Chương 1327: Cuối cùng hài cốt cũng tới tay
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Các thiên tài đều biến sắc.
Nếu đánh chết người ta, bọn họ sẽ bị hủy bỏ cơ hội rèn luyện lần này, tổn thất rất nặng nề.
“Yếu như vậy?”
Lại nghe giọng điệu đầy khinh thường của Thiên Đạo Linh Hầu vang lên.
Sau một khắc, ánh kiếm sáng chói lao tới, đánh tan thần thông mà các thiên tài ở đây thi triển, khiến mọi người trố mắt ra nhìn.
“Sao lại như vậy?”
“Thực lực thế này, chẳng lẽ là Nhập Thánh cảnh?”
“Nói bậy nói bạ! Người tiến vào đây cao nhất là Tứ Chuyển Chuẩn Thánh, sao có thể là Nhập Thánh cảnh, chúng ta gặp phải thiên tài tuyệt đỉnh rồi đấy!”
Sắc mặt các thiên tài biến đổi kịch liệt.
Khó trách người thần bí này lại bình tĩnh như vậy, thì ra trong cấp bậc Chuẩn Thánh, đối phương đã gần chạm tới mức vô địch.
“Cút hết cho ta!”
Thiên Đạo Linh Hầu cũng biết không thể giết người, chân đạp kiếm Thiên Đạo, chớp mắt đã bay xa trăm trượng, dùng đầu khỉ đánh bay một tên Tứ Chuyển Chuẩn Thánh, khiến thân thể đối phương nứt ra, nguyên thần suýt nữa vỡ nát.
“Người này có Thần Đầu Công, cẩn thận!”
Vị Tứ Chuyển Chuẩn Thánh kia bị văng ra ngoài, hộc máu, lớn tiếng nhắc nhở mọi người.
“Rầm rầm rầm!”
Nhưng không đợi mọi người kịp phản ứng, Thiên Đạo Linh Hầu đã đạp lên kiếm Thiên Đạo, tốc độ đạt tới mức cực hạn, mỗi một lần đụng đầu là đánh bay một người, khiến cả đám bị trọng thương.
Chỉ trong một nhịp thở ngắn ngủi, cả hiện trường bỗng trở nên an tĩnh.
“Cả một đám toàn là thùng cơm!”
Thiên Đạo Linh Hầu đứng giữa không trung, sờ cái đầu khỉ bóng loáng của mình, phun ra một viên bảo châu.
Đây là Phá Cấm Châu Diệp Phong luyện chế.
Trong đó ẩn chứa các loại sức mạnh của Giải Mã Chi Quang, Năng Lượng Linh Châu, Thiên Địa Lĩnh Vực.
Có vật này thì không cần phải sợ bất cứ cấm chế nào.
Thiên Đạo Linh Hầu tới gần núi đá, bia văn lập tức phát ra kiếm ý màu tím sắc bén, ý đồ đẩy hắn ta ra ngoài.
“Ầm ầm!”
Phá Cấm Châu khẽ run lên, vaanfg sáng màu vàng nhạt bao phủ lên Thiên Đạo Linh Hầu, triệt tiêu Tử Cực Kiếm Ý, nhưng Phá Cấm Châu cũng đang mỏng dần một cách chậm rãi.
“Ta phải gia tăng tốc độ!”
Thiên Đạo Linh Hầu ý thức được Phá Cấm Châu không chống đỡ được bao lâu nữa, bèn tranh thủ thời gian tăng tốc bay quanh núi đá khổng lồ.
“Vậy mà không có cửa ra vào?”
Lượn tầm vài vòng, Thiên Đạo Linh Hầu phát hiện mình không tìm được lối vào núi đá, gãi đầu một cái.
“Xoạt xoạt!”
Phá Cấm Châu bắt đầu tan rã, sức mạnh đang dẫn cạn kiệt.
Thiên Đạo Linh Hầu không nói nhiều lời, lấy viên Phá Cấm Châu thứ hai ra, ngăn chặn Tử Cực Kiếm Ý của Kiếm Thần.
“Cũng may còn có một túi lớn Phá Cấm Châu đại ca luyện chế cho mình, nếu không có lẽ mình chịu không nổi.”
Thiên Đạo Linh Hầu nói thầm.
Hắn ta lấy một cái túi ra, bên trong đựng đầy Phá Cấm Châu, ngoài ra còn có các loại linh bảo với mọi công năng khác nhau như la bàn định vị, Phá Diệt Châu, Thế Hoán Châu, Phá Bích Châu.
“Chỉ có thể dùng Phá Bích Châu.”
Thiên Đạo Linh Hầu lấy ra một viên bảo châu nhạt màu, đập vào bề mặt núi đá, khiến nơi đó xuất hiện một cánh cổng không gian, hắn ta vui mừng quá đỗi, vội vàng xuyên qua.
