Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1619 - Chương 1619 - Rời Cấm Địa, Thành Ngu Vân

Chương 1619 - Rời cấm địa, thành Ngu Vân

“Vậy đi xử lý thủ tục đi!”

Diệp Phong lấy ra danh sách Tông môn và đại ấn Chưởng môn, thu Đơn Hàm Ngọc làm đệ tử đời thứ năm.

Nửa ngày sau.

Diệp Phong rời khỏi Phiếu Miểu giới.

Lúc này, hắn một thân một mình đứng giữa cấm địa Thiên Lan bị lật ngược sâu đến vạn dặm, nhìn lại nơi này hoang vu vô tận mà không khỏi lắc đầu.

“Một cấm địa thật tốt, có động thiên, cả Thiên Tôn cũng có đến hai vị, đáng tiếc, sau đại nạn, nội bộ huy hoàng một đi không trở lại.

Diệp Phong cảm thán nói.

Hắn nhìn mê vụ bốn phía quanh cấm địa Thiên Lan, ánh mắt dần trờ nên lăng lệ.

“Nên đi ra thôi.”

Diệp Phong hai tay bấm niệm pháp quyết, sớm thi triển pháp tắc thần thông Nhất Niệm, tăng chiến lực của mình lên ngang với Tiên Tôn đỉnh phong.

Sau đó, hắn thi triển thần thông Thiên Tôn “Hư không tuyệt đối”, tự bao phủ mình trong lĩnh vực đặc thù.

Trong phạm vi này, toàn bộ pháp tắc đều biến mất.

Soạt soạt!

Ngay sau đó, Diệp Phong bóp nát hai khối nguyên thạch hư không, hấp thu vào thân thể, tiến vào một trạng thái cực kỳ huyền diệu, ra sức nhảy lên, không tiến vào khu mê vụ của cấm địa Thiên Lan.

Soạt!

Gió lớn đột kích, ý đồ muốn thổi Diệp Phong xoay trở lại cấm địa Thiên Lan, nhưng bên ngoài thân hắn hào quang nguyên thạch hư không lấp lánh, lại thêm có lĩnh vực hư không tuyệt đối che chở, thành công ngăn cản lực trường của cấm địa Thiên Lan, tiếp tục tiến về phía trước.

Vèo!

Diệp Phong mềm như một thanh kiếm, bổ ra mê vụ, thuận lợi rời khỏi phạm vị cấm địa Thiên Lan.

“Thành công!”

Diệp Phong đứng trên đỉnh một ngọn núi cao, nhìn màn sương sau lưng, cảm khái không thôi. Sau đó, hắn tham lam hô hấp tiên lực mênh mông tuộc về Tiên Vực Thiên Lan, tâm tình vô cùng tốt.

Hôm nay, hắn không cần phải sợ cấm địa Thiên Lan nữa.

Dù có lại bị nhốt trong đó cũng có thể thong dong thoát thân.

“Trước hết đi báo thù cho Đơn Hàm Ngọc đã.”

Diệp Phong nói được làm được.

Hắn phất phất tay, bên người lập tức xuất hiện một bóng hình xinh đẹp, mặc váy lụa trắng, dung mạo thanh lệ, chính là Đơn Hàm Ngọc vừa tắm gội thay đồ xong.

Dung mạo của nàng thực sự rất đẹp.

Trong cấm địa Thiên Lan nguy hiểm, vì tự vệ, nàng chỉ có thể giả bộ thật xấu, lại cực kỳ khiêm tốn, một mực trốn trong nơi không người mới bình yên sống được đến hôm nay.

“Chúng ta ra rồi sao”

Đơn Hàm Ngọc ngắm nhìn bốn phía, hít lấy khí tức quen thuộc, lại cảm nhận được mảnh thiên địa này mênh mông vô tận thì dần dần kích động hơn, nàng đã hiểu mình vừa rời khỏi cấm địa Thiên Lan rồi.

“Ừm, ra rồi, Hàm Ngọc, chỉ đường cho ta, bổn Chưởng môn dẫn ngươi đi báo thù!““Diệp Phong nói.

“Vâng.” Đơn Hàm Ngọc rất kích động, lấy ra một cái la bàn, một lát sau chỉ phía trước: “Hướng kia, là một tòa thành tên Ngu Vân.”

“Thành Ngu Vân!” Diệp Phong nhớ kỹ nơi này.

Soạt.

Hắn dùng khí thế bao lấy Đơn Hàm Ngọc, nhẹ nhõm xé rách hư không, chớp mắt đã xuyên qua không biết bao nhiêu khoảng cách trăm triệu dặm, đến một toàn thành trì siêu cấp kéo dài mấy ngàn dặm.”

“Cái này… Nhanh vậy sao?”

Đơn Hàm Ngọc nâng la bàn trong tay, kim la bàn vẫn đang không ngừng chuyển động, trợn to mắt hạnh, cuối cùng đã lĩnh giáo được sự kinh khủng của cường giả cấp Tiên Tôn.

Thuấn di một cái thôi đã đi ngang một phần mười độ rộng Tiên Vực Thiên Lan, quả thực rung động.

