Chương 1404: Sáo Ma Âm và Bia Trấn Giới (2)
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Xoạt!”
Diệp Phong đáp xuống ngọn núi vô danh này, nhìn Bia Trấn Giới đứng sừng sững ở đó, thấy mặt trước bia đá khắc ba chữ “Bia Trấn Giới”.
“Về sau, ngọn núi này gọi là Trấn Giới Phong đi!”
Diệp Phong chợt nảy ra ý tưởng.
Dù sao ngọn núi này cũng không có tên, bây giờ lại dựng Bia Trấn Giới ở đây, vậy thì gọi luôn bằng cái tên này vậy.
Một lát sau.
Diệp Phong rời khỏi Phiêu Miểu Giới, trở lại Phiêu Miểu Phong, chuẩn bị nhặt Sáo Ma Âm trên đồng cỏ lên.
“Ủa? Đồ đâu?”
Diệp Phong chụp tay trên mặt đất, lại phát hiện Sáo Ma Âm không ở đó nữa, không biết biến mất từ lúc nào.
“Sáo Ma Âm?”
Diệp Phong nhìn xung quanh, gọi một tiếng.
Thánh Binh này có khí linh, nàng tiên nữ xinh đẹp thướt tha thổi sáo trong ảo ảnh lúc trước chính là khí linh của Sáo Ma Âm.
Nhưng Sáo Ma Âm không đáp lại.
Diệp Phong đành phải phóng thích thần thức tìm kiếm, mới phát hiện bên bờ Linh Hồ đang có một bóng người xinh đẹp đi chân đất rảo bước trên bờ cát.
Trong tay nàng cầm một cây sáo.
Cô gái tìm một nơi vắng vẻ ánh nắng không chiếu tới, ngồi trên tảng đá bên bờ hồ, hai chân ngâm trong hồ nước, đung đưa nhẹ nhàng, trông có vẻ nghịch ngợm.
Sau đó, cô gái thổi Sáo Ma Âm.
Âm thanh trong trẻo du dương vang lên, truyền khắp Phiêu Miểu Tông.
Nghe tiếng sáo, các đệ tử dần dần nhắm mắt lại, giống như ngủ say, trong lúc này, cường độ thần hồn của bọn họ đang nhanh chóng tăng lên.
Trôi qua một lúc, dài như một tháng so với ngày thường.
Diệp Phong chậm rãi đi đến bên hồ.
Hắn cứ như vậy đứng bên cạnh khí linh, không nói gì, cho đến khi nàng thổi xong một khúc.
“Thật đáng tiếc, trong tông môn tạm thời không có người nào thích hợp trở thành chủ nhân của ngươi.” Diệp Phong thở dài.
Hắn không biết chơi nhạc cụ, cũng không có hứng thú.
Nếu không, hắn nhất định sẽ thử học thổi sáo.
Khí linh Sáo Ma Âm ngẩng đầu nhìn Diệp Phong, cảm thấy hắn rất đẹp trai, rất giống người mình gặp năm đó, bất giác lâm vào hồi ức.
Một lúc lâu sau.
Khí linh dịu dàng đáp: “Mỗi năm hoa đào nở, ta lại nhớ tới một người. Trước kia hắn rất thích ta. Chỉ là, hắn vĩnh viễn không về được nữa.”
Diệp Phong nhìn ra được, khí linh có chuyện cũ.
Nàng không tự nhiên sinh ra khi Sáo Ma Âm được chế tạo mà giống như một người tu hành hiến tế chính mình, cuối cùng mới trở thành khí linh.
Trong đó có rất nhiều chuyện cũ không muốn người biết.
“Có thể kể cho ta nghe về hắn không?” Diệp Phong ngồi xuống bên cạnh.
Khí linh sáo ma âm im lặng một lúc, nói: “Chuyện này, phải kể từ rất lâu trước kia.”
“Không biết bao nhiêu năm trước.”
“Khi đó, ta và chàng cùng sống tại Tiên giưới.”
“Ta thích múa những điệu múa cổ xưa, chàng thích thổi sáo, là một đôi uyên ương số khổ mến mộ lẫn nhau nhưng lại không dám tiến tới.”
“Năm đó, ta và chàng thề non hẹn viển.”
“Năm đó, chàng lại bị ép lên chiến trường Tiên Quốc.”
“Một đi không trở về, chỉ để lại một cây sáo.”
“Ta muốn bay theo gió, gặp lại chàng dưới Hoàng Tuyền.”
“Nhưng chẳng biết vì sao, sau khi chết, ta lại hóa thân thành khí linh của Sáo Ma Âm năm xưa chàng từng dùng.”
