Chương 1371: Giao phó nhiệm vụ
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nửa ngày sau.
Soạt!
Hai tay Nhan Như Ngọc bấm niệm pháp quyết, bày ra tạo hình hoa sen, bởi vì hai tay nàng trắng như ngọc, đóa hoa sen này nhìn như tuyết liên, làm cho người ta có một loại khí chất thánh khiết, cao lãnh.
Từng đợt sinh mệnh khí tức, tản mát ra từ đầu ngón tay, cuối cùng hóa thành một đóa sinh mệnh chi liên.
"Rất tốt, đã nhập môn rồi. Như Ngọc, ngươi quả nhiên có duyên với môn bí pháp Sinh Mệnh Chi Tâm này." Diệp Phong ngồi ở một bên nói, trong mắt tràn đầy ý cười.
Sinh mệnh chi lực thật nồng đậm!"
"Ta cảm thấy, đóa tuyết liên này có thể làm cho người ta khởi tử hồi sinh."
Giả Vũ Lam và Cơ Tử Linh mở to hai mắt, thán phục không ngừng.
Đỉnh Phiêu Miểu.
Nhan Như Ngọc nhìn Sinh Mệnh Chi Liên xuất hiện trên không, trong mắt toàn là chấn động nói: “Chưởng môn, ta cảm thấy trong đó ẩn chứa khí tức sinh mệnh, có thể cứu sống Chuẩn Thánh sắp chết.”
“Quả thực có thể.” Diệp Phong gật đầu.
Nhan Như Ngọc vốn chính là thần thể sinh mệnh, với thần lực sinh mệnh dồi dào của nàng có thể bảo vệ Chuẩn Thánh bất tử.
Còn bây giờ, sau khi tu hành “Sinh Mệnh Chi Tâm”, hiệu quả hai cái càng tăng lên, có thể lập tức chữa trị cho Chuẩn Thánh sắp chết.
Có thể nói, đây là một loại năng lực cấp BUG!
Nhan Như Ngọc vốn là bà vú mạnh nhất Phiêu Miểu tông, bây giờ địa vị bà vú này càng không thể lay động.
Có nàng ở đây, đệ tử muốn chết cũng khó.
Nghe nói đến tác dụng kinh người của Sinh Mệnh Chi Liên, Giả Vũ Lam và Cơ Tử Linh đều trợn mắt há mồm.
“Như Ngọc mới vào Phá Hư cảnh, mà cũng có thể cứu sống Chuẩn Thánh? Năng lực này cũng khủng bố thật nhỉ?”
“Đúng vậy!”
“Chưởng môn, môn bí pháp ‘Sinh Mệnh Chi Tâm’ này không phải là do Chí Thánh cảnh sáng tạo đấy chứ?”
“Hoặc là Thiên Đạo sáng tạo?”
Cơ Tử Linh và Giả Vũ Lam lần lượt hỏi.
Diệp Phong lắc đầu: “Đều không phải.”
Nghe vậy, mọi người bao gồm Nhan Như Ngọc đều sững sờ.
Không phải Chí Thánh cảnh và Thiên Đạo sáng tạo sao?
Vậy là ai?
Chưởng môn sao?
Ba người không ngừng suy đoán trong lòng.
“Đừng đoán bậy nữa, người sáng tạo môn bí pháp này có đẳng cấp quá cao, không phải người mà giai đoạn như các ngươi có thể tiếp xúc, tu luyện đàng hoàng là được.” Diệp Phong phẩy tay, không muốn các nàng đề cập quá nhiều.
Bí pháp cấp Thiên Tôn quá quan trọng.
Các đệ tử biết càng nhiều, dễ dàng tiết lộ tin tức.
Cuối cùng sẽ bất lợi cho chúng nó.
Cho dù là Sở Thiên Hà, Văn Tuyết, Văn Nguyệt cấp Thiên Thánh cũng không có tư cách tiếp xúc môn bí pháp cấp Thiên Tôn này.
Dạy thứ này cho bọn họ, một khi không cẩn thận để lộ ra ngoài, nhất định sẽ dẫn đến họa sát thân.
Nghe giọng điệu nghiêm khắc của Diệp Phong, ba người nhẹ nhàng gật đầu.
“Chưởng môn, vậy ta tiếp tục tu luyện ‘Hoàng Triều Khí Vận’ đây, đợi sau khi ta có thành tựu, lại truyền thụ cho sư đệ sư muội thích hợp tu hành.” Cơ Tử Linh tiên phong đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Diệp Phong gật đầu, dặn dò:
“Tử Linh, ‘Hoàng Triều Khí Vận’ càng thích hợp với đệ tử xuất thân hoàng thất, ví dụ như Chu Đằng đến từ Cửu Kiếm đế quốc có Cửu Kiếm Thần Thể, còn cả Kha An Thanh đến từ Ngũ Thải đế quốc.”
