Chương 1337: Kính ý của Nguyên Kinh và Kiếm Trần
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
"Ngươi mới Nhập Thánh đỉnh phong thôi sao!"
Lần này, Nguyên Kinh và Kiếm Trần đã cảm nhận được khí tức tu vi trên người Diệp Phong, rất là chấn động.
Một người có thể bộc phát ra chiến lực đáng sợ như vậy, mà chỉ có tu vi Nhập Thánh đỉnh phong?
Nói chuyện này ra ngoài, ai tin?
"Đúng vậy, tu vi của ta không cao hắn, có điều, ta pháp thể song tu, cũng không kém ai." Diệp Phong thuTinh Thần Chung về, chậm rãi nói.
Ngay sau đó.
Khí huyết trên người Diệp Phong bùng nổ mãnh liệt, hình thành một mảnh khí huyết dị tượng ở sau lưng, rất là mạnh mẽ.
"Nhục thân cảnh giới Thiên Thánh!"
Kiếm Trần và Nguyên Kinh đồng thanh nói, trong lòng càng cảm thấy bị chấn động.
Theo lý thuyết, cho dù là pháp thể song tu, thì tu vi pháp tu cũng nên cao hơn tu vi thể tu.
Nhưng bây giờ lại ngược lại.
"Trên người của ngươi sao lại tản ra thần quang, hơn nữa ta còn cảm thấy thần quang này rất quen thuộc." Nguyên Kinh nhìn chằm chằm vào Diệp Phong thân hình, giống như có thể nhìn thấy các loại thần văn che kín trên khung xương của hắn.
"Đó là thần văn sức mạnh." Kiếm Trần nói: "Diệp Phong có thần thông “Thiên Tôn” của Linh Tôn, có thể gia tăng chiến lực gấp năm lần, ngoài ra, hình như hắn còn có truyền thừa thần văn sức mạnh của Phách Hoàng."
"Thần tử Kiếm Trần rất có mắt nhìn đó!" Diệp Phong gật đầu.
Chuyện hắn thắng đại hội anh tài đỉnh cấp tổ chức ở Thiên Châu, được Linh Tôn chỉ điểm, học thành thần thông độc môn “Thiên Tôn” của Linh Tôn, cũng không phải bí mật gì.
Còn thần văn sức mạnh trên người, một khi toàn lực thi triển thực lực, nhất định sẽ bùng nổ.
Điểm này, cũng không thể che giấu.
Hơn nữa, chuyện Diệp Phong đang tìm kiếm thi hài của Phách Hoàng đã sớm bị các thế lực lớn biết, muốn giấu cũng giấu không được.
"Xem ra, ngươi thu thập tàn hài của Phách Hoàng, là vì thần văn sức mạnh trên đó." Nguyên Kinh từ từ mở miệng.
"Không sai!" Diệp Phong gật đầu.
Hắn không thể nói cho những người khác rằng Phách Hoàng còn sống.
Dùng lý do này lừa dối mọi người, có thể che đậy bí mật Phách Hoàng chưa vẫn lạc.
"Vậy thì chúng ta càng muốn lĩnh giáo người đồng thời sở hữu truyền thừa của Phách Hoàng và Linh Tôn, tới cùng có mấy phần thực lực."
Kiếm Trần và Nguyên Kinh đồng thanh nói.
"Ra tay đi!"
Diệp Phong hít sâu một hơi, hấp thu khí huyết dị tượng sau lưng vào trong cơ thể, khí tức toàn thân từ từ dâng lên, đạt tới mức đỉnh phong trước nay chưa từng có, làm người ta cảm thấy như mình đang đối mặt với Thiên Thánh đỉnh phong.
"Chiến!"
Sau khi Nguyên Kinh khoác số mệnh hoàng triều Kim Lân giáp, phòng ngự trên người có thể nói vô địch trong Thiên Thánh cảnh, lực lượng cũng tăng mạnh, bởi vậy hắn ta lựa chọn cứng đối cứng với Diệp Phong, từng quyền đánh ra, làm cho hư không hóa thành bột phấn.
"Chiến!"
Kiếm Trần cũng gia nhập trận chiến, hắn ta vung Âm Dương thánh kiếm đã dung hợp, dùng một kiếm bổ nhục thân bên ngoài của Diệp Phong ra.
"Ta bất tử bất diệt!"
Diệp Phong lạnh nhạt nói, miệng vết thương trên người hắn nháy mắt khỏi hẳn, làm Nguyên Kinh và Kiếm Trần bất ngờ.