Một khắc sau.

Diệp Phong phóng thích thàn thức, liếc nhìn bốn phía.

“Nơi này chỉ có ba Nhân Tiên, một Địa Tiên, mấy chục bán Tiên, gần ngàn vị Phá Hư cảnh, nhưng không có ai là Địa Tiên đỉnh phong như ngươi nói.”

Diệp Phong khẽ nhíu mày.

“Hay là… bắt người hỏi một chút?” Đơn Hàm Ngọc đề nghị.

“Có thể.” Diệp Phong đưa tay bắt một cái, liền hút vị Địa Tiên duy nhất của thành Ngu Vân tới, bóp chặt cổ người này.

“Thành chủ Thương Tuyết Phong ở đâu?” Đơn Hàm Ngọc nhìn người nọ, ánh mắt thoáng chốc đã lóe ra sát ý, chỉ một thanh kiếm sắc nhọn vào mi tâm người kia, ép hỏi.

“Đại tiểu thư Đơn gia Đơn Hàm Ngọc, là ngươi!”

Vị Địa Tiên này trợn trừng hai mắt.

Năm đó, chính y đã tận mắt chứng kiến Đơn Hàm Ngọc thôi động chí bảo Đơn gia, tiến vào cấm địa Thiên Lan, mới mười mấy năm trôi qua nàng đã lại xuất hiện rồi sao?

Sao có thể như thế?

Không phải nói người tiến vào cấm địa Thiên Lan sẽ không thể ra hay sao?

Chờ chút!

Người kia là ai?

Vị Địa Tiên này máy móc quay đầu nhìn về phía Diệp Phong.

“A!”

“Là ngươi!”

Thấy khuôn mặt của Diệp Phong, vị Địa Tiên này bị dọa đến mức toàn thân run rẩy dữ dội, sắc mặt tái mét không còn hột máu.

“Ngươi nhận ra ta sao?” Diệp Phong hỏi.

“Nhận… nhận ra! Nhưng không phải ngươi cũng tiến vào cấm địa Thiên Lan sao? Vì sao ngươi có thể ra được?” Địa Tiên kia cực kỳ không thể tin nổi.

Hơn một tháng trước.

Diệp Phong cùng nổ ra đại chiến cùng hai Đại Tiên Tôn Bất Hủ, Hỏa Đan, oanh động toàn bộ Tiên Vực Thiên Lan.

Cuối cùng, là cường giả Cổ Tiên Tộc của Thiên Lan ra tay mới có thể nhốt Diệp Phong vào trong cấm địa Thiên Lan.

Cho đến ngày nay, chân dung của Diệp Phong đã bị rải khắp toàn bộ Tiên vực Thiên Lan, vô số người đều biết rõ.

Đương nhiên vị Địa Tiên này nhận ra được Diệp Phong.

“Đã nhận ra ta, vậy nói cho ta, Thành củ Thương Tuyết Phong của các ngươi ở đâu?” Diệp Phong lãnh đạm hỏi.

“Đang tham gia đại hội Tiên Linh của Cổ Thành Tiên Linh!” Vì bảo mệnh, Địa Tiên này vội vàng khai báo hết.

“Hàm Ngọc, ngươi này có thù với ngươi sao?” Diệp Phong có được tin tình báo, lập tức quay đầu nhìn sang Đơn Hàm Ngọc.

“Có!”

Soạt soạt!

Diệp Phong trực tiếp ra tay bóp chết người này, hất cánh ty lên, nghiền nát y thành một viên kết tinh bản nguyên, còn tàn hồn bị ấn lên Trấn Giới Bi.”

“Dùng hình thức hình chiếu tàn hồn, phát cho ta, ta giết hết cho ngươi.”

Diệp Phong vỗ vỗ đầu Đơn Hàm Ngọc.

“Vâng!” Lúc này, Đơn Hàm Ngọc cảm thấy rất ấm áp.

Nàng ngẩng đầu nhìn Diệp Phong phong thần như ngọc, chợt cảm thấy cổ mình bỏng rát, vội vàng cúi đầu xuống, truyền toàn bộ cừu địch lúc trước đã truy sát Đơn gia cho Diệp Phong.

“Tổng cộng một trăm ba mươi người, trong thành có hơn một trăm hai mươi người, chắc hẳn những người còn lại đều cùng Thành chủ Thương Tuyết Phong tới Cổ thành Tiên Linh tham gia đại hội Tiên Linh rồi.”

Diệp Phong nói.

Dứt lời, ngón tay hắn chạm nhẹ vào giữa hai đầu mày.

Một khắc sau.

Hơn một trăm đạo kiếm mang rơi xuống, nhắm chuẩn những người có thù với Đơn Hàm Ngọc, hung hăng chém xuống.

Chương 1620: Oanh động Cổ thành Tiên Linh

Trên bầu trời.

Đơn Hàm Ngọc khiếp sợ nhìn xuống bên dưới.

Những kẻ dịch mà nàng thống hận kia, bất kể là ai, tu vi cao hay thấp cũng không thể đỡ nổi một kiếm của Diệp Phong, chớp mắt đã bị đánh cho mất hồn mất vía.

