Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1402 - Chương 1402 - Ba Phần Thưởng Ẩn

Chương 1402 - Ba phần thưởng ẩn
Chương 1402 - Ba phần thưởng ẩn

Chương 1402: Ba phần thưởng ẩn

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

“Vù!”

Kiếm này xé rách hư không, xuất hiện trong lòng bàn tay Diệp Phong, trọng lực đáng sợ bóp méo không gian bốn phía, xuất hiện vết tích như bị lửa thiêu.

“Kiếm tốt!”

Diệp Phong ngắm nghía thanh kiếm, nhịn không được mà tán thưởng.

Niệm lực của hắn là do thần thông pháp tắc Nhất Niệm thúc đẩy dung hợp các loại pháp tắc chi lực trong cơ thể mà thành, uy lực cực kỳ kinh khủng.

Một ý nghĩ là có thể luyện sao trời thành một thanh kiếm.

Trọng lượng kiếp này có thể so với sao trời, tự mang Trọng Lực LĨnh Vực, dù còn chưa khắc bất cứ trận văn nào lên, nhưng không thua bất cứ một món Tứ Tinh Siêu Việt Linh Bảo nào.

“Thanh kiếm này, người có năng lực mới dùng được!”

Diệp Phong cắm thanh kiếm bên bờ Linh Hồ, truyền âm cho toàn bộ Phiêu Miểu Tông.

Trong lúc nhất thời, toàn tông oanh động.

Rất nhiều đệ tử rảnh rỗi nhao nhao chạy tới bờ Linh Hồ, tìm kiếm một hồi, cuối cùng phát hiện một thanh kiếm dài ba thước cắm trên đỉnh tảng đá lớn nằm bên bờ hồ.

"Đi lên xem một chút!"

Hàn Vĩnh Huy – đứng đầu lớp đệ tử đời thứ ba vác theo trường kiếm, nhìn thanh kiếm ba thước kia, liếm môi một cái, trong lòng có cảm giác như bản mệnh tương liên.

“Thanh kiếm này, chẳng lẽ lại là bản mệnh của ta?”

Hai mắt Hàn Vĩnh Huy trừng lớn.

Cậu ta xông tới, ý đồ rút thanh kiếm này ra, nhưng lại phát hiện lúc mình còn cách nó chừng ba thước thì trên thân đột nhiên cảm giác được một luồng áp lực kinh khủng, sau đó bị đè sấp trên mặt đất.

“Sư huynh, huynh sao vậy?”

Các đệ tử đời thứ ba kinh hãi, vội vàng chạy tới, đưa tay muốn đỡ Hàn Vĩnh Huy dậy, nhưng lại bị đối phương quát lớn.

“Đừng tới đây!”

Hàn Vĩnh Huy nằm rạp trên mặt đất, cảm giác toàn thân trên dười đều đang phải chịu đựng sức ép kinh khủng: “Quanh thanh kiếm này có Trọng Lực Lĩnh Vực, chớ tới gần, nếu không, ngay cả đại năng Phá Hư cảnh cũng bị trấn áp!”

“Vậy sao?”

Các đệ tử kinh hãi.

“Sư huynh đừng sợ, ta tới cứu ngươi!” Một nữ đệ tử ném Phược Linh Tác ra, quấn lấy chân Hàn Vĩnh Huy, phí hết sức chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng kéo được cậu ta ra khỏi khu vực có trọng lực.

“Muốn có được thanh kiếm này thì phải tiếp nhận thử thách của nó.”

Giọng nói của Diệp Phong chầm chậm truyền xuống.

Nghe vậy, các đệ tử lần lượt bước vào khu vực trọng lực của kiếm Tam Xích Thanh Phong, nhưng không có ai là ngoại lệ, đều bị đè trên mặt đất.

Nhưng các đệ tử cũng không bỏ cuộc.

Bọn họ không ngừng thử, ý đồ đến gần Tam Xích Thanh Phong.

Các đệ tử đều không ngốc.

Thanh kiếm này có thể trấn áp cả Phá Hư cảnh, nhất định là bảo vật, nếu có thể vượt qua thử thách, rút nó ra được, nhất định có thể trở thành chủ nhân của nó, khiến cho sức mạnh bản thân tăng vọt.

Đỉnh Phiêu Miểu Phong.

Diệp Phong nhìn các đệ tử đang cố gắng tới gần Tam Xích Thanh Phong, âm thầm gật đầu.

“Tiếp tuc chế tạo linh bảo tương tự.”

Hắn động ý niệm, nhắm trúng một ngôi sao không có sự sống khác trong thế giới Tinh Không, làm nó tan vỡ, sau đó dùng niệm lực luyện hóa các mảnh sao, hóa thành một cây chùy hai đầu.

