Chương 1340: Liên trảm hai vị Thiên Thánh
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Xoẹt!
Hai chùm sáng phát ra từ hai mắt của nó, lần lượt chiếu xuyên qua mi tâm của một vị Chuẩn Thánh, làm thần hồn người này tan vỡ, rơi khỏi bầu trời, ngã lăn trên mặt đất.
"Không hay rồi!"
"Thần Ngọc Tủy đã hình thành chân linh, chỉ còn một chút nữa là có thể hóa hình, có chiến lực của cảnh giới Thiên Thánh, phiền to rồi!"
Sắc mặt của Kim Nhược Chí và kim bào Thiên Thánh tức khắc thay đổi.
"Tiếc là Ngọc Tiên sơn không cho phép cường giả trở lên Thiên Thánh bước vào, nếu không, một khi phân thân của hai vị đại trưởng lão ra tay, há cho phép Thần Ngọc Tủy hung hãn như vậy?" Kim bào Thiên Thánh lạnh lùng.
"Đừng nói nhảm! Chúng ta mau liên thủ trấn áp nó đi." Kim Nhược Chí vươn tay, sau lưng gã ta có một dị tượng thiên địa khổng lồ xuất hiện, vô số nguyên khí trào ra, hóa thành một bàn tay khổng lồ, vỗ về phía Thần Ngọc Tủy.
"Được, ta cũng ra tay."
Kim bào Thiên Thánh vừa dứt lời, sau lưng ông ta cũng xuất hiện một dị tượng thiên địa khổng lồ, hóa thành một bàn tay to lớn, đập thẳng từ trên xuống.
"Thần Quang Trảm!"
Thần Ngọc Tủy bỗng nhiên nói tiếng người, mi tâm có một luồng sáng không chói mắt lao ra, dễ dàng trảm phá bàn tay của Kim Nhược Chí và kim bào Thiên Thánh.
"Sao lại mạnh như vậy?"
Hai người vô cùng sợ hãi.
"Mảnh ngọc bội hình người này đang tiêu hao lực lượng của Thần Ngọc Tủy, mà vật này lại là bảo vật có thể làm Thiên Thánh đỉnh phong trùng kích Chí Thánh, thần quang của nó đương nhiên rất sợ, chúng ta đã khinh suất rồi!"
"Khó trách hai vị đại trưởng lão phái phân thân ra, có lẽ, bọn họ đã sớm biết vật này khó đối phó."
"Mau, mau dẫn nó ra khỏi Ngọc Tiên sơn."
"Cách hay!"
Kim Nhược Chí và kim bào Thiên Thánh nhanh chóng ra tay, dùng thiên địa chi lực dẫn dắt ngọc bội hình người, thành công kéo nó rời khỏi linh trì ngọc tủy, tức tốc bay về phía lối vào Ngọc Tiên sơn.
Ong!
Ngọc bội hình người ra sức vùng vẫy, Thần Ngọc Tủy ở chỗ mi tâm bộc phát ra thần quang nóng cháy, phách trảm lung tung, ánh sáng ấy bắn ra bốn phía, hơn mười vị Chuẩn Thánh kia thậm chí không kịp bỏ chạy, tất cả đều mất mạng.
Xoẹt!
Ngay cả Kim Nhược Chí và kim bào Thiên Thánh, cũng bị thần quang sắc bén cắt xuyên qua người, máu tươi không ngừng chảy xuống.
"Vật này mạnh quá!"
"Chỉ sợ ngay cả hai vị Đại Trưởng Lão cũng không biết, Thần Ngọc Tủy đã trưởng thành đến mức này."
"Chúng ta phải làm sao đây?"
Sắc mặt hai người xanh mét.
Hơn mười người vào đây, mà đến bây giờ chỉ còn có hai người bọn họ, cũng coi như anh em cùng cảnh ngộ.
Mặc dù ngọc bội hình người không có mấy chiêu thần thông, ở một phương diện nào đó không thể so với Thiên Thánh chận chính, nhưng chỉ dựa vào thần quang đáng sợ do Thần Ngọc Tủy bạo phát cũng đủ làm bọn họ có đi mà không có về.
"Tiếp theo à, chết đi!"
Một giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên vang lên, như sấm đánh bên tai hai người.
"Giọng nói này... Diệp Phong!"
"Không hay rồi!"
Sắc mặt Kim Nhược Chí và kim bào Thiên Thánh đại biến, sống lưng phát lạnh, vội vàng quay đầu lại, thấy một bóng người quen mắt bất thình lình hiện thân.
Tạch!
Hai mảnh huyết thứ đồng thời phóng ra, xuyên thấu mi tâm của Kim Nhược Chí và kim bào Thiên Thánh, cũng tức khắc nổ tung trong đó.
Ầm!