“Chưởng môn thật sự quá mạnh!”

“Đây chính là thực lực cấp độ Tiên Tôn sao?’

“Mình… sau này nếu mình có thể có được một phần vạn thực lực của ngài ấy, có lẽ có thể tự báo thù cho mình.”

Đơn Hàm Ngọc ngẩng đầu, nhìn bóng lưng thẳng tắp vĩ ngạn của Diệp Phong, một lần nữa cảm thấy ấm áp vì đã tìm được chỗ dựa.

Đồng thời, nàng cũng sinh ra dục vọng phải mạnh lên.

Chỉ có chính mình mạnh hơn mới có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề.

Năm đó nếu nàng có thể có được một phần vạn thực lực của Diệp Phong, cũng đủ dể ngăn cản Thành chủ thành Ngu Vân Thương Tuyết Phong, một mình cứu vớt Đơn gia.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Thành viên hạch tâm của phủ Thành chủ đã bị chém giết!”

“Là ai ra tay?”

Diệp Phong ra tay, chớp mắt đã chấn động cả thành Ngu Vân.

Vô số người tu hành đi ra khỏi nhà, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một nam một nữ đang đứng giữa không trung, cao tầng phủ Thành chủ tất cả đều bị kiếm khí giết chết.

“Là… là hắn!”

“Oái!”

Không ít người từng thấy chân dung Diệp Phong, nhìn thấy hắn đứng trên không trung lập tức bị dọa cho sợ hãi ngồi bệt xuống đất.

Với bọn họ, Nhân Tiên đã mạnh lắm rồi.

Mà có thể đuổi đánh hai vị Đại Tiên Tôn, cuối cùng phải nhờ đến người Cổ Tiên Tộc của Thiên Lan mới miễn cưỡng phong ấn được vào cấm địa Thiên Lan, thì người này quá kinh khủng rồi.

“Không đúng!”

“Sao sát thần này lại ra đây làm gì?”

“Nữ nhân kia… là đại tiểu thư Đơn gia!” Cũng có người chú ý đến Đơn Hàm Ngọc bên cạnh Diệp Phong, dụi mắt một cái, cuối cùng đã nhìn thấy rõ tướng mạo của nàng mà kinh ngạc hô lên.

“Lại là Đơn Hàm Ngọc!”

“Năm xưa Đơn gia cũng coi như là danh môn vọng tộc trong thành Ngu Vân chúng ta, nhưng lại đắc tội với Thành chủ Thương Tuyết Phong, mới dẫn tới họa diệt tộc.”

“Xem ra sau khi trốn vào cấm địa Thiên Lan, Đơn Hàm Ngọc đã ôm được cái bắp đùi Diệp Phong này rồi!”

“Vấn đề là, bọn họ đi ra thế nào?”

Người tu hành của thành Ngu Vân bàn luận ầm ỹ.

Trên bầu trời.

Đương nhiên Diệp Phong nghe được âm thanh của mọi người, chậm rãi thả tay xuống, nhìn Đơn Hàm Ngọc bên cạnh.

“Năm đó, chuyện gì đã xảy ra?”

Hắn đã đồng ý với Đơn Hàm Ngọc rằng sẽ báo thù giúp nàng, nhưng trước đó cũng không hỏi thăm nguyên nhân cụ thể.

Cho tới bây giờ Diệp Phong mới cảm thấy hứng thú.

Đơn Hàm Ngọc đau thương kể lại.

“Mười mấy năm trước, Đơn gia có được một vị tộc trưởng Bán Tiên cảnh tọa trấn, xem như cũng xếp vào mười danh môn vọng tộc đứng đầu thành Ngu Vân, địa vị khá cao.”

“Một lần, trong tiệc rượu.”

Thành chủ Thương Tuyết Phong mở tiệc chiêu đãi tất cả đại tộc thành Ngu Vân, đương nhiên tộc của đệ tử cũng sắp xếp thành viên hạch tâm tham gia.”

“Khi đó, một vị đường huynh của đệ tử cũng nằm trong số đó, mà người trong lòng của huynh ấy cũng vậy.”

“Nhưng người yêu của đường huynh đệ tử lại bị Thương Tuyết Phong coi trọng, muốn chiêu làm tiểu thiếp.”

“Bởi vậy, Đơn gia bị diệt tộc.”

“Nhưng đệ tử vẫn luôn cảm thấy sự tình không có đơn giản như vậy.”

“Trong đó có lẽ còn có nguyên nhân khác.”

Nói đến đây, Đơn Hàm Ngọc siết chặt nắm đấm, hai mắt lóe lên sự giận dữ, hai hàm răng va vào nhau khanh khách.

Diệp Phong gật đầu nói.

“Nguyên nhân này còn chưa đủ để diệt tộc, mà đường đường Thành chủ Thương Tuyết Phong là Địa Tiên đỉnh phong, không thể có chuyện để ý đến người yêu của đường huynh ngươi, nhất định có nguyên nhân ẩn giấu trong đó.”

