Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1539 - Chương 1539 - Tuyển Chọn Đệ Tử Đời Thứ Năm

Chương 1539 - Tuyển chọn đệ tử đời thứ năm
Chương 1539 - Tuyển chọn đệ tử đời thứ năm

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Ba mươi Tết.

Phiêu Miểu Tông đã giăng đèn kết hoa.

Các đệ tử các nơi lần lượt trở về, có người giúp bọc kẹo mừng, có người đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, có người đang bố trí quảng trường Tông môn, còn có người đang chuẩn bị quần áo mới ăn Tết.

Trong Tông môn, khí tượng vạn tân.

Diệp Phong đứng trên đỉnh núi, nhìn các đệ tử Tông môn bận rộn, hài lòng gật gật dầu.

“Ai nha!”

“Suýt nữa quên mất!”

“Mấy người Mặc Oanh còn đang ở Hư Vô Giới!”

Diệp Phong vỗ đầu một cái, nhanh chóng biến mất.

Hư Vô Giới.

Mộ Kiếm Nam Nhất.

“Đồ nhi, nửa năm qua khổ tu, ngươi đã tiến cảnh thần tốc, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn đạt được y bát của ta, nhưng cũng không còn kém nhiều nữa, chắc hẳn chiến lực đã có thể đạt tới tám sao đỉnh phong.”

“Tới khi ngươi hoàn toàn có được y bát của ta, chiến lực có thể bước vào mức chín sao đỉnh phong. Nhưng liệu có thể vô địch cùng giai hay không thì còn phải xem vận số của mình.”

“Vô địch cùng giai, có thể ngộ nhưng không thể cầu!”

Kiếm Nam Nhất ngồi trên mộ phần, nói vậy.

Cho dù Kiếm Nam Nhất là vô địch cùng giai, nhưng sở dĩ có thể làm được điểm ấy không chỉ dựa vào khoái kiếm cực hạn.

Mặc Oanh học xong cực hạn khoái kiếm, chiến lực có thể đạt tới chín sao, nhưng không thể là vô địch cùng giai.

Muốn vượt xa chín sao đỉnh phong còn phải dựa vào bản thân không ngừng cố gắng, và cơ duyên mang tính then chốt.

“Đệ tử hiểu!”

Mặc Oanh hành kiếm lễ.

Vèo!

Một người xuát hiện, chính là Diệp Phong vừa từ Phiêu Miểu Tông chạy đến, bên cạnh hắn còn có cả Vương Bình An, Hoắc Vân Kiệt và một số đệ tử Phiêu Miểu Tông.

“Ba mươi Tết rồi nên về nhà ăn Tết thôi.”

Diệp Phong nói.

Mặc Oanh sững sờ: “Nhanh vậy sao?”

“Đương nhiên nhanh rồi. Hôm nay, ngoại trừ bế sinh tử quan, nếu không đều về ăn Tết cả. Cộc sống thế này về sau sẽ càng ngày càng ít.” Diệp Phong nói.

Hắn không nói bậy đâu.

Tu hành giả đến trung hậu kỳ, tu vi cực cao, rất dễ bế quan trăm năm, ngàn năm.

Khi ấy muốn gom đủ người ăn Tết rất khó.

Bởi vậy, Diệp Phong quyết định, trong mấy năm đầu phát triển Tông môn, hàng năm đều phải tranh thủ toàn viên về Tông ăn Tết, dưỡng thành thói quen và truyền thống, cứ thế kéo dài nhiều đời.

“DIỆP PHONG đạo hữu, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ? Lần này có mang rượu cho ta không?” Nhifnt hấy Diệp Phong, Kiếm Nam Nhất tươi cười chào hỏi, hắn ta rất muốn uống rượu thuốc của tộc Long Nhân.

“Có.” Diệp Phong nói.

Hắn vung tay lên, đặt một vò rượu lớn xuống trước mộ phần.

“Rượu ngon!” Kiếm Nam Nhất mừng rỡ.

“Rượu này, ta kính ngươi!” Diệp Phong đổ trọn vò rượu xuống trước mộ phần, dùng hình thưc tế bái hóa thành màn sương rượu mà anh linh có thể hưởng dụng.

Kiếm Nam Nhất há mồm uống rượu, đầy thỏa mãn.

Không bao lâu sau.

Diệp Phong cáo từ Kiếm Nam Nhất, mang theo các đệ tử quay về Phiêu Miểu Tông, chuẩn bị ăn Tết thật vui vẻ.

Trong màn đêm.

Ở quảng trường Tông môn.

Bao gồm ca trưởng lão, linh thú, chấp sự, đệ tử, gần ba vạn người chia thứ tự ngồi xuống.

