Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1318 - Chương 1318 - Kiếm Đạo Thánh Địa, Cường Giả Quyết Đấu

Chương 1318 - Kiếm Đạo thánh địa, cường giả quyết đấu
Chương 1318 - Kiếm Đạo thánh địa, cường giả quyết đấu

Chương 1318: Kiếm Đạo thánh địa, cường giả quyết đấu

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

"Nếu như vậy, xem ra có thể thử phát triển con đường số mệnh hoàng triều, bồi dưỡng một lượng lớn đệ tử đi theo con đường số mệnh."

Diệp Phong nghĩ thầm.

Sau đó, mọi người vừa đi vừa nói.

Diệp Phong càng ngày càng thấy hiếu kỳ với số mệnh hoàng triều mà Văn Tuyết nói, định tìm cơ hội nghiên cứu một phen.

Sau nửa canh giờ.

Mọi người đến khu vực phía đông Đông Châu.

Diệp Phong vừa mới đến đây, đã cảm thấy một luồng thiên địa linh khí vô cùng nồng đậm đập vào mặt, theo sát sau đó là không ít sắc bén kiếm ý.

Keng!

Tiếng kiếm ngâm không ngừng vang lên.

Hắn nhìn theo tiếng, chỉ thấy một số lớn người tu kiếm đạo chân giẫm phi kiếm, ngự kiếm phi hành, tất chắp cả hai tay sau lưng, áo trắng phất phới, rất có phong thái kiếm tiên

"Ta cứ như đi tới quốc gia của kiếm tiên vậy!"

Diệp Phong cảm thán.

"Hạo Nhiên thánh tông thật sự quá mạnh, vô số người tu hành tranh nhau noi theo, ai cũng tu kiếm đạo, bởi vậy, Đông Châu chúng ta cũng được xưng là Kiếm Đạo thánh địa, người tu hành ở đây, gần như ai ai cũng biết dùng kiếm."

Sở Thiên Hà tiến hành phân tích.

Keng!

Thiền Dực phi kiếm bay ra.

Sở Thiên Hà đứng ở trên đó, bổ sung thêm: "Ở Đông Châu chúng ta, không dùng phi kiếm đi ra ngoài là mất mặt lắm."

Keng! Keng!

Văn Tuyết và Văn Nguyệt cũng tung phi kiếm của mình ra, tuy chỉ là thánh binh cấp Nhập Thánh, nhưng sau khi các nàng dẫm lên phi kiếm, tay áo tung bay, hệt như tiên nữ chân chính.

Các nàng đi ra ngoài, chắc chắn có rất nhiều người phải ngoái nhìn.

"Chúng ta không có phi kiếm, phải làm sao bây giờ!" Hồ Phi Phi nhìn Hỗn Nguyên côn trong tay, rơi vào trầm tư.

"Ai nói chúng ta không có phi kiếm?"

Diệp Phong hừ khẽ một tiếng, lấy ba thanh phi kiếm vượt qua bậc linh bảo bốn sao ra từ trong không gian trữ vật, hắn đặt chân lên một thanh trong đó, hai thanh còn lại thì lần lượt đưa cho Hồ Phi Phi và Thiên Đạo Linh Hầu.

"Phiếu Miểu Tông chúng ta cái gì cũng nghèo, chỉ có linh bảo là giàu."

Diệp Phong hết sức tự hào.

Lần trước, lúc về tông môn, vì làm Đoán Tạo Lô nâng tới mức thánh binh cấp Chí Thánh, hắn ép Đoán Tạo Lô điên cuồng luyện khí, chỉ tính riêng linh bảo vượt qua bốn sao cũng có mười món.

Trong đó, đa phần là phi kiếm.

"Phẩm chất cao thật đấy!"

"Tạo hình cũng không tệ lắm."

"Ba thanh phi kiếm này, chắc chắn đến từ tay luyện khí tông sư tuyệt đỉnh, không thua gì thánh binh Nhập Thánh bình thường."

Sở Thiên Hà, Văn Tuyết, Văn Nguyệt vừa thấy ba thanh phi kiếm Diệp Phong lấy ra, lập tức nhận ra phẩm chất của chúng rất cao, tỏ vẻ ngưỡng mộ.

"Wow, vui quá vui quá!"

Lúc này, Thiên Đạo Linh Hầu đã luyện hóa phi kiếm Diệp Phong đưa cho hắn, đứng ở trên đó, chắp hai tay sau lưng giống như những người tu hành khác, ngẩng đầu ưỡn ngực, làm mọi người không khỏi bật cười.

"Úi chà!"

"Đằng này có một con khỉ nhỏ buồn cười quá nè!"

Có vài người tu hành đi ngang qua ngước lên chỉ trỏ Thiên Đạo Linh Hầu.

"Cút!"

