Chương 1361: Linh bảo oanh động thế gian
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Hắn còn ngưng tụ trận văn đã khắc họa trước đó thành một bức trận đồ lơ lửng giữa không trung, chu vi nửa thước, nhìn không lớn nhưng thực tế lại phức tạp đến cực điểm.
“Ù ù ù!”
Đoán Tạo Lô đụng vào trận văn Diệp Phong ngưng tụ, hấp thu nó, sau đó, rung lên nhè nhẹ.
Ý là làm được.
“Tốt lắm.” Diệp Phong cười.
Sau đó, hắn căn cứ vào danh sách vật liệu Đoán Tạo Lô đưa ra, tìm kiếm trong không gian hệ thống, nhanh chóng gom đủ rồi ném hết vào Đoán Tạo Lô.
“Leng keng! Leng keng!”
Đoán Tạo Lô bắt đầu luyện khí.
Quá trình lần này rất nhanh.
Theo suy tính của Diệp Phong, loại linh bảo có thể kích phát tiềm lực thân thể, giúp người ta thu hoạch được căn cốt chỉ là hạ phẩm, đối với Đoán Tạo Lô Thánh Binh thì chẳng mấy chốc là chế tạo xong.
Nửa khắc sau.
Một món linh bảo dạng bia đá được ra lò, tạm thời chỉ lớn bằng nắm tay, nhưng đây không phải bản thể của nó.
“Lên!”
Diệp Phong ném bia đá ra ngoài.
Vật này rơi vào trung tâm Bạch Phù thành, nhanh chóng hóa thành một tấm bia đá khổng lồ cao tới mười trượng, bề mặt khắc trận văn phức tạp cổ xưa, trông có vẻ thần bí.
“Đây là vật gì?”
Người trong Bạch Phù thành đều bị kinh động, nhốn nháo vây quanh tấm bia đá vô danh này, quan sát cẩn thận.
Lúc này, giọng nói của Diệp Phong chợt truyền tới:
“Đây là Bia đá căn cốt, chuyên dùng để khai phá tiềm lực thân thể con người, có thể chế tạo căn cốt cho phàm nhân không có căn cốt, còn việc có thể thu được căn cốt cấp bậc nào thì phải xem vận mệnh của mỗi người.”
“Phương pháp sử dụng rất đơn giản.”
“Dùng tay chạm vào Bia đá căn cốt, chờ mười nhịp thở là có thể khai phát tiềm lực của bản thân.”
Diệp Phong càng nói mọi người càng phấn khích, tất cả đều đổ ào về phía Bạch Phù thành.
Trong lúc nhất thời, biển người như nước thủy triều dâng.
Từ trên cao nhìn xuống, đường phố rộng rãi chẳng mấy chốc đã bị vô số người chen chúc chật như nêm cối.
Giữa không trung.
Đông đảo người tu hành đạp lên không trung, nhìn dòng người tấp nập bên dưới, líu hết cả lưỡi.
“Giữ trật tự, không được loạn!”
Hắc Giáp Vệ phủ Thành Chủ lập tức đi ra, phụ trách duy trì trật tự đường phố, đề phòng xảy ra sự cố nguy hiểm.
Trong thành.
Đây là một quảng trường rộng lớn.
Không biết bao nhiêu vạn người xếp thành tám hàng dài, từ tám phương hướng đổ dồn về phía bia đá căn cốt, chuẩn bị khai phát tiềm lực.
"Ngươi, đi lên!"
Một vị Hắc Giáp Vệ phụ trách duy trì trật tự đi lên trước, chỉ vào người đứng đầu đội ngũ, bảo hắn tới gần bia đá căn cốt, bắt đầu khai phát tiềm lực bản thân.
“Rõ!”
Đây là một tráng sĩ dũng mãnh.
Mặc dù lúc trước hắn đã được kiểm tra là không có căn cốt, nhưng lại tu luyện võ đạo, có được chân khí, trở thành tông sư võ lâm, một chưởng giáng xuống đủ khiễn bia đá nứt vỡ.
Chính vì thực lực cá nhân rất mạnh nên hắn mới có thể chen lên vị trí đầu tiên trong đội ngũ phàm nhân.
“Cuối cùng cũng có thể có căn cốt rồi!”
Vị tráng sĩ này kích động không thôi, liếm môi một cái, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, giơ bàn tay phải đang run rẩy lên, ấn vào bề mặt bia đá căn cốt.
Sau một khắc.
Vầng sáng màu trắng nhạt từ bia đá căn cốt tuôn ra, tiến vào cơ thể tráng sĩ, khiến hắn có cảm giác như toàn thân sắp bốc hơi, lại giống như muốn bay lên tận trời cao.