“Đệ tử cũng cho rằng như thế.” Đơn Hàm Ngọc gật đầu, hai mắt vẫn lóe lên cừu hận.

“Tiếp theo, chúng ta tới Cổ thành Tiên Linh.” Diệp Phong vỗ vỗ vai Đơn Hàm Ngọc, an ủi nàng.

Một khắc sau.

Diệp Phong đưa tay tới hướng phủ Thành chủ, chộp một cái, hút tất cả thiên tài địa bảo ở đây lên không trung, thu vào trong Phiếu Miểu giới.

Ông!

Diệp Phong chấn động hư không, mang theo Đơn Hàm Ngọc rời đi.

Nhưng trước khi hai người biến mất, một màn sáng hơi mờ hình cái bát từ trên trời giáng xuống, càng lúc càng lớn, cho đến khi chụp lấy toàn bộ thành Ngu Vân, không một ai có thể rời đi.

“Xong đời!”

Một số người tu hành trong thành Ngu Vân cắn răng, cảm thấy sau lưng lạnh toát. …

Cổ thành Tiên Linh.

Nơi này là một trong những thế lực cổ xưa nhất Tiên vực Thiên Lan.

Người thành lập là Cổ Linh Tiên Tôn, một trong mười Đại Tiên Tôn của Tiên vực Thiên Lan, thường xuyên khai đàn giảng đạo, đức cao vọng trọng.

Trung tâm tòa thành.

Một quảng trường hình tròn vô cùng to lớn trôi nổi giữa không trung, bốn phía có mấy trăm cây ngọc trúc thông thiên mềm mại yểu điệu, tỏa ra mùi hương thơm ngát khiến người ta thần thanh khí sảng.

Trên quảng trường có rất nhiều người tu hành đang ngồi.

Hôm nay là ngày lương thần cát nhật, tổ chức đại hội Tiên Linh, hội tụ người tu hành cao giai đến từ các nơi trên Tiên vực Thiên Lan.

Trên quảng trường.

Càng ngày càng có nhiều người tu hành ngồi trên bàn tiệc.

Vèo vèo vèo!

Hơn mười vị Địa Tiên và Thiên Tiên bay tới, ngồi trên vị trí cao nhất của bàn tiệc, mặc đạo bào thống nhất, lệ thuộc vào Thành chủ Cổ thành Tiên Linh.

“Các vị đạo hữu chờ một lát!”

Một lão giả Thiên Tiên đỉnh phong đứng lên, nói với mấy chục vạn người tu hành ở đây.

Đám người nghe vậy, đều tiếp tục chờ đợi.

Vị lão giả này là Thành chủ Cổ thành Tiên Linh, cũng là hậu nhân của Cổ Linh Tiên Tôn.

Y rất đáng tin cậy.

Nếu y đã nói Cổ Linh Tiên Tôn sẽ tới, vậy lát nữa chắc chắn vị cường giả cấp Tiên Tôn này sẽ tới.

“Cuối cùng đã có thể nhìn thấy Tiên Tôn!”

“Thật chờ mong quá đi!”

Cả đám người ai nấy đều chờ mong.

Chương 1621: Oanh động Cổ thành Tiên Linh (2)

Trên bàn tiệc.

Thành chủ thành Ngu Vân Thương Tuyết Phong đột nhiên thấy tim mình đau nhoi nhói, vội vàng lấy ra một miếng ngọc bội, nhìn hơn một trăm điểm sáng trên đó chỉ còn lại hơn mười điểm vẫn sáng.

“Sao những người khác chết hết cả rồi thế này?”

Thương Tuyết Phong nhìn ngọc bội, rất chấn kinh.

Mỹ phụ trung niên cũng nghẹn họng nhìn trân trối.

“Xin chào các vị đạo hữu!”

Đúng lúc này, một âm thanh rộng rãi vang lên, vang trời triệt địa, rõ ràng lọt vào tai từng người.

Thương Tuyết Phong vô thức ngẩng đầu.

Chỉ thấy một lão giả râu tóc bạc trắng đứng giữa hư không, chắp tay hai sau lưng, nở nụ cười lạnh nhạt.

Y đứng đó, như thể là duy nhất giữa bầu trời.

Bất luận kẻ nào trước mặt y dường như yếu đi mấy bậc.

“Bái kiến Cổ Linh Tiên Tôn!”

Người ở đây đều lập tức quỳ xuống hành lễ.

“Các vị đạo hữu, tất cả ngồi xuống đi!” Cổ Linh Tiên Tôn khoát tay áo, ra lệnh cho mọi người ngồi xuống.

Nhưng cả đám người đều trợn trừng hai mắt, vươn tay, toàn thân run rẩy chỉ vào Cổ Linh Tiên Tôn.

“Các vị đạo hữu nhìn ta làm gì?”

Cổ Linh Tiên Tôn khẽ vuốt râu dài, có vẻ kinh ngạc, sau đó đột nhiên phát hiện trên vai mình có một bàn tay, khiến cho toàn thân bị định nguyên tại chỗ không thể động đậy.

“Cái… tình huống gì đây?”