Thiên Đạo Linh Hầu khẽ đạp chân, khí thế cuồng bạo của Chuẩn Thánh cấp bốn tức thì dâng trào, bật đám người tu hành chỉ có Thần Nguyên cảnh kia bay ra không biết mấy vạn dặm.

"Phi kiếm này khó dùng quá đi."

Hồ Phi Phi đứng trên phi kiếm, cứ thấy mình không giữ được trọng tâm, có cảm giác bị nghiêng về phía trước

Diệp Phong liếc mắt nhìn thứ hùng vĩ trước người Hồ Phi Phi, thầm nghĩ:

Nặng như vậy, cân bằng được mới là lạ!

"Được rồi, xuất phát thôi." Diệp Phong thu tầm mắt về, đạp lên phi kiếm, nhìn vào bản đồ, tìm ra hướng dẫn về Thiên Hà Thần Tông, nhanh nhẹn bay ra ngoài.

Tốc độ ngự kiếm phi hành không nhanh.

Nhưng mà rất phiêu dật.

Vô số nữ tử mỹ mạo thấy Diệp Phong đứng khoanh tay, tay áo phất phới, lại nhìn thấy thanh phi kiếm vượt qua bậc linh bảo bốn sao dưới chân hắn, khuôn mặt đỏ bừng.

"Trời ạ, đẹp quá!"

"Quan trọng nhất là, phi kiếm dưới chân hắn thật là đẹp mắt, phẩm chất cũng cao nữa."

"Chắc chắn là người này đến từ danh môn vọng tộc."

"Thật muốn song tu với hắn."

"Ta cũng vậy."

Các nữ tử xì xào bàn tán.

Có người thậm chí còn muốn đi lên làm quen với Diệp Phong, nhưng bởi vì tốc độ ngự kiếm của Diệp Phong quá nhanh, người bình thường không thể đuổi kịp hắn, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng hắn mà thở dài.

Đến nửa đường.

Khóe miệng Diệp Phong co rút.

Đương nhiên hắn nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao của những nữ tử này.

"Ta cứ như quay ngược thời gian về ngày xưa vậy."

Diệp Phong nói thầm trong lòng, cảm thấy mình đạp phi kiếm lướt trên bầu trời Đông Châu, chẳng khác gì lái một chiếc xe xịn trên đường lúc trước.

Phi kiếm càng tốt, sẽ có càng nhiều người quay đầu nhìn hắn.

Nửa canh giờ sau.

Họ đã đến tương đối gần Thiên Hà Thần Tông, phía trước mặt là một mảnh hoang nguyên rộng vài tỷ dặm, đi xuyên qua nó, lại bay qua khu rừng rậm rạp to lớn, là đến địa bàn của Thiên Hà Thần Tông rồi.

"Phía trước là hoang nguyên Kiếm Thánh."

"Chỗ này từng là đạo trành của một vị Thánh Giả kiếm đạo, sau đó xảy ra một trận đại chiến, nên bị hủy diệt."

"Bây giờ, nơi này diễn biến thành đấu trường của các thế lực."

Sở Thiên Hà chỉ về phía trước, giải thích.

"Đấu trường?" Diệp Phong hơi hơi nhíu mày: "Chẳng lẽ, là nơi dành riêng cho việc ước chiến hay sao?"

"Đúng vậy." Sở Thiên Hà gật đầu.

"Wow, đằng trước có người kìa." Văn Tuyết chỉ vào trung tâm hoang nguyên Kiếm Thánh, nơi đó có chừng vạn người tu hành tụ tập, hình như chia làm hai phe.

Xem tình hình này, hình như có người sắp ước chiến thì phải.

Diệp Phong nghĩ vậy, khí tức trên người trở nên mờ mịt, cả người như hóa thành một cụm sương mù, khó có thể nhìn thấu.

Đám người Hồ Phi Phi cũng bị sương mù bao phủ.

Hắn làm như vậy, bọn họ không cần sợ bại lộ thân phận.

Trung tâm hoang nguyên Kiếm Thánh.

Ở nơi này có một ngọn núi cao, bị người ta mạnh mẽ chém ra từ chính giữa, chia nó thành hai ngọn núi, khe núi chính giữa rộng ước chừng mười trượng.

Trên đỉnh núi cao vạn trượng.

Hai bên trái phải, mỗi bên có một người đang đứng.

Đây là hai vị nam tử tuấn dật bất phàm.

Một người, trên người bị kiếm ý sắc bén bao phủ, sau lưng có hai thanh kiếm một đen một trắng nổi lơ lửng, tản ra kiếm thế uy áp vạn cổ.

Người còn lại chắp hai tay sau lưng, sau lưng không có phi kiếm nổi lơ lưng, nhưng lại có số mệnh hoàng triều mạnh mẽ tản ra, hình thành một thần quốc có vô số thần linh tồn tại.

Bình Luận (0)
Comment