Chương 1303: Thương tích
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Khó chịu quá!”
Lúc này, Hồ Phi Phi cũng cảm nhận được thân thể có hơi khó chịu, trên người có vô số khói đen xuất hiện, khiến nàng có dấu hiệu tan vỡ.
“Ta cũng cảm thấy đau quá!”
Thiên Đạo Linh Hầu vò đầu bứt tai, cảm thấy toàn thân đều không thoải mái, đầu óc mê man, cũng trúng đại thương tích.
“Hay cho một tên Thần Tôn!”
Sắc mặt Diệp Phong nặng nề: “Tất cả chúng ta đều trúng đại thương tích, bị thương đến bản thể, không thể không nói, thực lực của Thần Tôn quá đáng sợ rồi.”
“Diệp huynh, ngươi cũng bị thương rồi?” Sở Thiên Hà lau máu mũi, giọng khàn khàn.
“Ừm.” Diệp Phong gật đầu: “Trước khi quay lại, Thần Tôn dẫn phát thương tích, trồng thương tích trong cơ thể chúng ta, một khi chúng ta khôi phục bản thể sẽ bạo phát.”
“Thật đáng sợ!” Văn Tuyết cũng lau máu mũi.
“Đây chính là Chí Thánh cảnh sao? Cho dù trước đó chúng ta hóa thành trạng thái của anh linh cổ xưa, cũng bị phản phệ.” Văn Nguyệt cũng chấn động.
Sở Thiên Hà cúi đầu, nhìn tín vật hình kiếm trong lòng bàn tay, thở phào nói: “Điều may mắn duy nhất là, tín vật vẫn còn, chúng ta có thể tự do ra vào Bất Tử tinh.”
“Chí Thánh cảnh quả thật đáng sợ.” Diệp Phong gật đầu.
Cho đến hôm nay, hắn mới chân chính lĩnh giáo được thần uy đáng sợ của Chí Thánh cảnh, cho dù lúc trước hóa thành anh linh, cũng vẫn bị trồng thương tích.
Thủ đoạn này kỹ năng tuyệt vời.
Nhưng mà!
Hai tay Diệp Phong bấm quyết, sau đó, một chưởng vỗ lên ngực mình, dùng sức nắm lấy.
Một miếng ký hiệu màu đen kỳ lạ bị nắm ra, lơ lửng giữa không trung, nhìn tỉ mỉ thì phát hiện đây chính là một miếng xương đầu màu đen to bằng ngón cái, miệng còn vừa khép vừa mở.
Đây là một loại đại thương tích, tên là “Phệ Hồn”.
Sau khi lấy đầu lâu ra, thân thể của Diệp Phong không còn chịu ảnh hưởng của đại thương tích nữa, cơ bản đã hết bệnh.
“Không cần hoảng, ta có thể loại trừ thương tích.”
Diệp Phong nhìn xung quanh, nói ra một thông tin khiến mọi người hưng phấn.
“Thật sao?”
“Ngay cả đại thương tích cũng có thể trị khỏi, Diệp huynh, ngươi cũng lợi hại quá rồi đó?”
Những người khác đều hưng phấn lên.
“Hạt giống thương tích Thần Tôn trồng vào cũng không tính là rất mạnh, lấy nó ra hoàn chỉnh, thương tích không cần trị tự khỏi.” Diệp Phong chỉ đầu lâu lơ lửng nửa không trung.
Vật này, chính là hạt giống thương tích.
“Cái thứ gì mà ghê tởm quá!” Hồ Phi Phi chỉ miếng đầu lâu đen này, lập tức trào phúng.
“Oa gừ!”
Đầu lâu đen phát ra tiếng thét chói tai, đột nhiên di chuyển nhanh cắn lấy đầu ngón tay của Hồ Phi Phi.
“Ai da!”
Hồ Phi Phi lập tức la hoảng lên.
"Hừ, còn dám ngang ngược, chết đi!"
Diệp Phong dùng sức giậm chân, chấn động đến mức cao nguyên này cũng khẽ rung lên, hắn đột nhiên hít sâu một hơi, thúc giục đại thế giới chi tâm trong mi tâm thức hải, dùng sức mạnh vô hình giữ lại đầu lâu màu đen.
"Két két két!"
Đầu lâu màu đen rung lên, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Diệp Phong không ngừng tạo áp lực, theo đó áp lực có thể sánh với toàn bộ đại thiên thế giới rơi xuống đầu lâu màu đen, khiến nó bắt đầu bốc hơi, hóa thành từng luồng khói đen.