Trong núi đá.
Đây là một thế giới tinh không mênh mông rộng lớn, rộng chừng mười vạn dặm, ở giữa lơ lửng một bệ đá khổng lồ, trên đỉnh có rất nhiều hài cốt, có xương chậu, xương bả vai, xương sườn, xương tỳ bà.
Cộng thêm những thứ này, Viễn Cổ Thánh Thần có thể tạo ra thân thể tương đối hoàn chỉnh, cho dù không có máu thịt nhưng xương cốt thì cơ bản là đủ rồi.
“Thu lại cho ta!”
Thiên Đạo Linh Hầu lấy ra mấy chục viên Không Gian Linh Châu, mỗi một viên cất chứa một khúc xương lớn như núi, sau đó lại cất vào thế giới trong cơ thể hắn ta, bảo tồn một cách hoàn hảo.
“Phải đi rồi… Hả, đây là cái gì?”
Thiên Đạo Linh Hầu đang muốn rời đi thì lại phát hiện sau khi xương cốt của Viễn Cổ Thánh Thần bị dọn đi hết, bên dưới lại lộ ra một cái rương báu.
“Xoạt!”
Rương báu tự động mở ra, để lộ một phong thư, bên ngoài viết bốn chữ “Bá Hoàng thần khải”, đúng là văn tự được khắc bằng Tử Cực Kiếm Ý, tỏa ra khí thế sắc bén.
“Đây chẳng lẽ là thư mà Kiếm Thần viết cho Bá Hoàng khi Bá Hoàng còn sống?”
Thiên Đạo Linh Hầu nói thầm.
Hắn ta cũng mặc kệ mấy thứ này, đậy rương báu lại, lấy linh châu che đậy Diệp Phong đưa cho, dùng sức đắp lên bề mặt rương báu, tạo thành từng lớp lá chắn, phong kín nó.
“Đại ca cân nhắc thật là toàn diện!”
Thiên Đạo Linh Hầu không khỏi cảm khái.
Phá Bích Châu, Bình Tế Trụ, Phá Cấm Châu…
Mỗi một loại linh bảo đều có tác dụng cực lớn, không có những thứ này, đừng nói chỉ dựa vào chu vi Tứ Chuyển Chuẩn Thánh của hắn ta, cho dù là Hiển Thánh, Thiên Thánh cũng chưa chắc có thể mang hài cốt Bá Hoàng đi.
“Suýt nữa thì quên mất, còn có một việc!”
Thiên Đạo Linh Hầu cất rương báu, lấy ra một viên Thế Hoán Châu, ném vỡ trên bệ đá, để nó biến thành một đống hài cốt giả, cũng có lạc ấn Lực Lượng Thần Văn, giống hệt như thật.
Ngay cả rương báu cũng bị phục chế như thật.
“Chân thực quá!”
“Đại ca trâu bò!”
Thiên Đạo Linh Hầu nhìn đống hài cốt giả như núi trước mắt, ngay cả hắn ta cũng không phân được thật giả, sự kính nể đối với Diệp Phong tuôn trào cuồn cuộn như nước sông, không biết nói sao cho hết.
“Chuồn thôi chuồn thôi!”
Thiên Đạo Linh Hầu lấy ra viên Phá Bích Châu thứ hai, ném vào hư không, hình thành một cánh cửa hư không tạm thời.
“Vù!”
Thiên Đạo Linh Hầu trốn vào trong đó, đi ra ngoài núi đá, nhìn quanh bốn phía, phát hiện không có người nào, bèn tranh thủ thời gian rời đi.
Trong núi đá.
Một bóng người hư ảo màu tím chợt hiện thân, không thấy rõ khuôn mặt, giữ nguyên động tác chắp tay sau lưng từ đầu tới cuối, lẳng lặng nhìn hài cốt giả trên bệ đá.
“Chỉ mong thư của lão phu sẽ đến tay ngươi!”
Bóng người màu tím lẩm bẩm, thân hình dần dần biến mất.
Cảnh tượng này, không ai biết!
Nếu Thiên Đạo Linh Hầu nhìn thấy chuyện vừa xảy ra và nghe được những lời bóng người màu tím vừa nói, chắc chắn sẽ nổi cả da gà.
Lá thư này, không đơn giản.
Trong Cường Giả Táng Địa rộng lớn, Thiên Đạo Linh Hầu chân đạp kiếm Thiên Đạo, hai tay chắp sau lưng, học theo động tác phi hành của Diệp Phong, nhàn nhã bay lượn trên không.
Táng Địa mở ra trong vòng ba ngày.
Chưa hết thời gian, hắn ta cũng không cách nào rời đi.