Chương 1335: Thư Kiếm Thần viết cho Bá Hoàng
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Bá Hoàng đã bị phân thi ở vạn năm trước rồi, còn phong thư này là sau đó mới viết, có lẽ là vì viết cho Bá Hoàng sau khi chết nhỉ!”
Diệp Phong suy đoán.
Chuyện này cũng thường thấy thôi.
Ví dụ như, một vị bằng hữu của đại năng nào đó ngã xuống, vậy thì, vị đại năng này cũng có thể sẽ viết một phong thư, bỏ vào trong mồ mả của bằng hữu, xem như là tưởng nhớ người đó.
Dĩ nhiên, phần lớn tình huống đều là trực tiếp đốt đi.
“Sau khi về Thần Châu, lại đưa cho tiền bối xem sao, về phần nội dung viết gì, ta không xem trộm đâu.”
Diệp Phong lẩm bẩm.
Hắn đứng dậy nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn lại Thiên Hà thần tông phong cảnh xinh đẹp, hít sâu một hơi, cảm khái nói:
“Lịch trình ở Đông Châu căn bản kết thúc.”
“Tiếp theo, là lúc báo thù rồi.”
“Cũng không biết lần sau đến Đông Châu là chuyện khi nào, hy vọng sau khi ta rời khỏi, Sở Thiên Hà bọn họ có thể bình an vô sự!”
Diệp Phong thở dài nhè nhẹ.
Lại đến ngày rời đi.
Thương cảm ít nhiều gì cũng có một chút.
Từ khi tiến vào Thần Châu bắt đầu tu hành đến nay, bằng hữu chân chính của Diệp Phong không nhiều.
Tân Quảng Hiên từng là đệ tử nội môn của Lưu Vân tông, Liễu Minh điện chủ của đại điện tông môn Quận Vương phủ, Tiếu Thương Thiên con trai trời chọn của Thương Thánh cấm vực, Ngô Hiên của Bá Thiên cấm vực.....
Những người trên đều là bằng hữu của hắn.
Còn bây giờ, lại có Sở Thiên Hà, chủ của Thiên Hà thần tông.
“Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, Đông Châu, xin từ biệt tại đây!”
Diệp Phong thở dài.
Gấp rút thu dọn đồ đạc, Diệp Phong dẫn hai người Thiên Đạo Linh Hầu, Hồ Phi Phi đến đại điện tông chủ của Thiên Hà thần tông.
“Sở lang, chàng học nhanh quá!”
Trong đại điện vang lên tiếng của Văn Tuyết.
Diệp Phong đỏ mặt, đoán được Sở Thiên Hà bọn họ đang học “Âm Dương Chi Thuật”, nhún vai để lại một phong thư và mười lá trà ngộ đạo, rồi xoay người rời đi.
“Đi thôi!”
Diệp Phong dẫn hai người xé không mà đi.
Lần này, Diệp Phong không dùng tốc độ nhanh nhất, mà dẫm chân lên mây, lấy tốc độ một giây mười vạn dặm bay đến biên giới Đông Châu, nhân cơ hội thưởng thức phong cảnh trên đường.
“Đông Châu, quả thực rất đẹp.”
Diệp Phong lẩm bẩm.
Sau này, tốc độ của hắn càng ngày càng nhanh, bắt đầu xé rách hư không, tiến hành xuyên qua không gian.
Ba ngày sau.
Diệp Phong đến biên giới Đông Châu, phía trước là khu vực sương mù, sau khi xuyên qua, là có thể tiến vào tinh không.
Đạp! Đạp!
Hai bóng dáng từ trong sương mù đi ra, lần lượt đứng hai bên trái phải ở phía trước Diệp Phong, dường như đã đợi sẵn ở đây.
“Kiếm Trần, Nguyên Kinh.”
Nhìn thấy hai người này, Diệp Phong rất kinh ngạc.
“Đạo hữu, chúng ta đợi ngươi lâu rồi.” Không đợi Diệp Phong nghĩ ra nguyên nhân, Kiếm Trần đã chủ động chào hỏi.
“Đợi ta?” Diệp Phong càng kinh ngạc.
“Đúng vậy, chúng ta đang đợi ngươi.” Kiếm Trần gật đầu, hai tay giấu trong tay áo, mỉm cười nhẹ.
Nguyên Kinh không nói gì, giống như một hình nam(*).
(*) Hình nam ‘型男’ tiếng Anh là Metrosexual, ý chỉ những người đàn ông tỉ mỉ, chăm chút cho vẻ ngoài.
