Chương 1226: Cường giả thần bí
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Diệp Phong nhớ tới cái gì đó.
"Tiện thể nhắc tới, bổn chưởng môn căn cứ vào một phần tranh anh kia, phân tích ra mấy vạn loại pháp thuật, thần thông, bí pháp, đều đặt ở trong Tàng Thư Các, lúc rảnh rỗi, học nhiều chút."
"Cuối cùng, còn có phần công pháp phụ trợ huyết mạch thích hợp với nhân tộc, thích hợp cho tất cả các ngươi tu hành."
Diệp Phong vung tay áo lên.
Vô số vệt sáng màu vàng bay ra, hóa thành một quyển trục, vào Tàng Thư Các to lớn.
"Kế tiếp, tu hành thật tốt!"
Diệp Phong đứng lên, thân thể nhoáng lên một cái, liền biến mất không thấy.
"Đệ tử nhớ kỹ!"
Các đệ tử nhao nhao đứng dậy, khom lưng chắp tay về phía vị trí trước đó của Diệp Phong, trong mắt tràn đầy vẻ tôn kính.
"Thuộc hạ nhớ kỹ."
Cung Thanh Thu, Lưu Phong, Thanh Sam Kiếm Tổ và các trưởng lão cũng đều đứng dậy, gật gật đầu.
...
Bình nguyên gỗ chắc.
Diệp Phong đột nhiên xuất hiện.
Ầm ầm!
Hai quan tài Thánh phẩm nặng nề được đặt trên mặt đất, nhấc lên bụi dày đặc, kèm theo tiếng nổ đinh tai nhức óc.
"Bá Hoàng tiền bối, ta tìm được cánh tay trái và cột sống của ngươi, hẳn là có thể giúp ngươi khôi phục một ít lực lượng chứ?"
Diệp Phong cao giọng nói.
Bình nguyên gỗ chắc nằm trong tu di đại trận của thành Bạch Phù, phụ cận lại đặc biệt thiết lập rất nhiều cấm chế.
Về lý thuyết, nơi này rất bí ẩn.
Không sợ bị người khác nhìn trộm.
Ý chí cổ xưa từ dưới đất xuất hiện, mở ra hai quan tài Thánh phẩm này, lấy ra thân thể sau khi bị thu nhỏ lại, hóa thành hai vệt sáng rơi xuống dưới đất.
"Đúng rồi, còn có cánh tay phải."
Diệp Phong đưa tay nắm lấy.
Hằng Cổ Thạch Quan được đặt ở Chân Long giới cũng được đưa đến bình nguyên gỗ chắc.
Kể từ đó, hộp sọ, cột sống và cánh tay của Viễn Cổ Thánh Thần đều hội tụ ở đây.
Thêm hai chân nữa, liền cơ bản hoàn chỉnh.
"Ai!"
Lại nghe ở sâu dưới lòng đất vang lên tiếng thở dài của Viễn Cổ Thánh Thần, thanh âm vang vọng trong bình nguyên gỗ chắc, ẩn chứa sự bất đắc dĩ nồng đậm.
"Bá Hoàng tiền bối, sao rồi?"
Diệp Phong bụng đầy nghi ngờ.
Đang yên đang lành, than thở cái gì?
Vèo!
Quan tài đá hằng cổ mở ra, cánh tay phải bị tàn phá cũng bị hút xuống dưới đất, sau đó giọng nói của Viễn Cổ Thánh Thần mới tiếp tục vang lên:
"Cánh tay trái và xương cột sống được bảo tồn hoàn hảo."
"Đáng tiếc!"
"Cánh tay phải của ta đã tổn thất trên chín phần căn nguyên, muốn khôi phục, ắt sẽ vô cùng khó khăn."
Viễn Cổ Thánh Thần không biết phải làm sao.
Cánh tay phải của ông không biết đã bị bao nhiêu người luyện hóa, dẫn đến căn nguyên xói mòn nghiêm trọng.
Ngay cả thần văn sức mạnh bên trong cũng đã biến mất.
Nếu không phải như vậy, chỉ là một chiếc quan tài đá hằng cổ cấp độ linh bảo tứ linh siêu việt sao có thể phong ấn được cánh tay phải của ông?
Thời gian tiếp theo, ông phải đóng dấu thần văn sức mạnh cho cánh tay phải một lần nữa, khiến nó khôi phục lại một phần sức mạnh.
"Có điều có thể tìm về được đã là tốt lắm rồi."
Viễn Cổ Thánh Thần cũng biết thỏa mãn: "Tiếp theo còn thiếu hai chân, bộ phận chính của thân thể sẽ hoàn chỉnh."