Ngay cả Nữ Hoàng Khuyết Nguyệt của Thần Linh Cổ quốc, Nữ Chiến Thần Khuyết Quỳnh cũng tới, ngồi trên ghế khách quý bên cạnh Diệp Phong.

“Rượu thuốc của tộc Long Nhân uống ngon thật!” Nữ Chiến Thần uống một vạc rượu thuốc lớn, mặt đỏ bừng.

Tửu Cuồng thấy cảnh này thì trợn trừng hai mắt, giơ ngón cái khen: “Nữ Chiến Thần thật đúng là tửu trung hào kiệt!”

“Uống!”

Đám người nâng ly cạn chén, ăn một chút, uống một chút, bầu không khí vui sướng trong bữa cơm tất niên được tô thật đậm thật đẹp.

Trên bàn tiệc.

Diệp Phong nhìn lên trời, thấy đã qua giao thừa, chính thức bước vào năm mới, không khỏi trông mong.

[Đinh! Một năm mới đến, chúc mừng Chưởng môn mở khóa tuyển chọn đệ tử đời thứ năm. Chúc ngài năm mới vui vẻ!]

[Đinh! Năm mới đóng phúc, ban thưởng toàn thể Tông môn một món quà mừng năm mới.]

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống liên tiếp vang lên.

Một khắc sau.

Vô số gói quà hoa tươi từ trên trời rơi xuống trước mặt mỗi người và linh thú, dù là khách nhân như Nữ Hoàng Thần Linh Cổ Quốc và Nữ Chiến Thần cũng có.

“Đây là tấm lòng thành của Chưởng môn.”

“Chúc các vị năm mới vui vẻ!”

Diệp Phong cười vang nói.

Mọi người đang ngồi nhao nhao mở quà, phát hiện quà bên trong không giống nhau.

Có người là bánh kẹo, có người là một ngàn con hạc ghi lời chúc phúc, có người là linh đan diệu dược, tóm lại, đều là quà mà bình thường các đệ tử tương đối thích

“Đa tạ Chưởng môn!”

Đám người lập tức đứng dậy, chắp tay tạ ơn.

Yến hội năm mới vẫn tiếp tục kéo dài đến sau nửa đêm, mọi người mới lần lượt giải tán, cũng có kế hoạch mới, mục tiêu mới.

“Mục tiêu năm nay là hoàn thành mục tiêu năm ngoái!” Có đệ tử nói vậy.

“Mục tiêu năm nay của ta là cưới tức phụ!” Có một vài đệ tử lớn tuổi nói vậy.

“Cưới lão bà? Ta muốn cưới mười người!”

“Mười người? Ngươi thật mạnh đó!”

Các đệ tử nhạo báng lẫn nhau, dần dần tan cuộc quay về phòng mình, ngọt ngào ngủ một giấc.

Mồng ba Tết.

Một tin tức nặng ký truyền ra.

Phiêu Miểu Tông lại muốn tuyển năm ngàn đệ tử vào mồng bảy Tết.

Nhất thời toàn bộ Thần Châu đều oanh động.

Vô số thiên kiêu phấn chấn, dùng tốc độ nhanh nhất từ gia tộc mình, hoàng thành của mình, tổ địa của mình phóng tới Phiêu Miểu Tông.

Mồng bảy tết.

Trước quảng trường Phiêu Miểu Tông đã hội tụ ba trăm sáu mươi vạn tu hành giả từ Tụ Nguyên Cảnh trở lên, tuổi tác đều trong khoảng từ mười lăm dến hai mươi tuổi

Yếu nhất cũng là Tụ Nguyên Cảnh tam trọng.

Mạnh nhất đã đạt tới Linh hải Cảnh bát trọng!

“Ông trời ơi!”

“Lần khảo hạch này đông người quá đi mất!”

“Ta nghe nói Phiêu Miểu Tông đang muốn phát triển thành thế lực năm sao, cho nên lần này lựa chọn năm ngàn đệ tử đời thứ năm, tu vi thấp nhất phải là Tụ Nguyên cảnh.”

“Bảo sao trước kia mỗi lần chỉ tuyển một ngàn, mà lần này lại tuyển nhiều như thế. Thì ra là muốn phát triển thành thế lực năm sao.”

Tu hành giả nơi này nghị luận ầm ỹ.

Ngoại trờ hơn ba trăm vạn thiên kiêu thông qua khảo thí duyên phận tử kim linh, ở đây còn có hơn vạn người tu hành có tên tuổi lớn, có người là trưởng bối của những thiên kiêu này, có người là quần chúng ăn dưa.

Đám người không ngừng xôn xao.

Bình Luận (0)
Comment