Cánh tay ôm quyền của hắn tự nhiên rũ xuống, mày rậm mắt to, sau lưng có khí vận hoàng triều cuồn cuộn, mạnh hơn không ít so với lần gặp mặt trước, dĩ nhiên là hấp thu khí vận hoàng triều trong Táng địa.
“Ta và hai vị hẳn là không quen nhau nhỉ?”
Diệp Phong nhìn Kiếm Trần rồi nhìn Nguyên Kinh.
Kiếm Trần cười nói:
“Bọn ta rất hứng thú với thân phận của đạo hữu. Ngươi hẳn chính là Diệp Phong Phiêu Miểu tông Thần Châu danh chấn các giới trong khoảng thời gian gần đây nhỉ? Về phần hai vị này hẳn là Hồ Phi Phi và Thiên Đạo Linh Hầu.”
Lời vừa thốt ra, đồng tử Diệp Phong rụt lại.
Hắn bị phát hiện rồi sao?
Đây không phải là chuyện gì tốt.
Sẽ khiến ba người Sở Thiên Hà, Văn Tuyết, Văn Nguyệt của Thiên Hà thần tông bị lộ tẩy, dẫn tới sự báo thù của Minh Vương thánh tông.
“Ta không phải Diệp Phong, các ngươi nhận nhầm rồi.”
Diệp Phong quyết định lừa gạt qua.
Kiếm Trần lại lắc đầu, cười nhẹ nói: “Diệp Phong đạo hữu, ngươi lừa được người khác, nhưng không lừa được bọn ta đâu!”
Ngay sau đó.
Sức mạnh thiên đạo mạnh mẽ từ phía sau Kiếm Trần, Nguyên Kinh bạo phát, chấn động cả khu vực này, ngay cả sương mù sau lưng bọn họ cũng bị thổi bay, lộ ra tinh không rực rỡ phía sau.
“Con của thiên mệnh!”
Diệp Phong nhìn chằm chằm hai người, đồng tử co rụt.
Kiếm Trần và Nguyên Kinh cộng hưởng sức mạnh thiên đạo của Đông Châu, trở thành thiên mệnh song tử hiếm thấy!
“Vào hôm qua, bọn ta thành công rồi.”
Kiếm Trầm mỉm cười.
“Ta hấp thu Âm Dương châu phẩm chất hoàn mỹ đó, sức mạnh âm dương càng tiến bộ. Nguyên Kinh hấp thu khí vận hoàng triều, sức mạnh bản thân cũng trở nên mạnh hơn. Sau đó, ngươi đoán xem? Hai người bọn ta lại đồng thời có được sự công nhận của thiên đạo Đông Châu, trở thành thiên mệnh song tử xưa nay chưa từng có!”
“Không sai!” Hình nam Nguyên Kinh cuối cùng cũng mở miệng.
“Bọn ta mỗi người đơn độc thì không có tư cách trở thành con của thiên mệnh Đông Châu, nhưng khi hai bọn ta liên thủ, lại có thể kế thừa sức mạnh thiên đạo của Đông Châu, trở thành thiên mệnh song tử.”
Nguyên Kinh tiến hành bổ sung.
“Chuyện này ngay cả Kiếm Thần lão tổ cũng rất kinh ngạc.” Kiếm Trần cười: “Chính vì bọn ta trở thành thiên mệnh song tử mới cảm nhận được khí tức của con của thiên mệnh trên người ngươi.”
“Trải qua thôi diễn, bọn ta xác định được một chuyện.”
“Ngươi chính là Diệp Phong!”
Kiếm Trần khoanh tay, sức mạnh thiên đạo sau lưng dần dần giảm xuống, dung nhập vào trong hư không.
Ngay sau đó.
Nguyên Kinh và Kiếm Trần đồng thời bước tới hướng Diệp Phong.
“Vậy nên các ngươi muốn gì?”
Nếu đã bị nhận ra, Diệp Phong không giấu diếm nữa, lập tức thi triển “Thiên Tôn”, chiến lực tăng gấp năm lần, sức mạnh toàn thân trở nên mạnh mẽ vô cùng, giống như có thể làm nổ cả thế giới.
“Nghe nói ngươi có thể thoát thân từ trong tay Minh Vương, chiến lược nhất định vô cùng kinh người, bọn ta muốn luận bàn với ngươi một phen.”
Nguyên Kinh mở miệng.
Sau lưng có dị tượng do khí vận hoàng triều hóa thành xuất hiện, vô số thần linh hành tẩu trong đó, hình dạng muôn vàn, nếu hậu kỳ có thể biến đổi đến đỉnh phong, rất có khả năng sẽ trở thành thần quốc chân chính.