Thức hải của hai người bị thương nặng, gần như tan nát, nhưng dù sao bọn họ cũng là Thiên Thánh, không thể nào bị một thần thông giết trong nháy mắt, sinh mệnh lực tức thì tuôn trào, nhanh chóng chữa khỏi thương thế của hai người.
"Ta ở đây, các ngươi đừng hòng sống!"
Diệp Phong phóng huyết thứ ra lần thứ hai, Vạn Giới Quyền cũng thi triển cùng lúc, đánh trúng ngực của hai người.
Ầm!
Kim Nhược Chí và kim bào Thiên Thánh không thể nào ngờ thực lực của Diệp Phong lại tăng lên nhiều như vậy trong một thời gian ngắn, bọn họ trúng quyền này, bị đánh đến mức cơ thể nát nhừ.
"Nhất Bộ Nhập Đạo!"
Diệp Phong không nương tay, tiếp tục tung ra một chiêu thần thông mạnh mẽ, nghiền cơ thể của hai vị Thiên Thánh thành bột mịn.
Lúc này, bọn họ vẫn chưa chết.
Sức sống của Thiên Thánh rất là ngoan cường.
Muốn hoàn toàn giết bọn họ, chỉ có một cách là luyện hóa thần hồn thành tro, mới có thể giết chết, nếu không, chỉ cần qua một khoảng thời gian là bọn họ có thể sống lại một lần nữa.
"Đạo hỏa, thiêu đốt!"
Nhưng Diệp Phong không cho bọn họ cơ hội này.
Hắn có được đại thế giới chi tâm, có thể phóng thích đạo hỏa bất cứ lúc nào, mà đạo hỏa là khắc tinh của các loại thần hồn.
"A!"
Lúc đạo hỏa thiêu đốt hư không, thần hồn Kim Nhược Chí và kim bào Thiên Thánh không ngừng gào thét, hình thành hai bóng dáng hư ảo trên hư không, trên người họ bắt lửa, không ngừng vặn vẹo.
"Hừ, chết đi cho ta!"
Diệp Phong không lưu tình, gia tăng lực lượng của đạo hỏa.
"Không!"
"Diệp Phong, tha mạng!"
Kim Nhược Chí và kim bào Thiên Thánh lớn tiếng cầu xin, muốn Diệp Phong tha cho bọn họ.
"Lúc các ngươi đuổi giết ta, sao không chịu chừa cho ta một con đường sống, để sau này dễ nhìn mặt nhau?"
Diệp Phong châm biếm, gia tăng cường độ của đạo hỏa.
Đùng đoàng!
Thần hồn của Kim Nhược Chí nổ tung trước, hóa thành khói đen bay lên, tiếng kêu gào của gã ta cũng từ từ dừng lại.
"Diệp Phong, ngươi dám giết chúng ta, ngươi không chết tử tế được!" Kim bào Thiên Thánh biết cầu xin không có hiệu quả, bắt đầu uy hiếp: "Chờ đến lúc ngươi ra ngoài, hai vị đại trưởng lão nhất định sẽ ra tay lấy mạng của ngươi..."
Nhưng không đợi kim bào Thiên Thánh nói xong, đạo hỏa đã thiêu đốt thần hồn của lão ta thành tro tàn.
Hai vị Thiên Thánh, đương trường vẫn lạc!
Diệp Phong tro tàn tung bay trong không trung, lúc hạ xuống phủ kín mặt đất xung quanh, nhẹ nhàng thở phào một cái.
Lấy thực lực của hắn, muốn hoàn toàn chém giết Thiên Thánh, vẫn phải tốn rất nhiều công phu.
Có điều, vậy cũng nên hài lòng.
"Đồ đã tới tay."
Diệp Phong vươn tay, đón lấy hộp báu chứa Thiên Đạo Bạch Liên và Thiên Phong châu, lấy những bảo vật còn lại trên người Kim Nhược Chí và kim bào Thiên Thánh đi, phát tài một phen.
Sau đó, hắn xoay người, nhìn ra đằng xa.
Ngọc bội hình người lơ lửng giữa không trung, hai hốc mắt trống rỗng nhìn chằm chằm nhìn Diệp Phong, làm hắn không khỏi thấy rợn tóc gáy.
"Rống!"
Ngọc bội hình người gào một tiếng, Thần Ngọc Tủy trên mi tâm lại bắt đầu sáng lên, hình như định ra tay với Diệp Phong.
Nhưng trên người Diệp Phong có một luồng khí tức làm nó sợ hãi.
Cho nên, mi tâm Thần Ngọc Tủy của ngọc bội hình người từ từ tối đi, trong hai hốc mắt trống rỗng của nó bắt đầu có hào quang xuất hiện, từ từ ngưng tụ thành hai con ngươi ngũ sắc, quan sát Diệp Phong.