Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1258 - Chương 1258 - Phục Khắc Cổ Thánh, Tiểu Thiên Giới

Chương 1258 - Phục Khắc Cổ Thánh, Tiểu Thiên giới
Chương 1258 - Phục Khắc Cổ Thánh, Tiểu Thiên giới

Chương 1258: Phục Khắc Cổ Thánh, Tiểu Thiên giới

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

“Thiên tộc?”

Diệp Phong, Chân Long Cổ Thánh, Tinh Hà Thánh Nhân ngây người, không biết vì sao Phục Khắc Cổ Thánh lại nói như vậy.

“Các ngươi là người Thiên tộc sao?” Diệp Phong nhìn về phía Chân Long Cổ Thánh và Tinh Hà Thánh Nhân.

“Không phải!” Hai người cùng nhau lắc đầu.

“Khéo quá! Ta cũng không phải, ta là người Thần Châu.” Nói xong, Diệp Phong nhìn về phía Phục Khắc Cổ Thánh.

“Các ngươi không phải người Thiên tộc?”

Lần này đến phiên Phục Khắc Cổ Thánh tròn mắt ngơ ngác.

Diệp Phong và hai người còn lại nhìn nhau, nhún vai đồng thanh: “Chúng ta chưa bao giờ là người Thiên tộc.”

“Vậy…” Phục Khắc Cổ Thánh bỗng nghẹn lời.

Ông vốn cho rằng ba người này chắc chắn là người Thiên tộc, bởi vì trong khắp thế giới tinh không này, ngoại trừ nơi này cũng chỉ có Thần Châu và Thiên tộc là còn có Thánh cảnh tọa trấn.

Mà người Thần Châu đã từng nói, bọn họ không có Thánh cảnh nào mới.

Trên thân thanh niên này tỏa ra khí tức của Thiên Đạo Thiên tộc, chỉ có thể là Thánh cảnh Thiên tộc.

Nhưng đối phương lại nói bọn họ không phải Thiên tộc!

“Không, là giả!”

Phục Khắc Cổ Thánh giận dữ trừng mắt nhìn chằm chằm Diệp Phong: “Trên người ngươi có khí tức Thiên Đạo của Thiên tộc, không thể nào không phải người Thiên tộc.”

“Vậy còn khí tức Thiên Đạo Thần Châu của ta thì sao?”

Dứt lời, Diệp Phong tiến lên một bước, khí tức thuộc về Thiên Đạo Thiên tộc lập tức biến mất, thay vào đó là khí thế thuần khiết đến từ Thần Châu bao phủ lấy Phục Khắc Cổ Thánh.

“Sao lại như vậy?”

Trong lòng Phục Khắc Cổ Thánh chấn động.

Trên thân một người sao lại có khí tức Thiên Đạo của hai đại thiên thế giới khác biệt?

Cái này khác nào gian lận?

Trong lòng ông nhịn không được mà nghĩ như vậy.

“Chúng ta không phải người Thiên tộc, nếu ông tấn công chúng ta vì trên người chúng ta mang theo khí tức Thiên tộc thì bản Chưởng môn muốn nói với ông, đây là một sự hiểu lầm.”

Diệp Phong lạnh nhạt nói.

“Chưởng môn? Thiên tộc hình như không có sự tồn tại của Chưởng môn, chẳng lẽ ngươi thật sự là Chưởng giáo của một thế lực bản địa nào đó tại Thần Châu? Nhưng Thần Châu có một cường gải như ngươi từ khi nào?”

Phục Khắc Cổ Thánh tỏ vẻ không thể tin nổi.

“Không tin thì ông tới Thần Châu mà xem.” Diệp Phong thả lỏng hai Lĩnh Vực đang đè ép Phục Khắc Cổ Thánh.

"Ta xem một chút!"

Phục Khắc Cổ Thánh không sợ Diệp Phong đánh lén, thực lực của đối phương rất mạnh, nếu muốn giết ông thì đã ra tay từ lâu.

“Tinh Thần Thiên Nhãn, mở!”

Hai tay Phục Khắc Cổ Thánh bấm pháp quyết, thôi động Tiên Đạo Chi Lực hùng hậu của bản thân, kích hoạt tay trong ông để lại ở Thần Châu.

Đại lục Thần Châu.

Dưới một vùng biển sâu, có một dãy núi dài, bỗng nhiên, nó bắt đầu chấn động, như hoa tươi nở rộ, bên trong nhô ra một con mắt màu xanh nhạt.

“Vù!”

Nó bay lên vạn dặm trên không, bề mặt tỏa ra từng luồng khí tức màu trắng nhạt, nhanh chóng bao phủ khắp Thần Châu, thu thập đủ các chuyện xảy ra mấy năm gần đây tại nơi này.

“Diệp Phong, Chưởng giáo Phiêu Miểu tông Thần Châu!”

“Vài năm ngắn ngủi đã dẫn dắt Phiêu Miểu tông trở thành thế lực cấp bậc bốn sao, đồng thời, trở thành Thiên Mệnh Chi Tử.”