Thừa dịp này.
Diệp Phong thi triển Vạn Giới Quyền, đánh cho hai người phải lùi lại.
Giờ phút này, ba người đã dồn hết tâm sức vào việc đối chiến, chiến ý tăng vọt, cho dù bị đánh lui, cũng có thể gia nhập vào trận chiến chỉ trong tích tắc, kiếm, quyền, Kim Lân giáp không ngừng va chạm vào nhau, cảnh tượng chiến đấu hết sức gay cấn.
Xoẹt!
Trên người Diệp Phong có vô số vết thương xuất hiện, cả cơ thể bị chém thành hai nửa, nhưng lại khỏi hẳn trong nháy mắt, hắn vung quả đấm lên, mạnh mẽ đánh về phía hai vị cường giả đứng đầu này.
Cho dù không ngừng bại lui, Diệp Phong cũng không chịu nhận thua.
"Huyết Thứ!"
Diệp Phong nhanh chóng thi triển thiên phú thời gian, gia tốc gấp trăm lần, hoàn thành việc dung hợp hai cây Huyết Thứ chỉ trong nháy mắt, lần lượt đâm xuyên qua bả vai của Kiếm Trần và Nguyên Kinh.
Ầm!
Hắn tiếp tục ngưng tụ Huyết Thứ, không ngừng đánh vào vị trí đã có vết thương trên người hai người họ, vì thế chiếm cứ thượng phong!
"Diệp Phong, ngươi thật sự rất mạnh!"
Kiếm Trần và Nguyên Kinh song song lui ra sau, sóng vai đứng thẳng, sinh mệnh lực dồi dào tức thì lao vào trong vết thương, chữa khỏi thần tốc, khí tức trên người vẫn còn trong trạng thái đỉnh phong như trước, hoàn toàn không có dấu hiệu thua cuộc.
"Các ngươi mới mạnh.”
Diệp Phong không khỏi cảm khái.
Hắn đã dùng hết thủ đoạn, những vẫn không thể thắng được. Nếu không có năng lực biến thái là quay ngược thời gian, cộng với việc Kiếm Trần và Nguyên Kinh không có hạ sát thủ, thì hắn đã sớm vẫn lạc rồi.
Qua trận chiến này, để cho hắn thấy khoảng cách giữa mình và cường giả đứng đầu, áp lực trong lòng lớn hơn không ít.
"Không, ngươi mạnh thật đấy."
Kiếm Trần và Nguyên Kinh bày ra kính ý của mình.
Nếu họ có tu vi ngang nhau thì hai người hoàn toàn không phải là đối thủ của Diệp Phong, may nhờ có ưu thế tu vi cao, mới có thể chặn được Diệp Phong.
"Đánh tiếp không?" Diệp Phong hỏi.
"Không có ý nghĩa." Kiếm Trần lắc đầu: "Thủ đoạn của ngươi rất mạnh, ngay cả thời gian pháp tắc mà ngươi cũng có, nhưng ngươi lại thua vì tu vi của mình."
"Chờ đến khi ngươi tấn chức Thiên Thánh rồi tái chiến!" Nguyên Kinh ôm cánh tay, Kim Lân giáp trên người từ từ biến mất.
Diệp Phong gật đầu.
Hắn đã nhận ra, Kiếm Trần và Nguyên Kinh lại vẫn chưa sử dụng thực lực chân chính của họ.
Ví dụ như, thiên đạo chi lực của Đông Châu.
Lúc này, hắn đích xác không bằng đối phương.
Nhưng cũng đáng để tự hào.
Có thể dùng tu vi Nhập Thánh và nhục thân Thiên Thánh, ép hai vị cường giả đỉnh cấp đến mức phải nghiêm túc chiến đấu, đã là giỏi lắm rồi.
Thực lực này, đã có thể tùy ý tru sát những Thiên Thánh khác rồi.
"Hai vị, sau này còn gặp lại!"
Diệp Phong chắp tay với hai người, tung người nhảy lên, xuyên qua sương mù, lẻn vào tinh không, trong chớp mắt đã biến mất không thấy bóng dáng.
"Sau này còn gặp lại!"
Kiếm Trần và Nguyên Kinh nhìn Diệp Phong rời khỏi.
Hai người đợi Diệp Phong biến mất, mới thu nạp khu vực sương mù vùng biên giới Đông Châu, nhìn nhau, hai người đều nhìn thấy vẻ chấn động trong mắt đối phương