Cổ Linh Tiên Tôn chỉ cảm thấy cổ họng khô chát chát, khó khăn quay đầu lại thì thấy một nam một nữ sau lưng.

Nam tử kia đang khoác tay lên vai y.

“Diệp Phong, là ngươi!”

Thấy rõ khuôn mặt người vừa đến, toàn thân Cổ Linh Tiên Tôn giật đánh thót một cái, suýt nữa từ ngã từ trên cao xuống.

“Thế nào? Nhìn thấy ta sợ lắm sao?”

Diệp Phong mỉm cười hỏi.

Một khắc sau.

Sức mạnh thế giới bàng bạc tuôn ra, khoảnh khắc đã phong tỏa cả tòa Cổ thành Tiên Linh, ép tất cả mọi người nguyên tại chỗ.

Mạnh như Cổ Linh Tiên Tôn cũng không thể thoát thân.

“Xong đời!”

“Sao tên sát tinh này lại ra làm gì?”

Trong lòng Cổ Linh Tiên Tôn vô cùng sợ hãi.

Y mới là Tiên Tôn sơ kỳ, lúc này cảm nhận rõ ràng uy áp kinh khủng của Diệp Phong, đã sợ muốn vỡ tim mà chết rồi, chỉ hận không thể quỳ ngay xuống đất gọi hắn bằng cha.

Có câu nói rất hay.

Hổ dữ không ăn thịt con.

Nhận Diệp Phong làm cha, có lẽ còn có thể giữ mạng.

Mà Diệp Phong vừa xuất hiện, cả tòa Cổ thành Tiên Linh đều như nổ tung.

Trên bàn tiệc.

Khi Thương Tuyết Phong và mỹ phụ trung niên bên cạnh nhìn thấy Đơn Hàm Ngọc lạnh lùng bên cạnh Diệp Phong, tất cả đều hít vào một hơi khí lạnh, sắc mặt tái nhợt như tuyết.

“Đơn… Đơn Hàm Ngọc!”

Mỹ phụ trung niên bên cạnh Thành thủ thành Ngu Vân Thương Tuyết Phong tràn đầy kinh sợ, trái tim chớp mắt đã chìm xuống tận đáy cốc.

“Sao ả lại quay lại đây? Mà còn có được chỗ dựa kinh khủng như vậy! Thành chủ, chúng ta xong rồi!”

Mỹ phụ trung niên thất hồn lạc phách, mặt mũi tái mét không còn giọt máu, nhìn sang Thương Tuyết Phong bên cạnh.

“Tiện nhân, đều là tại ngươi, nếu không ai mà muốn tiêu diệt Đan gia!” Thương Tuyết Phong hung tợn trừng mắt nhìn mỹ phụ trung niên, ánh mắt tràn đầy hối hận và sát ý, chỉ hận không thể chém chết ả ta ngay được.

Nếu có thể quay ngược thời gian, hắn ta tuyệt đối sẽ không nghe lời tiện nhân này, mà sẽ cúng bái Đan gia cho cẩn thận.

Nhưng bây giờ, tất cả đã trễ rồi!

Trên bầu trời.

Diệp Phong khoác tay lên vai Cổ Linh Tiên tôn, khí tức cường đại bao phủ toàn thân y khiến cho y không cách nào thoát thân được.

“Diệp Phong, ngươi… sao ngươi lại ra làm gì?” Cổ Linh Tiên tôn bỗng nhiên nuốt nước bọt.

“Ta ra được, các ngươi rất kinh ngạc sao?” Diệp Phong như cười như không nói: “Nhưng ngươi yên tâm, hôm nay ta tới đây không phải vì muốn giết ngươi, mà là để báo thù rửa hận cho đệ tử Phiêu Miểu Tông chúng ta, trả cho nàng một công đạo.”

“Báo thù?” Cổ Linh Tiên tôn trợn tròn hai mắt.

Chỉ cần không phải tới giết y thì y an toàn rồi. Nhưng rốt cuộc là ai mà lại đi đắc tội với kẻ hung hãn Diệp Phong này? Không muốn sống nữa sao?

Nghĩ tới đây, Cổ Linh Tiên tôn ngắm nhìn bốn phía.

“Cẩu vật không có mắt nào mà dám đắc tội với đệ tử Phiêu Miểu Tông? Cút ra đây!”

Cổ Linh Tiên tôn giận dữ hét lên.

Trước mắt Diệp Phong, y không dám ngông.

Nhưng đối mặt với rất nhiều người tu hành đến Cổ thành Tiên Linh tham dự đại hội Tiên Linh, thì Cổ Linh Tiên tôn không khách khí chút nào.

Nhưng mà, không ai động đậy được.

Diệp Phong thoáng buông lỏng hạn chế mọi người.

Phụp phụp!

Lập tức có người quỳ sụp xuống đất.

Cả đám người đều nhao nhao nhìn tới, thì thấy Thành chủ thành Ngu Vân Thương Tuyết Phong đang quỳ dưới đất, mặt mũi tái nhợt, bên cạnh còn có một mỹ phụ trung niên hoa dung thất sắc.