Tóm lại là vô cùng sảng khoái.
"A!"
Tráng sĩ hét lớn một tiếng, kiên trì giữ cho tay mình đè trên bia đá căn cốt, tiếp nhận sự gột rửa này.
Sau mười nhịp thở.
Tráng sĩ suýt nữa hồn lìa khỏi xác, đặt mông ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn dòng chữ chậm rãi xuất hiện trên bề mặt bia đá.
[Căn cốt: Hạ phẩm]
“Chỉ là hạ phẩm thôi ư?”
Tráng sĩ siết chặt nắm đấm, có chút không cam tâm.
Dù sao hắn cũng là tông sư võ lâm, vậy mà chỉ là căn cốt hạ phẩm?
Nhưng nghĩ lại thì, hắn vốn dĩ đâu có căn cốt.
Bây giờ, sau khi kích phát tiềm lực bản thân, có thể thu được căn cốt hạ phẩm đã là tốt lắm rồi.
Với thân thủ của hắn hiện tại, đủ để kiếm được rất nhiều linh thạch trải đường cho việc tu hành sau này.
Tương lai còn có thể lên đến Tụ Nguyên cảnh!
“Tiếp theo!”
Hắc Giáp Vệ hô.
"Tới phiên ta, tới phiên ta!"
Một ông lão chống gậy run rẩy tiến lên, vươn tay ấn vào bia đá căn cốt.
Ông cũng bị ánh sáng trắng xâm nhập thân thể.
Quá trình kích phát tiềm lực bắt đầu.
Sau mười nhịp thở.
Một dòng chữ xuất hiện.
[Căn cốt: Trung phẩm]
“Là căn cốt trung phẩm?”
“Lão già này, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong!”
“Các ngươi nói xem, xác suất sinh ra căn cốt trung phẩm là bao nhiêu, vì sao ngay cả một lão già cũng có tư cách này, vậy chẳng phải ta có thể có căn cốt thượng phẩm?”
“Ngươi đừng có mà khoác lác!”
Những người này bắt đầu thảo luận sôi nổi.
Ánh mắt nhìn ông lão tràn đầy ngưỡng mộ.
Người của đội ngũ khác cũng nhanh chóng tiến lên kích phát tiềm lực, nhưng lần này phẩm cấp căn cốt hiển thị trên bia đá lại là dòng chữ trước nay chưa từng có.
[Căn cốt: Vô phẩm]
Dòng chữ này vừa xuất hiện, cả hiện trường bỗng trở nên yên tĩnh.
“Căn cốt không có phẩm cấp?”
“Vậy chẳng phải là không có căn cốt sao?”
Tất cả đều ngơ ngác.
Ngay cả Hắc Giáp Vệ xung quanh và người tu hành đang quan sát từ trên không cũng nhìn với vẻ mặt đầy hoài nghi.
Chuyện này rốt cuộc là sao.
Vô số người tu hành nhìn về phía Phiêu Miểu Phong, muốn biết được nguyên nhân từ miệng Diệp Phong.
“Xoạt!”
Một cơn gió lớn bỗng thổi qua, hư ảnh Diệp Phong ngưng thụ trên không trung Bạch Phù thành, mang đến cho người ta cảm giác mênh mông cuồn cuộn, như đang đối mặt với toàn bộ đại thiên thế giới, khiến người ta suýt nữa không thở nổi.
“Đây là căn cốt kém nhất.”
Diệp Phong lên tiếng.
“Bình thường căn cốt chia làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm, Thần phẩm, Thánh phẩm, thứ tự tăng dần, phẩm cấp căn cốt càng cao thì tốc độ tu luyện càng nhanh.”
“Nhưng rất nhiều người đã bỏ qua một điểm.”
“Đó là căn cốt vô phẩm.”
“Loại căn cốt này còn kém hơn cả hạ phẩm, nhưng cũng là căn cốt, có thể tu hành, chỉ là hiểu quả quá thấp.”
“Căn cốt vô phẩm, nếu không có cơ duyên đặc biệt, thì cả đời cố hết sức cũng chỉ là tu sĩ cấp thấp Luyện Khí cảnh.”
“Căn cốt hạ phẩm thì khác.”
“Cố gắng tu hành, có thể đột phá Tụ Nguyên cảnh, nếu có kỳ ngộ, thậm chí có thể đột phá tới Linh Hải cảnh.”
Giải thích đến đây, mọi người cũng đã hiểu rõ.
Có người lớn mật hỏi: “Diệp Chưởng môn, có phải phần lớn chúng ta đều là căn cốt vô phẩm?”
“Không sai!” Diệp Phong gật đầu.