Một lát sau.
Nguồn gốc của đại đạo thương kia kia hoàn toàn tiêu tán.
Hồ Phi Phi vội vàng mút đầu ngón tay mình, giận đến mức mặt trắng bệch, chu đôi môi hồng lên, chửi rủa: "Đáng ghét quá đi!"
Thiên Đạo Linh Hầu ở bên cạnh cười nhạo nói: "Ai bảo con hồ ly tinh nhà ngươi dâm đãng như vậy, đáng đời!"
"Im miệng!"
Hồ Phi Phi túm lấy cái gáy của Thiên Đạo Linh Hầu, nhấc nó lên giữa không trung, điên cuồng cù lét.
"Ha ha! Dừng dừng dừng!"
Thiên Đạo Linh Hầu bị cù đến mức điên cuồng cười to, liên tục cầu xin tha thứ.
Nhìn hai kẻ dở hơi kia, Sở Thiên Hà, Văn Tuyết, Văn Nguyệt không nhịn được bật cười, hoàn toàn quên trên người mình còn có đại đạo thương.
"Đừng cười, trên người các ngươi còn có đại đạo thương đó!"
Diệp Phong vội vàng nhắc nhở.
Hồ Phi Phi và Thiên Đạo Linh Hầu đều có thân bất tử, mặc dù đại đạo thương đáng sợ nhưng uy hiếp đối với bọn họ không lớn.
Nhưng lạc quan như vậy là thế quái nào?
Không thấy Sở Thiên Hà, Văn Tuyết, Văn Nguyệt ở bên cạnh đều đang chảy máu mũi, sắc mặt trắng bệch sao?
Có thể cân nhắc đến cảm nhận của bọn họ một chút được không?
Nghĩ tới đây, Diệp Phong hơi cạn lời.
"Đúng vậy!"
"Trên người chúng ta còn có đại đạo thương đó!"
Nghe lời nhắc nhở của Diệp Phong, Hồ Phi Phi và Thiên Đạo Linh Hầu ngừng đùa giỡn, vẻ mặt nhất thời trở nên vô cùng nghiêm túc.
"Phốc!"
Văn Nguyệt và Văn Tuyết đều không nhịn được nữa, phì cười.
"Ha ha, các ngươi quá lạc quan rồi đấy!" Sở Thiên Hà che miệng cười trộm, lúc này hắn ta mới nhớ trên người mình cũng có đại đạo thương, nụ cười dần dần cứng ngắc.
"Đừng hoảng, ta lập tức chữa trị cho các ngươi."
Diệp Phong đi tới bên cạnh Sở Thiên Hà.
Tay trái của hắn đặt trên ngực Sở Thiên Hà, tay phải đè lên mi tâm, làm ra động tác dùng sức bắt lấy.
Một khắc sau.
Sở Thiên Hà chỉ cảm thấy một luồng khí tức cường đại tiến vào bên trong thân thể mình, dùng sức lôi kéo ra ngoài, khiến cho vị trí mi tâm, trái tim đều có khói đen bốc ra ngoài.
Không lâu sau.
Giữa không trung xuất hiện một cái đầu lâu màu đen lớn chừng ngón tay cái, bị Diệp Phong dùng đại thế giới chi tâm trấn áp, không ngừng kêu la thảm thiết.
"Sở Lang, máu ngươi ngừng chảy rồi."
Văn Tuyết chỉ vào mũi Sở Thiên Hà, phát hiện hắn ta đã không chảy máu nữa, sắc mặt cũng dần dần hồng hào trở lại.
"Chết đi!"
Diệp Phong dùng sức chấn một cái, cái đầu lâu màu đen kia tan vỡ, sau đó tan thành mây khói, cũng không còn tồn tại nữa.
"Tiếp theo đến các ngươi."
Diệp Phong nhìn về phía Văn Tuyết và Văn Nguyệt.
Chỉ thấy gương mặt của đôi chị em song sinh này đỏ lên, đồng loạt dùng giọng điệu yếu ớt hỏi: "Diệp huynh, động tác kia có phải quá xấu hổ rồi không?"
"Ta có thể cách xa một ít."
Diệp Phong xấu hổ, lúc này mới nhớ hai người sinh đôi này là nữ tử, nam nữ thụ thụ bất thân, không thể sử dụng phương thức chữa thương giống với Sở Thiên Hà.
"Lên!"
Diệp Phong chỉ đành gia tăng đại thế giới chi tâm lên lòng bàn tay, cách một thước, nhắm vào hai người Văn Tuyết và Văn Nguyệt.