“Tiên tôn, xin tha mạng!”

Thương Tuyết Phong không ngừng dập đầu, nhìn thấy mỹ phụ trung niên bên cạnh còn chưa quỳ thì bị dọa đến mức toàn thân run rẩy, lập tức đứt dậy tát lên mặt ả ta đánh chát một cái.

“Tiện nhân, đều tại ngươi!”

Thương Tuyết Phong giận giữ mắng mỏ.

“Vì sao lại giết toàn tộc ta?” Đơn Hàm Ngọc đứng dậy, cầm kiếm trong tay chỉ vào mặt Thương Tuyết Phong, đôi mắt đẹp đong đầy nước mắt, vành mắt đỏ lựng lên.

Xưa nay Đơn gia làm việc vốn khiêm tốn.

Trong thành Ngu Vân gần như không trêu chọc vào thị phi, lại rơi vào kết cục bi thảm toàn tộc bị diệt.

Điều này khiến cho Đơn Hàm Ngọc tức giận không thôi.

“Đều do ả ta!”

Thương Tuyết Phong đứng dậy, bóp chặt cổ mỹ phụ trung niên kia, vội vàng nói ra chân tướng.

“Ta vốn không có ý định giết người Đơn gia, là tiện nhân này khăng khăng nói trong Đơn gia có một món bảo vật quan trọng có thể giúp ả ta thanh xuân mãi mãi, nên mới tàn nhẫn ra tay.”

Y vừa dứt lời, toàn trường xôn xao.

Chỉ vì một món bảo vật có thể giữ thanh xuân mãi mãi mà muốn xóa luôn cả một danh gia vọng tộc sao?

Nữ nhân này, quá ác độc rồi!

“Chỉ vì vậy thôi sao?” Đơn Hàm Ngọc tức giận đến mức thân thể mềm mại run lên. Nàng vươn tay, một viên ngọc thạch màu ngà sữa hình cầu tỏa ra quang trạch ôn nhuận xuất hiện trong tay nàng.

Chương 1622: Báo thù! Cổ Linh Tiên tôn

Diệp Phong nhìn thứ này.

[Tên: Linh lung cổ ngọc]

[Phẩm giai: cấp Nhân Tiên]

[Tác dụng: Vật này có tác dụng thu nạp nguyên khí thiên địa, mang theo bên người có thể tăng tốc tu hành, lại sinh ra hiệu quả dụng dưỡng, bất luận nam nữ đều có thể giữ thanh xuân mãi mãi, hậu đại sinh ra thiên phú cũng sẽ càng mạnh hơn]

Xem hết tin tức về linh lung cổ ngọc, Diệp Phong giật mình.

Đan gia chỉ có Bán Tiên tọa trấn, nhưng lại có được tiên bảo cấp Nhân Tiên, còn có tác dụng như thế, bảo sao mỹ phụ trung niên bên cạnh Thương Tuyết Phong mới thống khoái hạ sát thủ như thế.

“Hàm Ngọc, báo thù rửa hận đi!”

Diệp Phong nhìn sang Đơn Hàm Ngọc, quán thâu sức mạnh thế giới bàng bạc qua khiến cho khí thế của nàng tăng vọt.

Một thân uy áp, không thua gì Thiên Thánh cảnh!

“Tha mạng!”

Thương Tuyết Phong và mỹ phụ trung niên vội vàng xin tha.

“Năm xưa khi các ngươi đuổi giết Đơn gia chúng ta có nghĩ tới ngày hôm nay không? Các ngươi có từng cân nhắc đến cảm thụ của tộc nhân Đơn gia ta từ trên xuống dưới không?”

Đơn Hàm Ngọc khóc đỏ cả mắt, nắm chặt kiếm trong tay, đâm xuyên lồng ngực Thương Tuyết Phong, rồi kéo ngang một cái thật mạnh.

Soạt.

Dính phải lực ăn mòn của sức mạnh thế giới, dù Thương Tuyết Phong là Địa Tiên đỉnh phong cũng không có sức chống cự, chớp mắt đã hóa thành tro tàn, mất hồn mất phách.

“Tha mạng! Ta nguyện ý làm trâu ngựa cho ngươi…” Mỹ phụ trung niên lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ.

“Ngươi không xứng!” Đơn Hàm Ngọc trợn to hai mắt, đâm kiếm vào giữa mi tâm mỹ phụ trung niên, ép ả ta thành hư vô.

Sau khi chém giết chủ mưu, Đơn Hàm Ngọc nhìn sang gần đó.

Trên mặt đất.

Có mười mấy người quỳ.

Bọn họ đều là thuộc hạ của Thương Tuyết Phong, tu vi tối thiểu là Bán Tiên, trong đó còn có mấy vị Tiên Cảnh.

“Chuyện năm đó không liên quan gì đến chúng ta!”

“Chúng ta chỉ phụng mệnh làm việc!”

“A!”

Không đợi những kẻ này nói hết lời, Đơn Hàm Ngọc đã vung kiếm chém hết toàn bộ.

Những kẻ tham dự năm đó, không sót một ai.