"Tiền bối yên tâm, nếu ta có thể gặp được những bộ phận thân thể khác của tiền bối, nhất định ta sẽ dốc hết sức lấy lại chúng."
Diệp Phong vỗ ngực bảo đảm.
Hắn cực kỳ thích thần văn sức mạnh trên người Viễn Cổ Thánh Thần, mỗi khi tìm thấy một bộ phận thân thể, hắn cũng có thể vì vậy mà lấy được thần văn mới, giúp bản thân tiến hành một lần cường hóa.
Nói tóm lại, đây cũng tính mà một cơ duyên.
"Cũng coi như ngươi có lòng." Đề tài của Viễn Cổ Thánh Thần thay đổi: "Ta phải luyện hóa thân thể trước, ngươi chờ một chút."
"Tiền bối xin cứ tự nhiên."
Diệp Phong gật đầu, thu lại quan tài đá, ngồi xếp bằng trên đất, yên lặng chờ.
Sau thời gian một chén trà.
Giọng nói hơi có vẻ tang thương từ dưới đất vang lên.
"Luyện hóa sơ bộ đã hoàn thành."
Viễn Cổ Thánh Thần thấp giọng nói.
Diệp Phong dùng thần thức đảo qua đã nắm giữ được tình huống đại khái, biết trạng thái hiện tại của Viễn Cổ Thánh Thần.
Ông vẫn đang ở hình thái nửa hài cốt.
Đầu lâu vẫn là đầu lâu nhưng đã nối liền với xương cột sống, cách một khoảng hai bên cột sống lần lượt xuất hiện cánh tay trái và cánh tay phải.
Trong đó, cánh tay phải nhỏ hơn cánh tay trái rất nhiều.
Nhìn dáng vẻ giống như dinh dưỡng không đầy đủ.
Bởi vì thiếu thân thể nên giữa cánh tay và xương sống trống rỗng.
Hai chân thì còn chưa có.
Hôm nay, hai cánh tay, xương sống, đầu lâu của Viễn Cổ Thánh Thần đều bị một luồng sức mạnh ánh sáng lĩnh vực mông lung bao phủ, nhìn giống như có thân thể hư ảo tồn tại.
Thậm chí Diệp Phong còn có thể nhìn thấy mặt của Viễn Cổ Thánh Thần.
Mặc dù hư ảo nhưng lại khiến người ta có một loại cảm giác chân thực kỳ lạ.
"Gương mặt thật anh tuấn!"
Diệp Phong không nhịn được thầm nói.
Gương mặt Viễn Cổ Thánh Thần mang dáng dấp trung niên, đổi lại là người bình thường thì là ở giai đoạn trưởng thành bốn mươi năm mươi.
Trên mặt râu mọc lưa thưa, tỏ ra vẻ dũng mãnh uy vũ.
"Nhìn đủ chưa?"
Giọng nói của Viễn Cổ Thánh Thần từ từ vang lên.
Diệp Phong giật mình, cười ha ha nói: "Bá Hoàng tiền bối nhìn vẫn rất trẻ tuổi, hơn nữa rất anh tuấn, chắc hẳn lúc còn trẻ tiền bối cũng là nhân vật phong lưu ở Thiên Châu."
Viễn Cổ Thánh Thần là vương tử tộc Cự Thần viễn cổ.
Người như vậy nhất định rất được hoan nghênh.
Đối với lời Diệp Phong nói, Viễn Cổ Thánh Thần chỉ khẽ thở dài một tiếng, trong lòng tràn đầy tiếc nuối, nói:
"Hảo hán không nhắc tới sự dũng mãnh năm đó ta không còn là đỉnh phong nữa, những chuyện cũ năm xưa này coi như một giấc mộng hoàng lương đi!"
Diệp Phong nghe thấy sự bất đắc dĩ và tiếc nuối nồng đậm.
Ngẫm lại thì cũng đúng, đã từng là người đứng thứ ba Thần bảng sức mạnh nhưng lại rơi vào kết cục như thế này, đúng là thật đáng buồn.
Chênh lệch ở giữa thật sự rất lớn.
Diệp Phong suy nghĩ một lát, nói: "Ta đến Thiên Châu, gia nhập Thánh Linh tông, tham gia đại hội anh tài đỉnh cấp, đạt được vị trí đứng đầu, sau đó... Ta đứng trước một thạch điện màu đen."
Nghe vậy, Viễn Cổ Thánh Thần không phản ứng chút nào.
Diệp Phong thầm nói định lực của đối phương cũng quá mạnh, chỉ đành tiếp tục nói: "Chỉ điểm của Linh Tôn giúp ta đạt được lợi ích không nhỏ, hắn ta cũng đề cập tới ngài, nói Bá Hoàng là một người rất cường tráng."