“Ngủ say một giấc, lại thức tỉnh, rồi thiếp thân được gặp Chưởng môn ngài. Có lẽ, đây cũng là duyên phận!”
Nói đến đây, khí linh bùi ngùi thở dài.
Nàng cảm thấy vận mệnh bất công.
Hai người yêu nhau, vì sao lại không thể ở bên nhau?
Diệp Phong trầm tư.
Hóa ra chuyện cũ lại thê thảm như vậy.
Đây là hai người yêu nhau.
Cô gái giỏi nhảy múa, chàng trai giỏi thổi sáo, vốn nên trở thành một đôi, nhưng lại bị chia cách bởi chiến tranh.
Cuối cùng, bọn họ lần lượt vẫn lạc.
Hồn phách cô gái hóa thành khí linh của cây sáo người mình yêu để lại, cũng xem như một kiểu bầu bạn.
“Các ngươi đúng là rất khổ.” Diệp Phong than nhẹ.
Nam chết trận, nữ hóa thành khí linh.
Không thể không nói, kết cục hai nhân vật chính của câu chuyện này quá thảm, ngay cả Diệp Phong cũng không nhịn được mà sinh lòng thương cảm.
Nhưng rất nhanh, Diệp Phong lại chú ý tới một yếu tố khác.
Tiên giới?
Khí linh Sáo Ma Âm và người nàng yêu đến từ Tiên giới? Vậy thì thú vị rồi đây!
Thánh Binh này là bảo vật hệ thống ban thưởng.
Mà vật này lại đến từ Tiên giới.
Như vậy, rốt cuộc hệ thống là một tồn tại như thế nào?
Diệp Phong càng thêm tò mò.
Bất kể là đồ đến từ Tam Thiên giới hay là đến từ Tiên giới, hệ thống đều có thể lấy được.
Hẳn là phải có người đứng đằng sau bàn cờ lớn này?
Hắn là quân cờ, hay là người đánh cờ?
Diệp Phong càng nghĩ càng xa.
Thấy hắn thất thần, khí linh Sáo Ma Âm hỏi: “Chưởng môn, ngài sao thế?”
Diệp Phong hoàn hồn, lắc đầu: “Không có gì, chẳng qua là thấy các ngươi quá thảm, ta rất tò mò, vì sao trước khi trận đại chiến nổ ra các ngươi lại không đến bên nhau?”
Khí linh Sáo Ma Âm than nhẹ một tiếng: “Bởi vì chàng là thiên tài đại tông môn, đã được chỉ tên thành hôn với Công chúa Tiên quốc, nếu hắn đến với ta thì sẽ hại ta.”
“Lại là tình tiết máu chó này!” Diệp Phong kêu ca.
“Đúng vậy, thật là khiến người ta phiền muộn!” Khí linh Sáo Ma Âm thở dài yếu ớt.
“Như vậy, sau đó thì sao? Sao hắn lại phải lên chiến trường?” Diệp Phong rất tò mò, vội vàng hỏi.
Khí linh Sáo Ma Âm im lặng một lúc, đáp:
“Bởi vì đại chiến giữa hai đại Tiên quốc bùng nổ, để trì hoãn hôn lễ với Công chúa Tiên quốc, chàng đã chủ động lên chiến trường, muốn kiến công lập nghiệp rồi hủy bỏ hôn ước, như vậy mới có thể ở bên ta.”
“Nhưng ai ngờ…”
“Chàng đi lần này, cuối cùng chỉ để lại một cây sáo!”
Cô gái vuốt ve Sáo Ma Âm, nhưng vì nàng là khí linh nên ngay cả một giọt nước mắt cũng không trào ra được.
Nghe vậy, Diệp Phong rất thương cảm.
“Đúng rồi, còn chưa biết tên của ngươi và hắn, với lại, rốt cuộc hai người đến từ Tiên quốc nào?” Diệp Phong nghĩ tới gì đó, vội vàng hỏi thăm.
“Thiếp thân tên là Sư U U, ta và chàng đều đến từ Tiên quốc Thiên An, còn chàng, tên là Chương Bắc Hợp.” Khí linh Sáo Ma Âm – Sư U Y nhẹ nhàng nói.
“Chương Bắc Hợp?” Diệp Phong nhíu mày.
Nghe được hai chữ “Bắc Hợp” này, hắn lập tức nghĩ tới Bắc Hợp Đại Đế rạng danh khắp đại lục Thần Châu.
Nhưng hai người này rõ ràng không phải là một đôi!
Bởi vì Bắc Hợp Đại Đế lf người của đại lục Thần Châu.
Trừ khi…
Chương Bắc Hợp là kiếp trước của Bắc Hợp Đại Đế!
Diệp Phong nghĩ ngợi liên miên.