Tất cả mọi người đều mất hồn mất vía!

Cái này nói rõ quyết tâm báo thù của Đơn Hàm Ngọc.

Trên bầu trời.

Diệp Phong thấy cảnh này thì rất hài lòng.

Nếu đến kẻ thù Đơn Hàm Ngọc còn không dám giết, vậy thì quá mềm yếu rồi, loại người này chú định không có thành tựu quá cao.

Mà Đơn Hàm Ngọc làm việc quyết đoán.

Cho dù cừu địch là Địa Tiên đỉnh phong, nàng cũng giết không tha.

“Chưởng môn, đệ tử đã giết cừu địch mất hồn mất vía, đa tạ ngài cho đệ tử mượn sức mạnh thế giới.” Đơn Hàm Ngọc tra kiếm vào vỏ, trở lại bên cạnh Diệp Phong, cung kính hành lễ một cái.

“Làm không tệ.”

Diệp Phong khen thưởng, hơi nghĩ một cái, thu lại sức mạnh thế giới, sau đó bình tĩnh nhìn Cổ Linh Tiên tôn bên cạnh.

“Đạo hữu, tha mạng!”

Cổ Linh Tiên tôn gấp đến mức suýt khóc. .

Y chỉ là Tiên Tôn sơ kỳ, bình thường cũng không làm chuyện xấu xa gì, chỉ thi thoảng chù trì một vài đại hội Tiên Linh, chẳng oán chẳng cừu gì với Diệp Phong, cũng không muốn cứ thế mà chết đi.”

“Đại hội Tiên Linh là cái gì?”

Diệp Phong hỏi.

Diệp Phong nhìn thứ này.

[Tên: Linh lung cổ ngọc]

[Phẩm giai: cấp Nhân Tiên]

[Tác dụng: Vật này có tác dụng thu nạp nguyên khí thiên địa, mang theo bên người có thể tăng tốc tu hành, lại sinh ra hiệu quả dụng dưỡng, bất luận nam nữ đều có thể giữ thanh xuân mãi mãi, hậu đại sinh ra thiên phú cũng sẽ càng mạnh hơn]

Xem hết tin tức về linh lung cổ ngọc, Diệp Phong giật mình.

Đan gia chỉ có Bán Tiên tọa trấn, nhưng lại có được tiên bảo cấp Nhân Tiên, còn có tác dụng như thế, bảo sao mỹ phụ trung niên bên cạnh Thương Tuyết Phong mới thống khoái hạ sát thủ như thế.

“Hàm Ngọc, báo thù rửa hận đi!”

Diệp Phong nhìn sang Đơn Hàm Ngọc, quán thâu sức mạnh thế giới bàng bạc qua khiến cho khí thế của nàng tăng vọt.

Một thân uy áp, không thua gì Thiên Thánh cảnh!

“Tha mạng!”

Thương Tuyết Phong và mỹ phụ trung niên vội vàng xin tha.

“Năm xưa khi các ngươi đuổi giết Đơn gia chúng ta có nghĩ tới ngày hôm nay không? Các ngươi có từng cân nhắc đến cảm thụ của tộc nhân Đơn gia ta từ trên xuống dưới không?”

Đơn Hàm Ngọc khóc đỏ cả mắt, nắm chặt kiếm trong tay, đâm xuyên lồng ngực Thương Tuyết Phong, rồi kéo ngang một cái thật mạnh.

Soạt.

Dính phải lực ăn mòn của sức mạnh thế giới, dù Thương Tuyết Phong là Địa Tiên đỉnh phong cũng không có sức chống cự, chớp mắt đã hóa thành tro tàn, mất hồn mất phách.

“Tha mạng! Ta nguyện ý làm trâu ngựa cho ngươi…” Mỹ phụ trung niên lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ.

“Ngươi không xứng!” Đơn Hàm Ngọc trợn to hai mắt, đâm kiếm vào giữa mi tâm mỹ phụ trung niên, ép ả ta thành hư vô.

Sau khi chém giết chủ mưu, Đơn Hàm Ngọc nhìn sang gần đó.

Trên mặt đất.

Có mười mấy người quỳ.

Bọn họ đều là thuộc hạ của Thương Tuyết Phong, tu vi tối thiểu là Bán Tiên, trong đó còn có mấy vị Tiên Cảnh.

“Chuyện năm đó không liên quan gì đến chúng ta!”

“Chúng ta chỉ phụng mệnh làm việc!”

“A!”

Không đợi những kẻ này nói hết lời, Đơn Hàm Ngọc đã vung kiếm chém hết toàn bộ.

Những kẻ tham dự năm đó, không sót một ai.

Tất cả mọi người đều mất hồn mất vía!

Cái này nói rõ quyết tâm báo thù của Đơn Hàm Ngọc.

Trên bầu trời.

Diệp Phong thấy cảnh này thì rất hài lòng.

Nếu đến kẻ thù Đơn Hàm Ngọc còn không dám giết, vậy thì quá mềm yếu rồi, loại người này chú định không có thành tựu quá cao.

Mà Đơn Hàm Ngọc làm việc quyết đoán.

