Chương 1930: Uy thế kiếm trận, chém!
Chương 1930: Uy thế kiếm trận, chém!Chương 1930: Uy thế kiếm trận, chém!
Kendgl
Ba thanh trường kiếm trùng điệp cùng rung lên, phát ra vô số sóng xung kích, đánh bay trường kiếm của Thiên Liêu Hiển thánh, khiến cho lão ta tái mặt.
"Ngươi vẫn còn giấu đòn!"
Thiên Liêu Hiển thánh kinh ngạc nhìn chằm chằm ba thanh Thánh kiếm đang xoay tròn giữa không trung.
"Ha ha, ngươi cho rằng chỉ có ngươi mới giấu đòn mà ta không có sao?" Thanh Sam Kiếm tổ hừ một tiếng.
Mấy hôm nay ông vẫn luôn đi theo Cổ Linh Tiên tôn tu hành, căn cứ theo Phệ Linh Tuyệt Tiên Kiếm trận thôi diễn ra một môn sát trận kinh khủng tên là Tam Sát Kiếm trận.
Dùng ba thanh Thánh kiếm cấp Hiển Thánh làm trận nhãn, dùng chính mình làm nguồn suối sức mạnh, có thể phát huy uy lực của kiếm trận này đến đỉnh phong.
Bất kỳ đạo kiếm khí nào cũng đều có thể chém giết Hiển Thánh bình thường.
Không thể nói uy lực của nó không lớn.
"Nhưng ngươi thật sự cho rằng chỉ bằng vào tòa kiếm trận này liền có thể giết ta sao?" Ánh mắt Thiên Liêu Hiển thánh lạnh băng, hai tay cầm kiếm.
Tạch tạch tạchI
Vô số bột đá tràn lên thân thanh Thánh kiếm cũng cấp Hiển Thánh, nhuộm nó thành màu đen như mực.
Sát ý đáng sợ nhanh chóng bộc phát.
Thanh Sam Kiếm tổ cau mày nói: "Nghe nói ngươi đang dung hợp pho tượng của Vong Linh Cổ thánh. Ta rất muốn biết Vong Linh Cổ thánh là ai."
Thiên Liêu Hiển thánh đắc ý nói:
"Đây là một vị cường giả Thánh cảnh chuyên môn luyện người tu hành thành luyện thi cổ, bởi vì năm xưa làm hại tứ phương nên đã bị vô số người tu hành liên thủ xóa sổ, đốt luyện thi và bản thể thành tro bụi, đúc thành pho tượng.”
"Hiện giờ, ta có được pho tượng này, có thể dễ dàng mượn dùng sức mạnh của Vong Linh Cổ thánh và vô số vong linh của ngài, giết ngươi dễ như trở bàn tay.
"Tiếp theo, chịu chết đi!"
"Vong Linh Sát kiếm!"
Thiên Liêu Hiển thánh hai tay cầm kiếm ra sức chém xuống.
Ông!
Vô số bóng vong linh màu xanh lục hiện ra giữa không trung, phát ra âm thanh giống như khi ong mật bay, khiến cho màng nhĩ người ta căng đau, nỗi đau như xuyên thẳng vào tận linh hồn.
Ngay sau đó.
Vô số vong linh dung nhập vào trong thanh Thánh kiếm này, chém xuống một kiếm khí như thác nước màu xanh lục nhạt, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã đến trước mặt Thanh Sam Kiếm tổ.
"Tam Sát Kiếm trận, ngưng!" Thanh Sam Kiếm tổ đập một bàn tay vào lồng ngực, phun ra máu tươi, dung nhập vào ba thanh Thánh kiếm, khiến cho nó sụp đổ, hòa thành vô số tia kiếm, trùng trùng điệp điệp, trở thành một cái khiên tròn ngăn trước kiếm khí.
Kendgl
Tam Sát Kiếm trận uy lực kinh người, không ngờ lại có thể đứng vững trước áp lực, đánh tan kiếm khí của Thiên Liêu Hiển thánh.
"Làm sao có thể?"
Thấy thế, Thiên Liêu Hiển thánh kinh ngạc muốn rớt con mắt ra ngoài, thật sự không thể tin nổi.
"Muốn giết ta không dễ vậy đâu." Thanh Sam Kiếm tổ hai tay bấm niệm pháp quyết, sắc mặt nghiêm túc.
