Chương 1214: Phá phong ấn
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Trên mặt đất.
Càng ngày càng nhiều Kim Giáp Cự Nhân xông ra, bộc phát đại chiến với người tu hành thành Thiên Đô.
"Dừng tay!"
Một thanh âm nữ tử nghiêm khắc từ trên cao truyền xuống, trong thanh âm, ẩn chứa thánh uy bàng bạc, trong nháy mắt trấn trụ toàn trường.
"Là Cung Thanh Thu trưởng lão của Phiêu Miểu Tông!"
"Còn có Tửu Cuồng tiền bối, vậy mà hắn cũng tới."
"Mau dừng tay!"
Phía thành Thiên Đô, lập tức thu hồi linh khí và linh bảo.
Kim Giáp Cự Nhân tộc lại không phục, giương nanh múa vuốt, ý đồ tấn công đám người Cung Thanh Thu trên trời.
"Dám ra tay với chúng ta, chết!"
Ánh mắt Cung Thanh Thu quét qua, tay áo vung lên, thánh binh đoản địch liền có sóng âm như đao phong vang lên.
Ầm ầm!
Trong khoảnh khắc, mấy trăm vị Kim Giáp Cự Nhân ra tay nổ thành bột phấn ngay tại chỗ.
"Chưởng môn đã nói , huyết mạch của chủng tộc viễn cổ nhất định phải được kéo dài, nhưng không có nghĩa là không thể giết."
"Dám ra tay với chúng ta, chết!"
Thanh âm Cung Thanh Thu lạnh như băng.
Một chủng tộc, có hơn mười vạn người liền có thể không hề có áp lực mà kéo dài.
Còn Kim Giáp Cự Nhân trong hẻm núi này, tổng cộng vượt qua trăm vạn, xem như là một tộc quần khổng lồ, xóa bỏ một vài kẻ cuồng vọng, chấn nhiếp bọn họ, cũng không có vấn đề gì.
"Dừng tay, đều dừng tay!"
Kim Giáp Cự Nhân Thiên Đế kia vội vàng vung cự phủ ngăn cản một số tộc nhân đang chuẩn bị tìm đường chết.
"Các ngươi là ai?"
Kim Giáp Cự Nhân Thiên Đế nhìn về phía Cung Thanh Thu, trầm giọng hỏi.
Cung Thanh Thu cầm thánh binh đoản địch trong tay, cao giọng nói:
"Ta là trưởng lão của Phiêu Miểu Tông Cung Thanh Thu."
"Chưởng giáo từng có mệnh lệnh, nếu chủng tộc viễn cổ xuất thế, không được phát sinh xung đột với thế lực địa phương Thần Châu. Nếu thế lực địa phương Thần Châu ra tay với chủng tộc viễn cổ, Phiêu Miểu Tông chúng ta cũng sẽ không bỏ qua, nghiêm trị không tha!"
Mấy câu này được thánh binh đoản địch gia trì.
Sau ba hơi thở.
Cả Thần Châu Đại Lục đều nghe được thanh âm ẩn chứa thánh uy cường đại của Thanh Thu.
Một số chủng tộc viễn cổ chi chủ đang bộc phát xung đột với thế lực bản địa Thần Châu, cảm nhận được thánh uy khủng bố, toàn bộ câm như hến, lập tức chấm dứt chiến đấu.
Những lời này lập tức làm cho Thần Châu khôi phục bình tĩnh.
Thiên Diệu Thánh Địa.
"Cung Thanh Thu là tiện nhân, nàng ta vậy mà lại luyện hóa thánh binh đoản địch, thật sự là đáng chết!"
Âm Như Dung cảm nhận được chuyện phát sinh bên ngoài, nhất thời nổi giận.
Thiên Diệu Thánh Địa.
Tất cả mọi người đều cảm nhận được thánh uy kinh khủng tỏa ra từ trên người Âm Như Dung, kẻ nào kẻ nấy đều câm như hến, run lẩy bẩy,.
Âm Như Dung bay lên không trung, phóng nhãn nhìn khắp bốn phía.
“Các ngươi không chịu để chủng tộc viễn cổ và thế lực bản địa tại Thần Châu xảy ra xung đột đúng không? Tốt lắm, chờ ta tiêu diệt xong chủng tộc viễn cổ thì chẳng phải sẽ không còn xung đột nữa sao?”
“Ha ha ha…”
Nàng ta cất tiếng cười to, sọa cho người của Thiên Diệu Thánh Địa sợ hết hồn.
“Xoạt!”
Âm Như Dung xé rách hư không, đi tới trên một hẻm núi rộng lớn, thấy được mấy trăm vạn sinh linh của một chủng tộc viễn cổ nào đó.
"Chết đi!"
Âm Như Dung cười gằn, phất ống tay áo một cái, hẻm núi bỗng chốc sụp đổ, hóa thành bụi đất mù mịt.
Mấy trăm vạn sinh linh cứ thế chết thảm.
Động tĩnh của trận chiến này đã bị rất nhiều cưởng giả đỉnh cấp có thiên nhãn của đại lục Thần Châu quan sát được.