Cho dù cừu địch là Địa Tiên đỉnh phong, nàng cũng giết không tha.

“Chưởng môn, đệ tử đã giết cừu địch mất hồn mất vía, đa tạ ngài cho đệ tử mượn sức mạnh thế giới.” Đơn Hàm Ngọc tra kiếm vào vỏ, trở lại bên cạnh Diệp Phong, cung kính hành lễ một cái.

“Làm không tệ.”

Diệp Phong khen thưởng, hơi nghĩ một cái, thu lại sức mạnh thế giới, sau đó bình tĩnh nhìn Cổ Linh Tiên tôn bên cạnh.

“Đạo hữu, tha mạng!”

Cổ Linh Tiên tôn gấp đến mức suýt khóc. .

Y chỉ là Tiên Tôn sơ kỳ, bình thường cũng không làm chuyện xấu xa gì, chỉ thi thoảng chù trì một vài đại hội Tiên Linh, chẳng oán chẳng cừu gì với Diệp Phong, cũng không muốn cứ thế mà chết đi.”

Chương 1623: Báo thù! Cổ Linh Tiên tôn (2)

“Đại hội Tiên Linh là cái gì?”

Diệp Phong hỏi.

“Đây là một ngày hội giao lưu giữa những người tu hành, có thể ở đây trao đổi các loại thiên tài địa bảo, ta sẽ ra ngoài giảng đạo dìu dắt hậu bối.”

“Ta còn tưởng có liên qua gì tới Tiên Linh thánh tuyền chứ.”

Diệp Phong thất vọng rồi.

Cổ Linh Tiên tôn lập tức bó tay.

Y sống bao nhiêu năm như vậy cũng chưa từng nhìn thấy Tiên Linh thánh tuyền, làm sao có thể tổ chức đại hội liên qua tới Tiên Linh thánh tuyền chứ?

“Diệp Phong đạo hữu, ở đây ta có mấy món bảo bối, nếu ta tặng cho ngươi, có thể nể mặt bảo vật bỏ qua cho lão hủ không?” Cổ Linh Tiên tôn vội vàng lấy ra một bình đan dược, một bản cổ tịch, một tinh thể màu đen to bằng sọ người.

Những người tu hành khác cũng nhanh chóng lấy hết bảo vật có giá trị trên người ra chỉ sợ mình chậm tay sẽ bị Diệp Phong đánh chết.

“A?” Diệp Phong ngây ngẩn cả người.

Hắn đã chuẩn bị rời đi tiếp tục tìm kiếm Tiên Linh thánh tuyền, không ngờ Cổ Linh Tiên tôn này lại trượng nghĩa thế, vội vàng nhìn ba món bảo vật lơ lửng giữa không trung.

Cổ Linh Tiên tôn vội vàng giới thiệu.

“Đây là một bình Thiên Đạo đan, sau khi phục dụng có thể tạm thời hóa thân thành Thiên Đạo, cảm ngộ pháp tắc.”

“Đây là một bản thần thông pháp tắc “Tuyệt Tiên kiếm mang”

“Đây là một khối tinh thạch nguyên năng thuần túy có thể dùng đế chế tạo ra chí bảo cấp Tiên Tôn.”

Nói đến đây, Cổ Linh Tiên tôn đau lòng vô tận.

Nhất là tinh thạch nguyên năng, đây là món tài liệu quý hiếm y định dùng để chế tạo tiên bảo bản mệnh cho mình, nhưng vẫn chưa tìm được nguyên liệu phụ phù hợp.

Thế là, y tổ chức đại hội Tiên Linh.

Bề ngoài tựa như để giảng đạo, nhưng ẩn giấu là tranh thủ thu thập nguyên liệu phụ, chỉ cần đầy đủ thì có thể luyện chế tiên bảo bản mệnh.

Nhưng hôm nay, vì bảo mệnh, Cổ Linh Tiên tôn chỉ có thể nhịn đau cắt thịt, trong lòng như nhỏ máu.

“Ngươi giữ đi!”

Diệp Phong lại khoát tay áo không muốn.

“Không phải đạo hữu chướng mắt số bảo vật này chứ? Hay ngươi định giết ta? Đừng mà!” Cổ Linh Tiên tôn giật giật khóe miệng, suýt nữa thì khóc lên.

“Gia nhập Phiêu Miểu Tông, tha cho ngươi khỏi chết.”

Diệp Phong nói vậy.

“A?” Cổ Linh Tiên tôn trợn tròn hai mắt.

Gia nhập Phiêu Miểu Tông?

Còn có chuyện tốt này nữa sao?

Diệp Phong nhìn Cổ Linh Tiên tôn, thấy y trợn mắt há mồm có vẻ rất giật mình thì không nhịn được cười mà hỏi: “Thế nào? Không muốn sao?”

Ngay vừa rồi Diệp Phong đã kiểm tra.

Nhìn chung, cả tòa Cổ thành Tiên Linh chỉ có mình Cổ Linh Tiên tôn phù hợp với điều kiện gia nhập Phiêu Miểu Tông.

Bình Luận (0)
Comment