Tam Sát Kiếm trận thoát thai từ Phệ Linh Tuyệt Tiên Kiếm trận, mặc dù không thể lợi hại như Phệ Linh Tuyệt Tiên Kiếm trận, nhưng khi luyện chế ba thanh lợi kiếm này đã được bỏ thêm một chút giới nguyên tử kim, không thể phá vỡ.
Đừng nói chỉ là một Thiên Liêu Hiển thánh, dù là một tôn Thánh cảnh cũng không phá nổi phòng ngự của Tam Sát Kiếm trận .
"Suy nghĩ của ta là chính xác."
"Vì chỉ có còn sống mới có thể thay đổi."
"Phòng ngự của Tam Sát Kiếm trận cường đại đến mức đủ để bảo vệ cho ta an toàn, mới cho ta cơ hội để phản sát đối thủ."
Thanh Sam Kiếm tổ trâm giọng nói.
Ông nhìn Thiên Liêu Hiển thánh phía xa xa đang ngạc nhiên quan sát, hai tay biến hóa thủ ấn, cách không chỉ đi.
"Tam Sát Kiếm trận , chém!"
Ông vừa dứt lời, kiếm thuẫn do vô số kiếm ý ngưng tụ thành lập tức tản ra, hóa thành vô số tia kiếm, giống như một đóa pháo hoa chói lọi, nhắm thẳng Thiên Liêu Hiển thánh mà đâm.
"Muốn giết ta? Không có cửa đâu!"
Thiên Liêu Hiển thánh chặn trường kiếm ngang trước người, lớp bột đá phủ bên ngoài càng dày thêm không ngừng, khiến cho bản thân lão ta biến thành một pho tượng đen như mực, bề mặt phản chiếu ánh sáng kim loại lấp lóe.
Có vẻ như không thể phá vỡ.
Lách cách!
Vô số tia kiếm đâm vào Thiên Liêu Hiển thánh, như mưa lớn rơi xuống sa mạc, vô số bột đá bị đụng rớt, bề mặt pho tượng dần trở nên mấp mô.
'Không ngờ đã phá được phòng ngự!"
Thiên Liêu Hiển thánh biến sắc, vội vàng thôi động pho tượng của Vong Linh Cổ thánh, lớp bột đá tróc ra nhanh chóng ngưng tụ thành một bóng đen, vung kiếm chém về phía Thanh Sam Kiếm tổ.
"Đánh lén sao?”
Thanh Sam Kiếm tổ khẽ nhíu mày, tay trái nhẹ nhàng xẹt qua hư không, mấy tia kiếm chém nát bóng đen kia.
"Xem ra đã đến lúc nghiêm túc." Thanh Sam Kiếm tổ hít sâu một hơi, chớp mắt đã biến mất, vô số tia kiếm cũng biến mất không thấy tăm tích.
"Người đâu?”
Thiên Liêu Hiển thánh nhìn bốn phía, lại không cảm ứng được khí tức của Thanh Sam Kiếm tổ.
Bỗng nhiên!
Lão ta chợt cảm thấy sợ hãi, vội vàng bay đi xa, rôi quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy giữa hư không, một đạo rưỡi khí mang trong suốt chém vào đúng vị trí lúc đầu của Thiên Liêu Hiển thánh, nếu lão ta không kịp trốn thì giờ đã nuốt hận rồi.
"Đây là thần thông gì?"
Thiên Liêu Hiển thánh rống lớn, áp súc bột đá quanh thân thành một bộ áo giáp kiên cố, phòng ngự đạt tới mức tối đa.
"Người chết không cần biết quá nhiều!"
Giọng nói lạnh như băng của Thanh Sam Kiếm tổ vang lên.
Một khắc sau.
Một đạo rưỡi kiếm khí trong suốt từ trên trời giáng xuống chém về phía Thiên Liêu Hiển thánh, nhưng lão ta vẫn kịp trốn tránh, vào đúng lúc này, đạo kiếm khí hơi mờ mờ kia nhẹ nhàng rung lên, hóa thành một màn ánh sáng bao phủ cả phiến hư không.
Thiên Liêu Hiển thánh muốn tránh đi nhưng căn bản không kịp, vẫn bị màn sáng bao vây.
"Nên kết thúc rồi, chết đi!"
Thanh Sam Kiếm tổ vừa dứt lời, màn sáng kiếm khí này đã nhanh chóng thu lại, mặt ngoài còn có vài chục tia kiếm hiển hiện không ngừng cắt chém áo giáp của Thiên Liêu Hiển thánh.