Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1167 - Chương 1167 - Tranh Cướp Thiên Bi, Quyết Liệt Trước Mắt Tất Cả Mọi Người

Chương 1167 - Tranh cướp Thiên Bi, quyết liệt trước mắt tất cả mọi người
Chương 1167 - Tranh cướp Thiên Bi, quyết liệt trước mắt tất cả mọi người

Chương 1167: Tranh cướp Thiên Bi, quyết liệt trước mắt tất cả mọi người

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

"Ha ha, Thiên Bi là của ta!"

Âm Như Dung cầm Thiên Bi lên, lại cảm thấy thứ này nóng lên, tựa như một củ khoai lang nóng bỏng vậy.

Thế nhưng, nàng cũng không cảm thấy nguy hiểm.

Điều này nói rõ, tồn tại thần bí chém giết năm vị Thánh Cảnh Thiên tộc không có hứng thú đối với Thiên Bi, nàng có thể mang Thiên Bi rời đi.

"Âm Như Dung, là ngươi!"

Giờ phút này, Tiếu Thương Thiên và Bạch Cơ cũng đi tới.

Bọn họ cũng nhận ra Thiên Bi rơi xuống nơi đây, không chỉ là bọn họ, cường giả của các thế lực lớn trên đại lục Thần Châu cũng đều nhận ra Thiên Bi rơi xuống nơi đây, đều muốn lấy đi.

Đây cũng không phải muốn chiếm thành của mình, mà là đang đánh cược!

Thông qua người trung niên Hiển Thánh đã chết kia, mọi người đều biết Thiên Bi là của Diệp Phong.

Cho nên, nếu như Diệp Phong có thể trở về, bọn họ có thể đưa trả Thiên Bi cho Diệp Phong, dùng điều này để làm cho quan hệ giữa hai bên sâu sắc hơn.

"Buông Thiên Bi xuống!"

Thanh Sam Kiếm Tổ cùng tổ tiên mười tám Cổ tộc đều xé rách hư không, giáng lâm khu vực này, vây quanh Âm Như Dung.

Xoẹt!

Dư La Chuẩn Thánh, Ngô Hiên - cấm khu Bá Thiên, Thánh Chủ Tuyết Nhạn của thánh địa Băng Tuyết, Tửu Cuồng cũng đều xé không gian mà đi tới.

"Âm Như Dung, dám lấy đi Thiên Bi của Chưởng môn chúng ta, ngươi là muốn chết sao?"

Toàn thân Lưu Phong đều có vết thương, máu tươi chảy ròng, lồng ngực lõm xuống, thế nhưng khí tức vẫn rất mạnh mẽ, kiếm trong tay vẫn vô cùng sắc bén, hàn quang lóe lên.

"Thế mà ngươi còn không chết?"

Âm Như Dung nhìn về phía Lưu Phong với ánh mắt kinh ngạc, không nghĩ tới chịu một đòn của Thánh Cảnh mà chỉ bị thương nặng.

Thời gian trôi đi, càng ngày càng nhiều cường giả xuất hiện nơi đây, Âm Như Dung cũng bị vây quanh.

Nàng nhìn một vòng, liếc nhìn Tuyết Nhạn cùng Dư La Chuẩn Thánh bằng ánh mắt khinh thường.

"Âm Như Dung, giao Thiên Bi ra!" Lưu Phong đưa tay ra, nói: "Nếu không, đừng trách chúng ta không khách khí."

"Trên Thiên Bi lại không có tên Phiêu Miểu tông của các ngươi, dựa vào cái gì mà ta không thể lấy đi?"

Âm Như Dung cười lạnh nói.

Sau khi xác định tồn tại thần bí chém giết năm Thánh Cảnh Thiên tộc kia không ra tay nữa, nàng ỷ vào tu vi Thánh Cảnh của bản thân, càng ngày càng càn rỡ.

Theo suy nghĩ của nàng, đám người chung quanh chỉ là một đám ô hợp.

"Ngươi xác định là không giao ra?" Ánh mắt Lưu Phong càng ngày càng lạnh lùng.

Những người khác cũng đều dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Âm Như Dung.

Trong đó, đương nhiên có cả Tuyết Nhạn.

Nàng nhìn về phía Âm Như Dung, đã không có loại ánh mắt dịu dàng như trước kia, mà chỉ còn lại thất vọng.

"Bản Thánh chủ lấy được Thiên Bi, từ nay về sau, nó chính là của ta, ai trong các ngươi muốn, tới cướp đi!"

Âm Như Dung cười lớn.

Diệp Phong và Hồ Phi Phi bị trục xuất, đời này đều không thể trở về, nàng lại là Thánh Cảnh, chỉ cần không chủ động tiến công Phiêu Miểu tông, hơi càn rỡ chút thì sao, ai có thể làm gì nàng?

Suy nghĩ tới đây, tiếng cười của Âm Như Dung càng thêm khinh thường.

"Âm Như Dung, xin ngươi hãy giao Thiên Bi ra trả lại cho Phiêu Miểu tông, miễn cho dẫn tới phiền toái không cần thiết." Dư La Chuẩn Thánh thuyết phục.