Trên không trung Thiên Đô thành.
Nhóm Cung Thanh Thu, Tửu Cuồng đều quan sát được cảnh tượng này, trong mắt thoáng chốc bùng lên sát ý mãnh liệt.
“Âm Như Dung đáng chết!”
Tửu Cuồng là người phẫn nộ nhất.
Trong tâm trí hắn lúc nào cũng có một âm thanh đến từ viễn cổ nói cho hắn biết, nhất định phải đảm bảo cho sự duy trì của chủng tộc viễn cổ.
Nếu không, một mối nguy to lớn sẽ ập tới.
“Người này không chết thì sẽ là một tai họa.” Thanh Sam Kiếm Tổ trầm mặt nói.
“Nhất định phải giết ả!” Lưu Phong cũng nói như vậy.
“Nhưng chỉ dựa vào thực lực của chúng ta thì không thể nào ngăn cản được mụ đàn bà điên Âm Như Dung này.” Mặc Oanh chau mày.
“Vậy thì đơn giản, tìm người giúp là được.”
Hồ Đại Hồng nhảy ra, tay cầm lệnh bài đưa tin Chân Long Cổ Thánh để lại, kích hoạt.
Một khắc sau.
Hai thân hình khổng lồ xé rách hư không, giáng xuống không trung Thiên Đô thành, thánh uy nồng đậm chầm chậm lan tỏa.
Trong hẻm núi.
Trăm vạn người khổng lồ mặc giáp vàng ngẩng đầu lên, nhìn hai vị Thánh cảnh trên không trung, lập tức biến sắc.
“Là Cổ Thánh chân chính!”
“Đây rốt cuộc là thế giới gì vậy, sao lại cường đại như thế?”
“Chẳng lẽ đây là một thế giới đại thiên hoàn toàn mới?”
Tộc người khổng lồ giáp vàng bắt đầu thấp giọng thảo luận.
Trên bầu trời.
“Xoạt!”
Chân Long Cổ Thánh và Tinh Hà Thánh Nhân đã biết được đầu đuôi mọi chuyện, biết nhất định phải ngăn cản Âm Như Dung tàn sát chủng tộc viễn cổ.
“Cùng tiến lên, đánh mạnh vào!”
Chân Long Cổ Thánh và Tinh Hà Thánh Nhân phấn khích ra mặt.
Cho dù lần này Chân Long Cổ Thánh không được sức mạnh của thiên đạo tàn niệm rót vào, nhưng gã có Tinh Hà Thánh Nhân giúp đỡ, hai đánh một, không có gì phải sợ Âm Như Dung.
Không trung trên một bí cảnh nào đó.
Âm như Dung hiện thân.
Nàng ta đã liên tục xóa sổ mấy chủng tộc viễn cổ, ánh mắt tràn đầy cuồng bạo.
“Ha ha ha!”
“Bản Thánh muốn giết sạch các ngươi!”
Âm Như Dung há miệng cười to.
Khắp nơi trong đại lục Thần Châu, cường giả thuộc các thế lực khác cũng đang quan sát cảnh tượng này, đều nhịn không được mắng một tiếng “con điên”.
“Âm Như Dung thật là lòng dạ rắn rết.”
“Loại người này chắc chắn không được chết yên lành!”
“Nếu Diệp Chưởng môn vẫn còn, không biết ả đã chết bao nhiêu lần rồi.”
Người của các thế lực lớn đều bất mãn với Âm Như Dung.
Chủng tộc viễn cổ xuất thế là một việc có lợi trăm bề đối với các thế lực tại Thần Châu.
Đầu tiên, chủng tộc viễn cổ đến từ viễn cổ, lịch sử lâu đời, nhất định nắm giữ rất nhiều cổ pháp mà Nhân tộc hiện tại không có.
Ngoài ra, người của đại lục Thần Châu còn có thể học tập văn hóa của chủng tộc viễn cổ, phương pháp trồng trọt linh dược các thứ, bù đắp vào thiếu sót của bản thân.
Nhưng bây giờ, những kho tàng văn hóa này lại bị Âm Như Dung phá hủy!
Đúng là tội nhân của đại lục Thần Châu!
“Chết đi!”
Trên bầu trời, Âm Như Dung phất tay áo một cái, muốn xóa bỏ toàn bộ cổ tộc dưới hẻm núi.
“Âm Như Dung, người chết là ngươi mới đúng!”
Chợt nghe hai tiếng quát đầy giận dữ truyền tới.
Sau một khắc.
Hư không bỗng chấn động trên phạm vi lớn, hai thân hình cao lớn xuất hiện như bước ra từ mặt hồ gợn sóng, ánh mắt tàn khốc cùng cực.
“Là các ngươi!”
Thấy Tinh Hà Thánh Nhân và Chân Long Cổ Thánh, Âm Như Dung lập tức nhớ lại cái cảnh mình bị Chân Long Cổ Thánh đánh túi bụi lần trước, bóng ma tâm lý ập tới, tức khắc quay người bỏ trốn.