Chương 1242: Chu Đằng và Kha An Thanh
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
"Đây mà là tiểu cô nương mấy tuổi à?"
Không ít người tu hành nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy cho dù mình có dốc hết sức, cũng khó mà ngăn cản một ngón tay của Hạ Văn Văn.
Cung Thanh Thu đứng dậy, nói:
"Văn Văn đúng là đại sư tỷ của đời thứ tư Phiếu Miểu Tông chúng ta, khảo hạch nhập tông hôm nay, do cô bé phụ trách."
Mọi người nghe vậy, khóe miệng co rút.
Chuyện này là thật!
"Làm sao bây giờ?"
"Làm sao ta biết phải làm sao!"
"Nếu như để cho người ta biết ngay cả tiểu cô nương nhỏ xíu như vậy ta cũng đánh không lại, còn mặt mũi nào mà ra đường nữa?"
Không ít thiên kiêu khóc không ra nước mắt.
Lúc này, Cung Thanh Thu nhìn chung quanh một vòng, dùng thần thức kiểm tra tu vi của mấy vạn thiên kiêu có mặt ở đây, phát hiện cũng có tới mấy chục người đạt tới Linh Hải cảnh tầng một, có tư cách chiến đấu với Hạ Văn Văn.
Những người còn lại, phần lớn là Tụ Nguyên cảnh, nếu như đánh thật, thậm chí không thể đỡ nổi một ngón tay của Hạ Văn Văn.
"Văn Văn, những người có thể đánh với ngươi quá ít, phải hạ thấp yêu cầu vào lúc thích hợp đó nhé!"
Cung Thanh Thu truyền âm.
"Vâng." Hạ Văn Văn gật đầu.
Cô bé thân là hậu duệ đích truyền của Kiêu Dương cổ thánh, lại là đại sư tỷ của đời thứ tư Phiếu Miểu Tông, đương nhiên biết thiếu niên hơn mười tuổi có thể đạt được tu vi Tụ Nguyên cảnh đã không tệ rồi.
Còn Linh Hải cảnh, cấp Yêu Vương, thực sự không nhiều lắm.
Không hạ thấp yêu cầu, khó mà tuyển đủ năm trăm người.
"May quá, chưởng môn có cho ta một quyển, năm trăm người đầu tiên có thể vượt qua quyển trục, cũng xem như thông qua khảo hạch."
Hạ Văn Văn nói xong, rút một quyển trục ra từ bên hông.
Nó chỉ có to bằng ngón tay, dài năm tấc.
"Thập Bát Liên Hoàn trận, khởi!"
Hạ Văn Văn vứt quyển trục lên, nó nhanh chóng phóng to giữa không trung, hóa thành một bức hoạ cuộn tròn lập thể khổng lồ.
Xuất phát từ cổng vòm đầu tiên, trên đường đi có mười tám đạo cửa ải, chỉ cần vượt qua cửa ải cuối cùng, rời khỏi thế giới trong tranh, là xem như vượt qua khảo hạch.
"Tốt lắm!"
"Lão phu dùng thần thức quét qua, cho dù là Luyện Khí cảnh đỉnh phong cũng có thể đi lại trong đó, chỉ có điều tốc độ sẽ rất chậm."
"Con ta, con nhất định phải cố gắng chen vào năm trăm người đầu tiên đó.”
Những trưởng bối có mặt ở đây thi nhau dặn dò.
"Bắt đầu đi!"
Hạ Văn Văn hô một tiếng.
Vù!
Mấy vạn thiên kiêu ở đây nhảy vào thế giới trong tranh như ong vỡ tổ, họ đi tới một bãi cỏ xanh rì.
Ầm ầm!
Đất đai bắt đầu chấn động, mọi người đưa mắt nhìn về phía có tiếng động, mới phát hiện vô số cổ thú cấp Yêu Binh vọt về phía bọn họ.
Các thiên kiêu nhanh chóng thi triển pháp thuật, hoặc né tránh, hoặc chém giết cổ thú, phóng về phía cửa ải tiếp theo.
Trên quảng trường tông môn.
Mấy mươi vạn trưởng giả đứng ngoài quan chiến.
Họ nhìn thấy hậu bối của mình tạm thời đứng đầu danh sách thì vui vẻ ra mặt, thần sắc thoải mái.
Một khi họ nhìn thấy hậu bối đi sau người ta thì không khỏi thở dài, mày chau mặt ủ, trong mắt tràn ngập lo lắng.
"Thật nhàm chán, ta cũng đi chơi!"