“Hiểu rồi.” Cơ Tử Linh gật đầu.
Nói xong, nàng đạp không rời đi.
Diệp Phong nhìn Giả Vũ Lam: “Như Ngọc cần khổ tu ‘Sinh Mệnh Chi Tâm’, vậy nên ‘Linh Thực Bồi Dục Chỉ Nam’ do ngươi nghiên cứu trước, chăm sóc vườn linh dược cho tốt.”
Giả Vũ Lam nghiêm mặt nói: “Vâng!”
Đối với nhiệm vụ mà Diệp Phong giao cho, Giả Vũ Lam rất hăng hái, chuẩn bị tiếp tục nghiên cứu ngay.
Vèo!
Giả Vũ Lam đạp không rời khỏi.
Trước mặt Diệp Phong chỉ còn lại một mình Nhan Như Ngọc.
Nhìn bà vũ dáng người kiên cường, mặt mày kiều diễm, Diệp Phong cảm thấy đối phương người như tên, quả thật là bà vú hàng thật giá thật, chỉ tu hành nửa ngày, môn bí pháp cấp Thiên Tôn khó tu luyện như “Sinh Mệnh Chi Tâm” cũng nhập môn rồi.
Nhưng mà, con đường sau này còn rất dài.
Nhan Như Ngọc bây giờ chỉ mới tu thành Nhập Môn của quyển thượng, sau này vẫn còn các giai đoạn như Tiểu Thành, Đại Thành, Viên Mãn.
Sau đó nàng mới có thể tu luyện quyển trung.
Mà cả bộ “Sinh Mệnh Chi Tâm” có bốn quyển.
Độ khó tu hành rất lớn.
“Tiếp theo đây, ta sẽ chỉ điểm ngươi một phen nữa.” Diệp Phong nói với Nhan Như Ngọc, chỉ điểm sai lầm cho nàng.
“Vâng.” Nhan Như Ngọc uống một ly trà ngộ đạo, ngộ tính tạm thời tăng lên mười lần, bắt đầu tìm hiểu.
Ba ngày sau.
Nhan Như Ngọc rời khỏi đỉnh Phiêu Miểu, vào Tu Hành tháp bế quan.
“Quả nhiên độ khó quá lớn!”
Diệp Phong nhìn bóng lưng Nhan Như Ngọc rời đi, lẩm bẩm nói.
Ba ngày trôi qua, nàng cũng chỉ luyện quyển thượng của “Sinh Mệnh Chi Tâm” đến trình độ Nhập Môn đỉnh phong.
“Dục tốc bất đạt!”
Diệp Phong nhẹ nhàng: “Cảnh giới của Như Ngọc dù sao vẫn chưa đủ cao, đợi nàng thành Thánh, có lẽ có thể dựa vào thể chất của mình, dần dần luyện được quyển hạ ‘Sinh Mệnh Chi Tâm’, thậm chí là quyển mật cuối cùng.”
Nói xong, hắn nhìn trời.
Ánh mắt giống như xé rách không gian, nhìn thấy Huyền Không sơn ẩn trong không gian nào đó.
“Thời gian càng lúc càng gần rồi.”
Diệp Phong lẩm bẩm.
Hắn hận thời gian không đủ.
Nếu có thể, hắn hy vọng cả Phiêu Miểu tông đều luyện thành “Sinh Mệnh Chi Tâm”, tăng cao năng lực tự bảo vệ mình.
Bất đắc dĩ môn bí pháp này quá khó tu luyện.
Chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ.
Đạp đạp đạp!
Lúc này, có tiếng bước chân lại gần.
Diệp Phong nhìn theo tiếng.
Chỉ thấy Tửu Cuồng và Lưu Phong bắc vai nhau đi tới, đợi đi đến gần, hai người đều hành lễ: “Bái kiến chưởng giáo!”
Diệp Phong nhìn bọn họ cười nói: “Tại sao lại đến đây?”
“Xin chưởng giáo chỉ điểm sai lầm.” Tửu Cuồng và Lưu Phong cùng mở miệng, biểu cảm khao khát.
“Các ngươi muốn xông kích Nhập Thánh cảnh?” Diệp Phong lập tức nhìn ra được tình hình của hai người họ: “Qua mấy ngày nữa, sẽ có một trận đại chiến động trời, ta đang ưu sầu nhân thủ không đủ, các ngươi có thể đột phá thì quá tốt.”
“Đại chiến?” Sắc mặt Tửu Cuồng và Lưu Phong đều nghiêm lại.
“Bổn chưởng môn phải phản công Huyền Không sơn, tính toán thời gian cũng chỉ còn thời gian mấy ngày nữa thôi.” Sắc mặt Diệp Phong nghiêm túc.