“Hắn chống lại Thiên tộc, tạo ra Lôi Đình điện, diệt trừ phản đồ Âm Như Dung, khiến hai vị Thiên Thánh Thiên tộc là Thiên Mệnh Nữ Hoàng và Như Tu Thiên Thánh bị thương nặng, được tôn là Thủ Hộ Thần của Thần Châu!”

“Ngươi… Ngươi là Thiên Mệnh Chi Tử!”

Phục Khắc Cổ Thánh không ngừng sử dụng Tinh Thần Thiên Nhãn quan sát những chuyện xảy ra mấy năm gần đây tại Thần Châu, sau khi biết được thân phận của Diệp Phong, ông lại càng kinh ngạc.

“Bây giờ, còn hoài nghi thân phận của bản Chưởng môn nữa không?” Diệp Phong ngồi lên chỗ ngồi trước đại điện, cười hỏi.

“Thì ra là cùng phe, suýt nữa ngộ thương, thật có lỗi!” Phục Khắc Cổ Thánh vội vàng chắp tay thi lễ.

“Cùng phe? Là sao?” Diệp Phong nhìn xung quanh: “Thế giới này là cấp bậc đại thiên thế giới, nhưng có vẻ khuyết thiếu, không được hoàn chỉnh.”

Vẻ mặt Phục Khắc Thánh Cổ đầy áy náy, giải thích:

“Chỗ của chúng ta tên là Tiểu Tiên giới, hoàn toàn không phải một đại thiên thế giới hoàn chỉnh mà là một góc Tiên giới, đạt đến cấp độ đại thiên thể giới trung bình.”

“Một góc Tiên giới?”

Diệp Phong và hai người kia lập tức cảm thấy hứng thú, tò mò hóng chuyện tiếp.

Phục Khắc Thánh Cổ tiếp tục nói:

“Tiên giới của ta chính là một thượng giới, cấp bậc cao hơn Thần Châu của các ngươi rất nhiều, Thiên Đạo ở đó là cấp bậc Thiên Đạo cảnh.”

“Trăm vạn năm trước, một trận đại chiến nổ ra, khiến một góc của Tiên giới bị đánh giới, từ lúc đó ta cũng theo một góc Tiên giới lưu lạc tới thế giới tinh không thần bí này.”

“Từ đó về sau, ta không trở về được nữa.”

“Sau đó, ta luyện hóa Tiểu Thiên giới, trở thành chủ nhân nơi này, thực lực cũng dẫn tăng lên, bởi vì có sức mạnh của thế giới, nếu ta liệu mạng, ngay cả Thiên Thánh ta cũng không sợ.”

“Nhưng cũng có khuyết điểm.”

“Đó chính là, ta không thể rời khỏi Tiểu Thiên giới quá xa.”

“Thới gian về sau, ta cứ thế chuyên tâm phát triển Tiểu Thiên giới, bồi dưỡng ra rất nhiều thiên tài.”

“Cho đến vạn năm trước, Thánh Chủ của Vạn Hóa Thánh Địa tại Thần Châu muốn ra ngoài du lịch để đột phá, cơ duyên xảo hợp đi tới Tiểu Thiên giới chúng ta.”

“Cũng chính là lúc đó, chuyện lạ bắt đầu xảy ra.”

“Tiểu Thiên giới bỗng nhiên mở ra một cánh cửa Tiên giới, có vô số cường địch đến từ Tiên giới giáng xuống, ý đồ xâm chiếm Tiểu Thiên giới.”

“Để tránh Thần Châu chịu liên lụy, Thánh Chủ của Vạn Hóa Thánh Địa đã ra tay, giết chết kẻ xâm lăng.”

“Sau đó không lâu, cánh cửa đóng lại.”

“Chuyện này tạm thời kết thúc.”

“Bởi vì trận chiến này, Thánh Chủ của Vạn Hóa Thánh Địa đã trở thành bạn tốt của ta, đối với ta, Thần Châu chính là đồng đội.”

“Nhưng điều chúng ta không ngờ được chính là, sau đó cứ cách năm trăm năm, cổng Tiên giới lại mở ra một lần, mỗi lần là một canh giờ, khi đó sẽ có cường giả đến từ Tiên Vực xông tới.”

“Những trận đại chiến như vậy cứ kéo dài mấy ngàn năm.”

“Thời gian trôi qua, các đại Thánh cảnh Thần Châu đều biết đến sự tồn tại của Tiểu Thiên giới, đều tới đây chủ động ngăn chặn kẻ địch.”

“Mấy ngàn năm trước, tất cả các Thánh cảnh của Thần Châu liên thủ xông qua cổng Tiên giới, giết kẻ địch bên ngoài, từ đó không trở về nữa, cũng không biết sống hay chết.”

“Mà kỳ lạ là, từ sau khi bọn họ tấn công Tiên vực thì không còn người tấn công Tiểu Thiên giới chúng ta nữa.”

“Mặc dù bây giờ cổng Tiên giới vẫn cứ năm trăm năm cổng Tiên giới vẫn sẽ mở ra một lần, nhưng đã chẳng còn ảnh hưởng gì tới Tiểu Thiên giới chúng ta nữa.”

“Dù sao thì kẻ địch bên ngoài cũng đã không còn.”

“Sự việc đại khái là như thế.”

Bình Luận (0)
Comment