Hạ Văn Văn nhảy vào thế giới trong tranh, đi theo sau người cuối cùng trong đội ngũ, nhảy vào thảo nguyên, một quyền đánh về phía cổ thú đang lao tới.
Sau đó là một vùng sa mạc.
Nơi này cấm phi hành.
Mọi người phải chạy như điên trên sa mạc có thể sụt lún bất cứ lúc nào, một khi tốc độ quá chậm, sẽ bị sa mạc bao vây.
Hạ Văn Văn đấu đá lung tung, vượt qua sa mạc nhanh như chớp, chẳng khác nào Thái Cổ Cự Long hình người.
Những cửa ải sau đó cũng khác nhau.
Lên núi đao, xuống biển lửa, chén hoang thú, vượt qua sương mù...
Đủ loại khó khăn, bao gồm mọi mặt.
Bởi vì Hạ Văn Văn là chủ nhân của quyển trục, cô bé chẳng khác nào thiên đạo trong này, không tới nửa chén trà nhỏ, đã xông qua mười tám cửa ải, đứng ở điểm cuối chờ mọi người.
"Ảo cảnh này ghê thật, hại ta thiếu chút nữa mất trí rồi."
Một vị thiếu niên tuấn dật mặc áo trắng nhẹ giọng nói, lưng cậu ta mang lợi kiếm, tay niết kiếm quyết, linh quang lóe ra trong mắt, nhìn thấu huyễn tượng trong sương mù trước mặt, thuận lợi thông qua.
"Đứa cháu Chu Đằng ta là người đầu tiên vượt qua cửa ải thứ sáu - sương mù ảo giác, nhất định có thể trở thành Đệ tử đời thứ tư Phiếu Miểu Tông."
Một vị lão giả khẽ vuốt râu dài, cười hài lòng.
Người này là lão tổ tông của đế quốc Cửu Kiếm.
Đế quốc Cửu Kiếm, là một thế lực cấp năm sao ngay cạnh Thương Thanh Cấm Khu, thực lực của lão tổ tông rất mạnh, là Chuẩn Thánh tầng một.
Lúc trước, Xích Nguyệt Chi Môn của Thiên Tộc xuất hiện, có Huyền Trọng cuồng chiến sĩ của Thiên Tộc xông ra, muốn hủy diệt đế quốc Cửu Kiếm.
Trận chiến ấy.
Diệp Phong ngăn cơn sóng dữ, chém chết Huyền Trọng cuồng chiến sĩ của Thiên Tộc, lần đầu tiên triển lãm thực lực mạnh mẽ của Phiếu Miểu Tông với thế nhân.
Lần đầu Phiếu Miểu Tông danh chấn Thần Châu, là lúc đó.
"Chu Đằng đích thật là kỳ tài."
Một vị Chuẩn Thánh khác gật đầu.
Chu Đằng là ngôi sao sáng nhất của đế quốc Cửu Kiếm, năm mười bốn tuổi đột phá Linh Hải cảnh tầng một, bản thân hắn lại là Cửu Kiếm Thần Thể, yêu nghiệt kiếm đạo trời sinh.
Ngay cả Cung Thanh Thu cũng đã chú ý Chu Đằng.
"Hắn rất có thể sẽ là đứng hạng nhất."
Cung Thanh Thu thầm nghĩ.
"Chút khó khăn này, không làm khó được ta!"
Một giọng nói kiều mỵ vang lên, chỉ thấy một vị thiếu nữ chân trần lao ra khỏi khu sương mù, gần với Cửu Kiếm Thần Thể Chu Đằng, tạm xếp thứ hai.
"Là tiểu công chúa của đế quốc Ngũ Thái, Kha An Thanh."
"Nghe nói nàng có huyết mạch Phượng Hoàng?"
"Không phải, đó gọi là Ngũ Thái Phi Phượng."
"Bất kể thế nào, cũng rất lợi hại."
"Đế quốc Ngũ Thái là một thế lực cấp năm sao, không thua gì đế quốc Cửu Kiếm, có được thiên kiêu mới mười ba tuổi đã đột phá đến Linh Hải cảnh tầng một như Kha An Thanh, cũng bình thường!"
Mọi người nghị luận xôn xao.
Trong thế giới trong tranh.
Kha An Thanh mặc váy đỏ, tết bím sừng dê, sau lưng có ánh sáng năm màu rực rỡ, tựa như nàng mang một đôi cánh Phi Phương.
"Là hạt giống tốt."
Cung Thanh Thu âm thầm nhớ tên nàng.