Sau đó, Diệp Phong tiếp tục ra tay.

Dùng phương pháp tương tự, hắn liên tục tạo ra mười loại linh bảo trận văn vô chủ cấp bậc Tứ Tinh Siêu Việt Linh Bảo.

Tam Xích Thanh Phong, Song Đầu Trọng Chùy,… Hắc Long Kích!

Mười món linh bảo này đều được Diệp Phong để lại bên hồ, cách nhau chừng trăm trượng, đồng thời truyền ra tin tức.

“Ven hồ có mười món Tứ Tinh Siêu Việt Linh Bảo.”

“Chỉ người có năng lực mới dùng được!”

“Nếu cảm thấy hứng thú, bất kể là trưởng lão hay đệ tử, tất cả đều có thể xông vào thử một lần.”

Dứt lời, Diệp Phong lắc đầu.

Sử dụng thần thông pháp tắc Nhất Niệm rất tiêu hao tinh thần và pháp tắc chi lực, chế tạo mười món Tứ Tinh Siêu Việt Linh Bảo có tiềm chất Thánh Binh xong, hắn chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ.

Cảm giác này là triệu chứng của việc tinh thần hao tổn quá nặng.

Hơn nữa, pháp tắc chi lực trong cơ thể cũng bị tiêu hao cạn kiệt.

Hắn thu lại môn thần thông này, ngồi khoanh chân trên đỉnh núi, uống một chén trà ngộ đạo, dần dần khôi phục hao tổn trước đó.

“Hệ thống, pháp tắc chi lực mà ta nắm giữ hiện tại, đừng nói là còn chưa tới một phần vạn nhé?” Diệp Phong hỏi hệ thống.

“Có cái tới, có cái không tới.” Hệ thống đáp.

“Là sao?” Diệp Phong rất tò mò.

Hệ thống giải thích:

“Chưởng môn tu hành quyển thứ hai của Thời Gian Pháp Điển, trong người nắm giữ sức mạnh thời gian, tương đương với một phần vạn của loại pháp tắc này, xem như rất mạnh.”

“Chưởng môn cũng đã luyện thành quyển thứ ba của Không Gian Pháp Điển, Thời Gian Chi Lực trong người đã đạt đến một phần nghìn của loại pháp tắc chi lực này.”

“Thái Dương Chi Lực và Thái Âm Chi Lực đã tu luyện đến viên mãn, mà viên mãn này thật ra chính là một phần vạn.”

“Còn Sát Lục Chi Lực, không đủ một phần trăm nghìn!”

Nghe xong, Diệp Phong suýt nữa phun ra máu.

Hắn vốn cho rằng pháp tắc của mình rất mạnh, nhưng giờ tĩnh kỹ ra thì tiến độ cao nhất là Không Gian Chi Lực cũng chỉ đạt được một phần nghìn, nằm giữa Chí Thánh đỉnh phong và Bách Kiếp cảnh tầng thứ nhất.

Hệ thống: “Thật ra Chưởng môn như vậy là đã mạnh lắm rồi.”

Dứt lời, nó lại trở nên yên lặng.

Diệp Phong ngồi yên tại chỗ, trầm ngâm hồi lâu.

“Để ta suy nghĩ cho rõ ràng!”

“Sát Lục Chi Lực không có phương pháp tu hành chuyên môn, chỉ hoàn toàn dựa vào hấp thu, không đủ một phần trăm nghìn, nói cách khác, loại pháp tắc này còn chưa đạt tới tiêu chuẩn Thánh cảnh sơ kỳ.”

“Nhưng mà Thái Dương Chi Lực và Thái Âm Chi Lực của mình đã viên mãn một phần vạn, điều đó có nghĩa rằng, dựa vào hai loại sức mạnh này, mình có thể bước lên Chí Thánh đỉnh phong.”

“Còn Thời Gian Chi Lực thì đã luyện đến quyển thứ hai của pháp điển, trình độ tương được một phần vạn.”

“Không Gian Chi Lực thì luyện đến quyển thứ ba của pháp điển, trình độ tương đương một phần nghìn…”

“Tính như vậy, hai bộ pháp điển Thời Gian và Không Gian này, luyện thành quyển thứ nhất là nắm giữ được một phần trăm nghìn.”

“Luyện thành quyển thứ hai là một phần vạn.”

“Quyển thứ ba, một phần nghìn.”

“Quyển thứ tư, một phần trăm.”

“Quyển thứ năm, một phần mười.”

“Quyển thứ sau, viên mãn!”

Bình Luận (0)
Comment