"Như Dung, giao Thiên Bi ra đi!" Tuyết Nhạn cũng khuyên nhủ, nếu như Âm Như Dung có thể chủ động giao Thiên Bi ra, nàng cũng sẽ không ra tay.

"Nằm mơ!" Âm Như Dung nhún vai, một tay giơ cao Thiên Bi, nở một nụ cười đắc ý, nghênh ngang đi về phía xa, cơ bản là không để đám người xung quanh vào mắt.

Thậm chí, nàng còn dùng loại hành động phách lối này để làm nhục mọi người.

"Muốn chết!"

Lưu Phong bỗng vung kiếm, chém ra một luồng kiếm quang chói sáng.

"Chút tài mọn, cũng dám múa rìu qua mắt thợ!" Âm Như Dung bỗng quay người lại, thổi ra một hơi.

Xoạt!

Kiếm quang của Lưu Phong bị xóa mất, làm cho đám người sợ ngây người.

"Tại sao thực lực của ngươi lại mạnh tới vậy?"

Đám người đều cảm thấy rất chấn động.

Người nơi này đều biết được Lôi Đình Điện làm cho Âm Như Dung bị đạo thương, thực lực suy yếu đi nhiều, không có khả năng ngăn cản kiếm của Lưu Phong.

Thế nhưng, nàng không chỉ ngăn được, thậm chí chỉ dùng một hơi thở!

Muốn làm được điều này, chỉ có một khả năng:

Âm Như Dung đã phong Thánh!

Thế nhưng là, tại sao có thể như vậy?

Nếu như Âm Như Dung đã thành Thánh, Phong Thánh đại kiếp chắc hẳn vô cùng lớn, không có khả năng yên lặng không một tiếng động được.

"Tại sao có thể như vậy?" Lưu Phong nắm chặt kiếm trong tay, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

"Phế vật!"

Ấm Như Dung hừ lạnh một tiếng, vỗ ra một chưởng, đập bay Lưu Phong mấy trăm dặm, ngã ầm ầm xuống đất, máu phun như suối.

"Thực lực của Âm Như Dung lại mạnh tới vậy!"

"Chắc hẳn, nàng thành Thánh rồi?"

Đám người Dư La Chuẩn Thánh đều hoảng sợ.

"Âm Như Dung, ngươi quá đáng!" Tuyết Nhạn đứng dậy, ngăn cản Âm Như Dung.

"Cút đi!"

Âm Như Dung nhìn chằm chằm Tuyết Nhạn, ánh mắt oán độc.

Đối với người đã từng là chị em tốt này, Âm Như Dung không chút thiện cảm nào, nàng đập ra một chưởng, đánh bay Tuyết Nhạn đi, làm cho nàng ta phun máu, ngã xuống rừng rậm không xa.

"Quá yếu."

Âm Như Dung thu tay lại, cười lạnh nói.

"Hít!"

"Ngay cả Tuyết Nhạn Thánh Chủ đều không thể ngăn cản Âm Như Dung!"

"Chẳng lẽ, nàng ta thật thành Thánh rồi?"

Sắc mặt nười của các thế lực lớn đều rất khó nhìn.

Nghe được những lời suy đoán của đám người, hai mắt Âm Như Dung híp lại, liếc nhìn Thiên Bi trong tay, lại nhớ tới Diệp Phong và Hồ Phi Phi đều không có ở nơi này, coi như mình công bố tu vi, cũng sẽ không có việc gì.

Thế là, nàng chầm chậm quay người lại.

Một luồng Thánh uy mạnh mẽ từ trên người Âm Như Dung bùng nổ ra, bao phủ phạm vi vạn dặm chỉ trong nháy mắt.

Bịch bịch!

Mạnh như đám người Dư La Chuẩn Thánh, Tiếu Thương Thiên cũng bị ép tới nằm rạp trên mặt đất, không thể cử động.

"Thật sự!"

"Âm Như Dung thành Thánh!"

"Cuối cùng đây là chuyện gì?"

Tất cả mọi người đều biểu thị chấn động.

Âm Như Dung thành Thánh?

Điều này thật sự khó mà tin nổi!

Trong khoảng thời gian trước, nàng còn bị đạo thương, hiện tại lại nghịch thiên thành Thánh, không biết nội tình trong đó là như thế nào?

"Ngươi thành Thánh rồi?"

Tuyết Nhạn bay trở về, sắc mặt tái nhơt, mái tóc rối tung, nhìn chằm chằm Âm Như Dung với ánh mắt khó tin, hỏi:

"Thế nhưng là, Diệp chưởng môn đã nói, Lôi Đình Điện còn đang tích lũy năng lượng, tạm thời không có khả năng cung cấp năng lượng cho Phong Thánh đại kiếp, làm cách nào mà ngươi thành Thánh được?"

"Tiện nhân!" Âm Như Dung quát một tiếng, đập ra một chưởng, đánh cho Tuyết Nhạn bay ra ngoài.

"Tuyết Nhạn Thánh Chủ, cẩn thận!" Bạch Cơ đưa tay tiếp được Tuyết Nhạn, lui về sau vài trăm mét mới có thể ngừng lại được.

Bình Luận (0)
Comment