“Phương pháp gì thế nhỉ?”
“Linh mạch nhân tạo?”
“Chẳng lẽ vị động thủ kia là thần tiên?”
“Ngài ấy là chưởng môn của Phiêu Miểu Tông, Diệp Phong, đại năng Thánh Cảnh!”
Có vài người nắm bắt tin tức nhanh tức khắc nhận ra thân phận của Diệp Phong.
“Các ngươi có thấy ngài ấy quen quen không?”
“Ta nhớ ra rồi!”
“Ngài ấy là Thiên Thần Diệp Phong trong Lôi Đình Điện!”
“Không thể nào!
“”Là ngài ấy!”
“Trời ạ, chúng ta còn thấy được cả thần linh, thành Bạch Phù quả không hổ là đại thành trì của thượng giới mà!”
Những người dân mới đến biết nhiều thông tin hơn liền bắt đầu xôn xao, đứng trên đường phố mà nhìn Diệp Phong.
Sau đó, bọn họ còn được chứng kiến cảnh tượng Thạch Lỗi kiến tạo thành trì bằng cách dùng bút Mã Lương vẽ vào không trung. Cứ mỗi nét bút hạ xuống đều biến thành thực thể, trở thành một tòa tiểu lâu ba tầng.
“Đây là môn Thần Thông họa ảo thành thực đấy sao?”
“Kỳ diệu quá!”
“Ai biết vị tiên sư đấy không?”
“Ngài ấy là đệ tử của Phiêu Miểu Tông, Thạch Lỗi.”
“Nghe đồn, Thạch Lỗi tiên sư là Thần Nguyên Cảnh cao cấp, còn môn Thần Thông họa ảo thành thực đấy người ta gọi là nét vẽ của Thần!”
“Lợi hại thật!”
“Thế có khi nào ngài ấy cũng vẽ cho ta một cô vợ xinh đẹp không? Không không, ta muốn mười cô!”
Mọi người lại càng ngạc nhiên hơn.
Thậm chí còn có người nảy ra những ý tưởng quái lạ.
Chỉ trong hôm ấy, giá trị danh vọng của Thạch Lỗi đã tăng gần ngàn vạn, tiến độ hoàn thành nhiệm vụ của tông môn lại tăng nhanh.
Diệp Phong khá hài lòng về nhóm người mới tới này.
Bọn họ đều có trật tự, không làm loạn.
Thành Bạch Phù vẫn phát triển như cũ, lại thêm Hắc Giáp Vệ dẫn đường, mọi người lại quay về với guồng quay cuộc sống.
Chẳng qua là đổi sang một hoàn cảnh mới mà thôi.
Nói chung, mọi chuyện đều đâu vào đấy.
...........
Tại núi Huyền Không, đại điện Lôi Trì.
Nhờ lượng tu vi ngàn năm của nữ hoàng Thiên Mệnh, Âm Như Dung không những khôi phục lại tu vi trước đó, mà còn cường đại hơn, đạt tới cảnh giới độ kiếp.
Ngay lúc này, nàng đang đứng kế bên Lôi Trì.
Còn đao kiếm Thần Vệ đã bị nữ hoàng Thiên Mệnh áp chế, không thể xuống tay với Âm Như Dung.
Thình thịch!
Âm Như Dung cứ thế mà nhảy vào Lôi Trì.
Ngay sau đó, nàng xuất hiện trong một thế giới bạt ngàn tia sét.
Ầm ầm ầm!
Song Âm Như Dung đã mặc thánh giáp do nữ hoàng Thiên Mệnh ban tặng, cảnh giới Nhập Thánh, cho nên không quá sợ đại kiếp nạn phong Thánh.
Nửa ngày sau, Âm Như Dung bước ra khỏi đại điện Lôi Trì.
Nhờ phong ấn của Thánh Tôn mà các hiện tượng thiên văn khi phong Thánh đã bị che đậy, nên cả đại lục Thần Châu không một ai biết nàng đã phong Thánh thành công.
“Đây là lực lượng của Thánh Cảnh sao? Quả nhiên cường đại!”
Âm Như Dung nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng nõn của mình, cảm nhận được luồng lực lượng vô tận, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà ác.